Lòng bàn tay đối phương khô ráo ấm áp, dán sát vào da thịt của cô, ngay cả không khí lưu chuyển xung quanh cũng không biết từ lúc nào như ngưng đọng, lặng lẽ không một tiếng động, yên tĩnh đến cực điểm.
Sơ Hiểu Hiểu nhếch miệng, sau khi nói xong thì nghiêng đầu lại gần.
Khoảng cách gần trong gang tấc.
Cô chỉ cần tới gần thêm một chút là có thể chạm tới ch0p mũi của Giang Diễn.
Đối phương cũng không tránh né, ánh mắt khó hiểu khóa chặt khuôn mặt tươi cười của cô rồi dừng lại vài giây, sau đó tầm mắt hơi dời xuống, biểu cảm mang theo cảm xúc muốn nói lại thôi nào đó.
Biểu cảm này thật sự là quá mức ẩn ý sâu xa, Sơ Hiểu Hiểu sững sờ, khó hiểu cúi đầu nhìn theo tầm mắt của anh, trong nháy mắt cả người ngây dại.
Cổ áo rộng thùng thình theo động tác khom lưng này của cô để lộ ra cảnh tượng trống trải bên trong, thật sự là khó có thể diễn tả bằng lời.
Trong đầu “ầm ầm” như núi lửa phun trào, mặt Sơ Hiểu Hiểu nóng cháy dữ dội, nhanh chóng bịt chặt cổ áo của mình lại, mà tay kia cũng không quan tâm có phải còn bị Giang Diễn nắm lấy hay không, vội vàng đưa tay che mắt anh lại.
Giang Diễn trở tay không kịp, cơ thể vốn đang đứng thẳng lại bị Sơ Hiểu Hiểu đè lên sô pha.
Sơ Hiểu Hiểu kêu lên: “Lưu manh!”
Giang Diễn không hề dùng chút sức nào, ung dung ngửa người ra sau: “Nói rõ ràng trước, người động tay động chân không phải là anh.”
Giọng nói của đối phương mang theo ý cười, nghe vô cùng lưu manh, Sơ Hiểu Hiểu thẹn quá hóa giận: “Anh còn nói!”
Giang Diễn cúi đầu ho khan một tiếng, dáng vẻ muốn cười lại thôi, thở dài giơ hai tay lên làm bộ đầu hàng: “Được, vậy anh ngậm miệng.”
Sơ Hiểu Hiểu: “…”
Thái độ này của anh khiến Sơ Hiểu Hiểu ngược lại không biết nên tiếp lời như thế nào, đang rối rắm cắn môi, chợt cảm giác dưới lòng bàn tay đồng thời khi đối phương khẽ chớp mắt có lông mi mềm mại nhẹ nhàng quét qua, giống như điện giật, xuyên thấu da thịt chảy qua tất cả đầu dây thần kinh.
Sơ Hiểu Hiểu thoáng giật mình, phản xạ có điều kiện thu tay lại.
Một giây sau, cô bất ngờ đụng phải cặp mắt hoa đào đầy ranh mãnh kia, đuôi mắt thấp thoáng ý cười như có như không, rất giống một tên thiếu gia ăn chơi trác táng chờ xem kịch vui.
Sơ Hiểu Hiểu không khỏi oán trách, nhưng lời nói đến bên miệng lại mất đi khí thế, vành tai và sườn cổ dần dần nhuộm đỏ, thấp giọng nói: “Anh cười cái gì mà cười…”
Giang Diễn vui vẻ nói: “Anh cười cũng không được à?” E b o o ktruyen.v n
Sơ Hiểu Hiểu thẹn quá hóa giận: “Anh nhìn thấy gì rồi?!”
Giang Diễn do dự giây lát, Sơ Hiểu Hiểu chống một tay bên tai anh: “Anh có nói không hả!”
Giang Diễn ung dung nói: “Là em bảo anh câm miệng mà?”
