Dịch: Dịch Gia
Nhận được tin này, Lãnh Nguyệt vốn đang dựa vào cửa sổ bỗng nhiên thay đổi thái độ, nói với Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn đang cãi nhau:
“Đóng cửa lại.”
Đột nhiên Lãnh Nguyệt lên tiếng, Mẫn Mẫn và Nam Cung Vân có chút khó hiểu, dẫu sao trước giờ hắn ta cũng luôn im lặng như vàng, rất ít khi chủ động mở miệng.
Lưu Ngôn Mẫn rất coi thường Lãnh Nguyệt, hiển nhiên sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Lãnh Nguyệt, nhưng Nam Cung Vân thì như cảm giác được điều gì đó, gật đầu một cái rồi đóng cửa phòng ngủ lại.
Còn Bàng Hải Húc ở trên giường lúc này cũng cảm thấy điểm khác thường trong phòng, lúc này gã từ trên giường leo xuống, nói với bọn người Lãnh Nguyệt:
“Chết ngộp tôi rồi, tôi phải đi vệ sinh.”
Vừa nói vừa đi đến cạnh cửa, nhưng lại bị Lãnh Nguyệt chặn lại.
“Anh không đi được.”
“Rốt cục các anh muốn làm gì, đã không cho tôi ngủ ngay cả vệ sinh cũng không được đi? Là tôi mời các anh đến bảo vệ tôi hay là hành hạ tôi!”
“Cũng phải xem mày là thứ gì đã.”
Nghe những lời này của Lãnh Nguyệt, sắc mặt Bàng Hải Húc bỗng chốc thay đổi, cũng không chạy đến cửa vào và liều mạng chạy về phía cửa sổ, xem bộ dạng giống như muốn đập nát cửa sổ để bỏ chạy.
Cho đến khi thấy Bàng Hải Húc muốn bỏ trốn, Lưu Ngôn Mẫn và Nam Cung Vân mới bừng tỉnh nghĩ đến chuyện gì đó, sau đó cùng nhau tiến về cửa sổ, kết hợp với Lãnh Nguyệt trước sau bao vây đường chạy của Bàng Hải Húc.
“Các người muốn làm gì?”
Bàng Hải Húc vẫn giả bộ sợ hãi như trước, còn Lãnh Nguyệt cũng không muốn nói nhảm nữa, lúc này rút ra một thanh kiếm từ bên hông, sau đó liên tiếp xuất ra một số chiêu thức, làm xuất hiện một tầng sương mùa bao bọc lưỡi kiếm.
Mũi kiếm làm cho khuôn mặt Bàng Hải Húc vặn vẹo đến cực điểm, thét lên một tiếng rồi hướng về phía cửa sổ nơi Nam Cung Vân đang trấn giữ.
Hắn cho rằng Nam Cung Vân là “trái hồng nhũn”, nhưng đời nào Nam Cung Vân lại dễ đối phó như vậy, cô rất nhanh xuất ra những lá bùa, mười mấy là bùa phát sáng giống như mưa kiếm tấn công, thoáng chốc đã vây khốn Bàng Hải Húc lại.
Cùng lúc đó, Lãnh Nguyệt cũng nhảy lên một bước, sau đó dùng kiếm chém vào đầu Bàng Hải Húc.
Đầu Bàng Hải Húc rơi xuống đất, nhưng cơ thể vẫn như trước giãy giụa muốn chạy trốn, cuối cùng bị hai cánh tay quỷ hóa của Lưu Ngôn Mẫn hạ gục nằm trên đất.
Thấy Bàng Hải Húc đã bị khống chế, Lãnh Nguyệt mới từ cuống họng, lột tấm da người trên cơ thể hắn ra.
Sau khi tấm da người bị cởi ra, thì lộ ra hàng trăm con mắt đang trừng trừng nhìn bọn họ.
“Mắt tà linh! Tại sao có thể có nhiều mắt tà linh như vậy!”
Khi nhìn thấy nhiều ánh mắt tà linh lớn lên trong thịt Bàng Hải Húc như vậy, Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn đồng thời kêu lên, không nghĩ đến chuyện cổ quái kia lại xuất hiện ở đây.
Không chỉ hai người kia kinh ngạc mà Lãnh Nguyệt cũng có chút ngạc nhiên, bởi vì năng lực mắt tà linh là nhờ “ký sinh” chứ không phải là nhập xác, cho nên trừ phi phát hiện sự tồn tại của bọn chúng bằng không khó mà thấy được.
Nhưng với hiểu biết của hắn, nhiều mắt tà linh như vậy là lần đầu tiên hắn ta thấy.
“Đây là trùng hợp hay là…”
Lúc tâm tư Lãnh Nguyệt đang đặt vào những con mắt tà linh kia, Lưu Ngôn Mẫn không khỏi nghi ngờ hỏi Lãnh Nguyệt:
“Tại sao anh chắc chắn Bàng Hải Húc là quỷ? Rõ ràng trước đó chúng ta đều không phát hiện ra điều gì.”
“Là hắn nói cho tôi.”
Vừa nói, Lãnh Nguyệt vừa nâng cổ tay lên tỏ ý với Nam Cung Vân là Lưu Ngôn Mẫn là chuyện này do Hạ Thiên Kỳ nhắc nhở hắn.
