– Rốt cuộc đột phá.
Hứa Thanh đứng lên, đánh ra một quyền, lại có một tiếng thanh thúy vang vọng trong không khí, thậm chí còn tạo ra gió khiến cho nhà xá cũng lắc lư một chút.
Một màn này, để cho ánh mắt Hứa Thanh trợn to, hắn có thể cảm nhận được, giờ phút này chính mình so với hôm qua cường đại hơn quá nhiều.
Nếu đổi thành hiện tại đi đối mặt con mãng xà cự giác, Hứa Thanh tin tưởng mình một quyền, có thể trực tiếp đánh thủng vùng lân phiến ở bụng nó.
Chẳng những như thế, cảm giác của hắn so với trước kia cũng càng thêm nhạy cảm, chẳng những nhìn rõ ràng hơn, thính lực cũng cực kỳ linh mẫn, tiếng đập cửa ngoài sân, cũng vào lúc này bay vào trong tai Hứa Than.
Hứa Thanh khẽ giật mình, đi đến bên cạnh cửa lớn, mượn nhờ ánh trăng phía ngoài, hắn nhìn xuyên thấu qua khe hở thấy được ngoài cửa, có một thân ảnh tiểu cô nương đứng ở nơi đó.
Đối phương hình như có thương tích bên người, thân thể có chút run rẩy.
Hứa Thanh nhăn mày lại, vốn không có ý định để ý tới, nhưng tiểu cô nương kia vẫn còn kiên trì, nhẹ nhàng gõ cửa.
Vì vậy, sau một lúc lâu, Hứa Thanh đẩy ra cửa phòng mình, đi ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy thân ảnh Hứa Thanh đến, tiểu cô nương rõ ràng khẩn trương lên, cố nén cũng không lui ra phía sau, cách cửa trúc nhìn qua Hứa Thanh.
– Có việc gì?
Hứa Thanh mở miệng.
– Ta… Ta cũng đã lấy được quyền cư ngụ ở doanh địa, còn… Còn đã tìm được một phần công việc ở đây.
Tiểu cô nương có chút lắp bắp nói.
– Đã biết.
Hứa Thanh gật đầu, xong liền xoay người lại.
– Chờ một chút… Cám ơn ngươi, ta tới nơi này là muốn cám ơn ngươi.
Tiểu cô nương vội vàng nói.
– Không cần cám ơn, là ta muốn ăn nó, không liên quan tới ngươi.
Hứa Thanh nói xong, quay người đi về phía phòng mình.
Nhìn bóng lưng Hứa Thanh, tiểu cô nương mím môi, bỗng nhiên lớn tiếng mở miệng.
– Vô luận như thế nào, ta vẫn cám ơn ngươi, ân huệ này…
Về sau ta sẽ báo đáp.
Nói xong, thân ảnh nàng tập tễnh rời đi, tan biến hòa vào trong đêm tối.
Hứa Thanh quay đầu nhìn, cũng không để ở trong lòng, sau khi về phòng, hắn thở sâu, cảm thụ một chút biến hóa của bản thân, ý tưởng về một cuộc sống tốt đẹp hơn, càng nắm chắc hơn.
Chỉ là đau đớn mơ hồ đến từ cánh tay trái, khiến cho hắn đoán được dị chất trong cơ thể mình, hẳn là độ dày rất cao, coi như ăn túi mật rắn cũng không hóa giải được bao nhiêu.
Giờ phút này đêm dài vắng người, bên ngoài cũng không có hung thú gào thét, Hứa Thanh đi đến bên giường, nhìn tấm đệm sạch sẽ một chút, lại nhìn quần áo dơ bẩn của mình một hồi.
Hắn suy nghĩ chốc lát, sau đó liền cuốn tấm đệm sạch sẽ lên, để ở một bên, rồi giữ nguyên áo nằm ở trên ván giường.
Trong tay theo bản năng rút ra que sắt đen nhánh, nắm trong tay, chuẩn bị ngủ.
Que sắt này, là đồng bọn hắn tín nhiệm nhất.
Nó được hắn nhặt ở trong đống rác từ nhiều năm trước, bởi vì hắn phát giác được nó sắc bén cùng cứng rắn, cho nên thủy chung được hắn tùy thân mang theo, tư cách binh khí của bản thân.
– Ngày mai tìm một nơi bán Bạch Đan ở trong doanh địa.
Đáy lòng Hứa Thanh thì thào, sờ lên túi da, bên trong có một chút thứ những năm nay hắn tích góp, còn có mấy khối bảo thạch có giá trị tìm được ở bên trong thành trì.
Bảo thạch hắn không dám lấy thêm, đạo lý mang ngọc có tội, hắn từ nhỏ đã nhìn thấy.
Đang suy nghĩ, cơn buồn ngủ chậm rãi ập tới, hai mắt Hứa Thanh dần dần nhắm lại.
Chỉ là que sắt bị hắn cầm ở trong tay, vẫn như trước vô cùng chặt chẽ, không hề buông lỏng chút nào.
Một đêm bình tĩnh, theo ánh mặt trời hiện lên, liền trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Thanh rời giường từ sớm, sau đó cũng rời nhà nhỏ.
Trước khi đi hắn nhìn về gian phòng của Lôi đội, đối phương giống như không ở bên trong, hoặc là đã ra ngoài, vì vậy Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, đi tới trong doanh địa.
Có lẽ là bởi vì màn giết rắn lấy mật hôm qua của hắn chấn động nhân tâm, cho nên khi đi lại trong doanh địa, hắn rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của thập hoang giả bốn phía nhìn mình, trong ánh mắt có chút khác biệt.
Không hề bởi vì thân hình thiếu niên thoạt nhìn dễ khi dễ của hắn, mà phán xét tâm tính của hắn.
Mà cảm thấy nhận thức nhiều hơn một chút, cảnh giác nhiều hơn một chút, đồng thời những tên thiếu niên đứng ở nơi hẻo lánh cùng một dạng tuổi tác với hắn, ánh mắt vô thần lúc nhìn đến hắn, cũng xuất hiện vẻ hâm mộ.
Tôn nghiêm, là do mình tự tìm đến.
Hứa Thanh tự nhủ trong lặng yên.
Hắn ở trong doanh địa vừa tìm kiếm cửa hàng, đồng thời cũng đang quen thuộc hoàn cảnh.
Hắn phát hiện chó hoang trong doanh địa không ít, bọn nó sủa vang tranh đoạt thức ăn với nhau, tuy lớn nhưng cũng khô gầy, nhưng có một vài bộ phận so với người, còn rắn chắc hơn nhiều.
Sau khi lưu ý một chút những con chó hoang này, Hứa Thanh tiếp tục quan sát doanh địa.
Cho đến khi hắn miêu tả ra trọn cái doanh địa này ở trong đầu, hắn dựa theo địa đồ trong đầu, ở bên trong khu vực trung tâm, tìm được một gian cửa hàng.
Cửa hàng không nhỏ, người đến người đi rất là náo nhiệt, hình như bên trong cái gì cũng có bán.