Lúc này Sơ Hiểu Hiểu chỉ hận mình không phải đà điểu, không thể vùi đầu xuống đất. Cô trừng mắt: “Em thấy anh không hề ngoan ngoãn như thế.”
Giang Diễn nói: “Vậy được, trời đất có thể chứng giám, không nhìn thấy gì cả, anh không nhìn thấy gì cả.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Anh…”
Cô không có ‘vốn liếng’ tới vậy sao?!
Giang Diễn nhìn dáng vẻ hổn hển của cô, anh thật sự bất lực, lại cười nói: “Em muốn nghe anh nói gì, nên thấy hay không nên thấy đều đã thấy rồi?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Anh nói lung tung!”
Giang Diễn nhướng mày: “Thật sự không thấy mà.”
Sơ Hiểu Hiểu không thèm để ý đến anh, bĩu môi.
Giang Diễn buồn cười: “Em xem, anh nói gì em cũng không tin, còn hỏi anh làm gì?”
Sơ Hiểu Hiểu tức giận nói: “Cái gì mà độc thân vạn năm chứ, em thấy anh là tên tài xế già thì có, trước kia e là tán không biết bao nhiêu cô gái rồi cũng nên?”
Giang Diễn: “Sao nói thế?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Anh xem anh đi, mặt không đỏ tim không đập nhanh, chỉ biết ức hiếp người ta thôi!”
Giang Diễn trả lời: “Có đập nhanh mà.”
Sơ Hiểu Hiểu: “…”
Giang Diễn: “Không tin em sờ thử xem?”
Trái tim Sơ Hiểu Hiểu thoáng run rẩy, nghẹn đỏ mặt nhìn nụ cười nhộn nhạo tr.ên khóe miệng Giang Diễn, cuối cùng cô cắn chặt răng bại trận.
Thiết nghĩ chưa có bộ phim thần tượng nào là cô chưa từng xem qua, đủ loại lời thoại tán tỉnh quê mùa thậm chí có thể thuộc làu làu, sao lại…
Hết lần này tới lần khác bị một câu nói nhẹ nhàng của Giang Diễn đánh bại chứ.
Sơ Hiểu Hiểu mất tự nhiên dời mắt đi, sau đó lại không biết xấu hổ nhìn thẳng vào ánh mắt Giang Diễn, trong đầu đột nhiên hiện ra hai hàng chữ nhỏ xinh đẹp kia.
Kí hiện quân tử,
Vân hồ bất hỉ.
Cô đột nhiên có chút tò mò, lúc ấy chị gái nhìn thấy Giang Diễn có phải tâm tình cũng giống như cô hay không.
Gần như rõ ràng——
Là thích.
Nghĩ tới đây, Sơ Hiểu Hiểu dè dặt mở miệng: “Giang Diễn, trước kia anh thật sự chưa từng thích ai sao?”
Giang Diễn không suy nghĩ nhiều, nói: “Bố mẹ anh có tính không?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Đương nhiên không tính.”
Giang Diễn liếc nhìn cô, hơi dừng lại: “Không có.”
Sơ Hiểu Hiểu hé miệng, đang muốn nói gì đó.
Đột nhiên điện thoại di động khó có thể yên tĩnh của Giang Diễn lại vang lên.
Nghe được thanh âm này, trái tim Sơ Hiểu Hiểu rơi thẳng xuống đáy.
Cô khó hiểu hỏi: “Không phải nói không để anh đụng tới vụ án nữa ư? Sao còn bận rộn như vậy?”
“Suỵt.” Giang Diễn không đáp, tiện tay làm động tác im lặng với cô.
Sơ Hiểu Hiểu nhìn anh, ánh mắt di chuyển theo hành động của anh.
Đối phương lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt trêu tức chọc cho cô phát điên một giây trước thoáng chốc biến mất, lại trở về dáng vẻ trầm ổn chính trực như trong ấn tượng của cô.