“Là Thiên Kỳ phát hiện? Làm sao anh ta biết được chứ?”
“Xem ra lần này Đông Thiên Kỳ lại lập công rồi, nhưng chuyện này không đúng lắm, nếu Bàng Hải Húc là do quỷ mị mắt tà linh tạo thành, vậy thì còn cần tìm kiếm sự giúp đỡ làm gì, báo án làm gì? Đây không phải là rất mâu thuẫn sao?”
Lưu Ngôn Mẫn càng nói càng thấy khó hiểu, Nam Cung Vấn thấy Lãnh Nguyệt cũng không biết, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Bây giờ Thiên Kỳ đang ở đâu? Hay chờ anh ta đến, gặp mặt rồi hỏi đi.”
Nghe vậy, Lưu Ngôn Mẫn không khỏi thúc giục Lãnh Nguyệt và Nam Cung Vân:
“Bây giờ gọi ngay cho Đông Thiên Kỳ, hỏi rõ là chuyện gì xảy ra.”
Nhưng Nam Cung Vân vừa muốn gọi cho Hạ Thiên Kỳ thì hắn đã nhanh hơn một bước mà gọi đến trước, chẳng qua cuộc điện thoại này là gọi cho Lãnh Nguyệt:
“Nguyệt Nguyệt, anh nói rõ chuyện này đi, vật tà linh này có thể bị con người chi phối sai? Hoặc là có thể tự nuôi?”
“Anh nghi ngờ những thứ tà linh này là do con người tự nuôi?”
“Quả thật tôi có nghi ngờ chuyện này, anh xem có có khả năng không?”
“Có thể.” Lãnh Nguyệt khẳng định.
“Nuôi xác chết.”
“Là nuôi xác chết phải không?”
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt gần như nói đồng thời.
“Tôi biết, anh nói với Mẫn Mẫn và Nam Cung Vân tôi biết người đứng sau trò này ở đâu!”
Ngắt cuộc gọi với Hạ THiên Kỳ, Lãnh Nguyệt vội dùng một cây đuốc pháp thuật thiêu rụi những ánh mắt tà linh sống nhờ trên cơ thể Bàng Hải Húc.
Cùng lúc đó, bảng vinh dự trên cổ tay mỗi ngời đều tăng thêm 5 điểm vinh dự, có thể thấy là đã giải quyết thành công nhiệm vụ.
“Kết thúc rồi?” Nam Cung Vân có chút khó tin nói.
“Vẫn chưa.”
Lãnh Nguyệt nhớ đến lời nhắc nhở của Hạ Thiên Kỳ trong điện thoại vừa rồi, lúc này lại nghe hắn ta nói:
“Chúng ta còn phải đến một chỗ, tìm một người…”
Hạ Thiên Kỳ lái xe nhanh chóng đưa Triệu Tĩnh Thù nhanh chóng đến chỗ Lưu Chí Đào trong nhiệm vụ linh dị này, riêng chuyện điểm thưởng lần này hắn và Triệu Tĩnh Thù cũng vừa mới nhận được.
Với 5 điểm vinh dự này, Triệu Tĩnh Thù vẫn kích động không ngừng, còn Hạ Thiên Kỳ lại nhận được 9 điểm.
Cái này cũng giống với suy đoán của hắn trước đó, 5 điểm vinh dự là lương cơ bản, bởi vì lần này hắn là đội trưởng nên tính thêm mỗi người một điểm vinh dự hoa hồng nữa.
Vậy nên, 5 điểm lương cơ bản cộng thêm 4 điểm hoa hồng tổng cộng hắn có được 9 điểm vinh dự.
Mặc dù chuyện này đã kết thúc khi những con mắt tà linh kia biến mất, nhưng Hạ Thiên Kỳ cảm thấy nếu người kia không chết thì chuyện này cũng chưa thể kết thúc.
Lưu Chí Đào ở trong một căn phòng trên tầng ba sở Sự Vụ, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù sau khi bước xuống khỏi xe thì nhanh chóng chạy đến ngoài cửa sở Vụ Sự.
Đứng ở ngoài cửa, có thể thấy đèn điện bên trong yếu ớt, cũng không gõ cửa, Hạ Thiên Kỳ trực tiếp quỷ hóa hai cánh tay, đập cánh cửa thành hai khúc.
“Tôi đã đánh giá thấp các người, so với dự đoán của tôi các người còn khó đối phó hơn, hơn nữa đến cũng nhanh.”
Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù vừa bước vào, đã thấy Lưu Chí Đào ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc của hắn, ánh mắt âm trầm nhìn bọn họ.
“Là do tao cảm thấy quỷ vật thật đáng ghét, rất đáng chết, nhưng bây giờ tao cảm thấy, trong số những người đáng chết hẳn là cũng nên tính kẻ nuôi xác chết như bọn mày.”
Hạ Thiên Kỳ vừa dứt lời đã muốn xông đến, nhưng lúc này lại đột nhiên nghe Lưu Chí Đào cười lạnh một tiếng:
“Bọn mày muốn giết tao chả lẽ dễ dàng như vậy, mày cho rằng một tên nuôi xác chết như tao trong tay chỉ có mấy con mắt tà linh vô dụng kia sao?”