Một góc phía đông của Nam Hoàng Châu tạo thành cấm khu, nhưng cũng không phải là rất lớn.
Mà phế tích một đoàn người Hứa Thanh rời khỏi, là ở biên giới của cấm khu.
Đây cũng là lý do tại sao ngày đầu tiên ánh mặt trời chiếu đến, đám thập hoang giả liền có thể có đi đến thành trì này.
Cho nên khi trời dần dần đến đêm, bọn họ liền muốn chóng đi ra khỏi phạm vi cấm khu.
Trên đường mặc dù cũng gặp phải một chút thú vật dị hóa, nhưng ở trong tay những thập hoang giả này, cũng bị giải quyết rất nhanh.
Hứa Thanh quan sát đám người, đáy lòng đã có phán đoán.
Hắn cảm thấy tự mình ra tay mà nói, bên trong sáu thập hoang giả này, trừ bỏ lão giả bị xưng là Lôi đội, những người khác mình đều có thể chống đỡ một phen.
– Bọn họ không phải là tu sĩ, nhưng xuất thủ tàn nhẫn cùng nắm rất chắc thời cơ, còn có thái độ thời khắc mấu chốt cũng không quan tâm tử vong, khiến cho lực sát thương của bọn họ tăng cường.
Hứa Thanh phân tích trong lòng, hắn suy nghĩ ngoại trừ Lôi đội, nếu một đối một với những người khác, mình có thể chiến được.
Nếu hai người mà nói, mình cũng không phải là không thể, nhưng ba người cùng lên, sợ là không được.
Đã có phán đoán này, Hứa Thanh càng ngày càng cẩn thận.
Đồng thời cũng nhạy cảm phát giác được, theo khoảng cách với bên ngoài càng ngày càng gần, biểu cảm của những thập hoang giả này cũng nhẹ nhõm không ít.
Thậm chí trên đường có khi còn đùa giỡn với nhau.
Duy chỉ có lão giả được xưng là Lôi đội, một đường không nói bất kỳ lời nào.
Mà những người khác đối với lão cũng rất là kính sợ, khiến cho Hứa Thanh càng thêm hiếu kỳ đối với thân phận của lão giả.
Nhưng mà hiếu kỳ này cũng không có giảm bớt cảnh giác của hắn, dù bây giờ đã sắp đi ra khỏi cấm khu, nhưng Hứa Thanh vãn cảnh giác như trước, lúc đi theo những thập hoang giả này, cũng không có hoàn toàn tới gần.
Mà là không gần không xa ở phía sau, vừa nghe bọn họ đàm luận, vừa cẩn thận đi theo.
Cho đến khi sắc trời sắp hoàn toàn hạ xuống, theo một cỗ ấm áp đập vào mặt, bước chân Hứa Thanh dừng lại, quay lại nhìn mảnh đất hoang phía sau, vừa nhìn về thế giới phía trước.
Trong thiên địa, chỗ hắn đứng dường như có một đường giới hạn không nhìn thấy được.
Bên trong đường giới hạn, là cấm khu mới thành lập, âm lãnh băng hàn.
Ngoài đường giới hạn, là thế giới bình thường, đại địa hồi xuân.
Bọn họ, đi ra khỏi cấm khu.
Bên ngoài tuy là đêm tối, nhưng tinh không rực rỡ, có thể nhìn thấy trăng sáng treo trên cao.
Đại địa mặc dù cũng hoang vu, nhưng lại xa xa không âm lãnh như trong cấm khu, thi thoảng còn có thể nghe thấy một chút âm thanh chim thú bình thường.
Trong bụi cỏ xa xa, Hứa Thanh thậm chí còn thấy được một con thỏ, đang cảnh giác nhìn qua bọn hắn.
Hết thảy những thứ này để cho thần sắc Hứa Thanh có chút hoảng hốt.
Thần sắc của những cái thập hoang giả rõ ràng cũng hoàn toàn buông lỏng, ngay cả Lôi đội cũng đều chậm rãi giãn một chút lông mày.
– Cuối cùng đã đi ra được, lần này coi như thuận lợi, hễ là có khả năng, lão tử cũng không muốn lại đạp vào cấm khu nửa bước.