Giang Diễn thấp giọng “Alo” một câu, thấy cô bất động thì kinh ngạc nhướng mày.
Sơ Hiểu Hiểu im lặng chỉ đồng hồ treo tr.ên tường phòng khách, ý bảo đã khuya.
Giang Diễn cười khẽ, đột nhiên lên tiếng: “Biết rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu cũng không biết có phải anh đang nói chuyện với mình hay không, nhất thời có chút ngây ngốc.
Giang Diễn đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô, nói: “Em đi ngủ trước đi.”
Sơ Hiểu Hiểu trở tay không kịp, thiếu chút nữa quên cả phản ứng: “… Ồ.”
Giang Diễn gật đầu: “Ngủ ngon.”
Sơ Hiểu Hiểu chần chừ hồi lâu, khi Giang Diễn chuẩn bị quay lưng đi xa, cô mím môi nói: “Anh nhớ đi ngủ sớm đấy.”
Giang Diễn nghe vậy thì nhìn về phía cô.
Sơ Hiểu Hiểu mấp máy khóe miệng: “Ngủ ngon.”
Cô một bước thành ba quay đầu đi vào phòng, đóng cửa, lăn tròn một vòng tr.ên chiếc giường lớn rồi mới lấy quyển nhật ký từ dưới gối ra tỉ mỉ lật xem.
Giống như cảm xúc tinh tế của mấy cô thiếu nữ, mỗi một câu chuyện nhỏ nhặt qua nét chữ nắn nót xinh đẹp lại để lộ ra một bầu trời màu hồng, ngay cả chữ “Yêu” cũng có vẻ hơi thô t.ục tầm thường.
Ngoại trừ thỉnh thoảng oán giận và kể lại cuộc sống hàng ngày, mỗi một đoạn văn đều có liên quan đến người kia.
Với tư cách là người đại diện sinh viên phát biểu tr.ên sân khấu.
Người tham gia trận bóng rổ trúng ba điểm.
Người đi ngang qua nhau, góc áo sơ mi cùng mái tóc đen nhánh tung bay trong gió.
Và ở trong góc phòng KTV, anh mải miết vùi đầu chơi game tr.ên điện thoại di động, chỉ thấy được mỗi cái ót và mái tóc đen dày.
Vô số những điều về anh….
Trong cuốn sổ cũng không ghi chép quá nhiều, nhưng Sơ Hiểu Hiểu lại có thể cảm nhận được quá trình tâm lý dài đằng đẵng của chủ nhân nhật ký.
Từ ánh mắt kinh diễm đầu tiên, đến sự vui mừng không thể kiềm chế sau khi quen biết.
Sơ Hiểu Hiểu cũng không biết mình rốt cuộc đã xem bao lâu, thẳng đến khi Giang Diễn thi đại học xong, chị gái cũng lên lớp 12 tiến vào giai đoạn khẩn trương chuẩn bị thi cử, những chữ viết kia theo đó dần dần ít đi rất nhiều, cho đến khi rơi xuống một khoảng trống lớn.
Sơ Hiểu Hiểu cũng không thể nói rõ tâm tình của mình, chỉ bất giác chậm lại hô hấp, nhẹ nhàng lật đến trang tiếp theo.
Đó là trang cuối cùng.
Đêm tuyết đầu mùa đông, đối phương dường như muốn thừa dịp tụ tập khó có được để thổ lộ tâm ý của mình với người kia.
Sơ Hiểu Hiểu liếc nhìn thời gian.
Là ngày cô mãi mãi cũng không thể quên được.
Mùng ba tết mười một năm trước.
Một ngày như ác mộng…
Chị gái mang theo tâm tình như vậy, mặc chiếc váy dài cùng áo khoác mới mua, tóc dài xõa vai đặc biệt dùng máy uốn tóc làm xoăn nhẹ đuôi tóc, còn len lén xịt chút nước hoa của mẹ ——
Ra khỏi nhà.
—hết chương 51—
– —–oOo——