– Không đi cấm khu? Muốn sống sót ở thế giới quỷ dị này, muốn cuộc sống càng tốt hơn một chút, nhất định phải đi cấm khu liều mạng, sớm muộn gì ta cũng sẽ mua một cái quyền cư ngụ ở phân thành Thất Huyết Đồng!
Ngoài cấm khu, tâm tình những thập hoang giả này hiển nhiên là chậm rãi thoải mãi lên, bắt đầu nói chuyện với nhau.
Hứa Thanh giữ im lặng, nhưng rất cẩn thận nghe, dọc theo con đường này, nhờ nghe những người này nói chuyện, hắn đã biết được rất nhiều tin tức mà trước kia chưa từng tiếp xúc tới.
Ví dụ như Thất Huyết Đồng, hắn nghe những thập hoang giả này nhắc tới nơi này rất nhiều lần, hình như đó là một cái thế lực rất cường đại.
Còn có cái tên Tử Thổ, cũng từng được bọn nói qua mấy lần.
– Ngươi chỉ có chút chí khí như vậy? Phân thành Thất Huyết Đồng nhiều người rồi, Lộc Giác Thành ở bên cạnh mới tuyệt nhất, nhưng mà tư cách ở chỗ đó không phải đủ linh tệ là có thể mua, còn cần được Thất Huyết Đồng đề cử, huống hồ quyền cư ngụ chỗ đó tính là cái gì, mục tiêu của ta là thu được tư cách nhập môn Thất Huyết Đồng, trở thành đệ tử của Thất Huyết Đồng!
– Ngươi đi Thất Huyết Đồng, sống không quá ba ngày, ai mà không biết khoe khoang, ngươi sao không nói mục tiêu của ngươi là đi đến hải ngoại nhìn đại lục Vọng Cổ đi, ở đấy còn có vùng đất khởi nguyên của nhân tộc đấy.
Hứa Thanh nghe đến đó, nội tâm khẽ động, hắn từng ở trên thẻ trúc nhìn qua cái danh xưng này.
– Vọng Cổ? Lão tử nếu như có bản lĩnh bỏ qua những vật cấm kỵ trên biển kia, ngươi cho rằng ta không đi?
Trong hai thập hoang giả, hình như có chút xung đột, bắt đầu cãi nhau.
Hứa Thanh vểnh tai, đang muốn tiếp tục nghe bọn họ đối thoại để thu hoạch tin tức, lão giả Lôi đội ở một bên, liếc mắt quét qua hai người kia, lần đầu mở miệng trên đường đi, truyền lời nói.
– Muốn đi đại lục Vọng Cổ, cũng không phải là không được, có bốn cái phương pháp, các ngươi có thể suy nghĩ một chút, xem cái nào thích hợp với bản thân.
– Một, trong vòng mười lăm tuổi Trúc Cơ, trở thành thiên kiêu hiếm có. Hai, giao nạp 30 vạn tấn linh tệ, từ Tử Thổ hoặc là Thất Huyết Đồng, mua được danh ngạch di cư tới đó.
– Ba, có cống hiến kiệt xuất với nhân tộc trên luyện đan. Bốn, được mấy đại gia tộc trong thánh địa Tử Thổ, mấy vị Phong chủ ở Thất Huyết Đồng, hoặc là được giáo chủ Ly Đồ giáo thu làm đệ tử thân truyền.
– A, còn cái phương pháp thứ năm, trở thành Dưỡng Bảo Nhân. Các ngươi suy nghĩ một chút, xem thích hợp cái nào?
Đám thập hoang giả nhao nhao trầm mặc, nhất là nghe tới cái phương pháp thứ năm, thần sắc của ai cũng rất mất tự nhiên, trong mắt lộ ra sợ hãi.
Ánh mắt của Hứa Thanh cũng ngưng tụ lại, hắn đã nghe qua xưng hô Dưỡng Bảo Nhân.
Đó là khi ở trong xóm nghèo, hắn đã từng có mấy cái đồng bạn quen thuộc, bị vài người mặc quần áo hoa lệ mang đi.
Nghe nói chính là muốn bồi dưỡng trở thành Dưỡng Bảo Nhân, lúc ấy những hài tử khác bên trong xóm nghèo còn rất hâm mộ.
Vì vậy hắn chần chờ một chút, nhìn lão giả Lôi đội, nhẹ giọng hỏi một câu.
– Xin hỏi… Dưỡng Bảo Nhân là gì?