Nhận thấy sự nghi ngờ của Hạ Thiên Kỳ, người đàn ông chỉ mỉm cười lắc đầu, rồi mở miệng nói:
Thẳng thắn mà nói, cậu vừa mới nói là giải quyết chuyện linh dị cũng đúng, mà nói là giết quỷ hay gì đó cũng được, những việc này đều là công việc của cậu trong tương lai.
Về phần kỳ thực tập, các cậu có thể cùng thực hiện một nhiệm vụ khảo hạch hoặc là không, nếu phù hợp sẽ được giữ lại, còn không sẽ bị loại.
Chỉ những người phù hợp mới có thể sinh tồn bất kể như thế nào, thì người trong công ty đều buộc phải tiếp nhận quy tắc này, chỉ là nó tàn khốc hơn bình thường mà thôi.
Bởi vì, nếu như không thích hợp, người bị đào thải —— sẽ chết.
Những điều này trong thâm tâm Hạ Thiên Kỳ vốn là những việc cực kỳ tàn khốc, nhẫn tâm, nay người đàn ông kia lại thốt lên một cách dễ dàng, dường như trong mắt ông ta, những người chết trong các sự kiện linh dị ấy, họ không phải con người mà chỉ là sâu bọ.
Cái dáng vẻ coi thường này, làm cho đáy lòng Hạ Thiên Kỳ cảm thấy cực kỳ phản cảm, nhất là khi hắn cũng nằm trong phạm vi bị khinh miệt này.
Hạ Thiên Kỳ rốt cục không nhịn được nữa, cắt lời người đàn ông kia, mặc kệ ông ta có muốn nghe hay không, thẳng thừng nói:
Bây giờ, ông hãy cho tôi biết, đây rốt cuộc là công ty gì, tôi phải làm gì mới có thể rời khỏi đây?
Ý của cậu, Rời đi là ý bảo rời khỏi công ty này? – Ông ta không trả lời vấn đề của Hạ Thiên Kỳ, hỏi lại.
Đúng, tôi có thể sống mà rời khỏi công ty này hay không, có được trở lại cuộc sống của người bình thường khi rời đi không.
Ta không biết. Người đàn ông lắc đầu cười khổ.
Ông không biết? Hạ Thiên Kỳ tỏ rõ vẻ kì quái, liếc nhìn, đánh giá người đàn ông gầy nhom đang đứng đối diện mình một lần nữa, lúc này hắn mới nhận ra hắn vẫn chưa biết người này là ai, giữ chức vụ gì trong công ty.
Ông không biết? Chẳng lẽ ông không phải quản lý của công ty?
Hạ Thiên Kỳ lòng đầy hoài nghi, hỏi.
Vậy mà người đàn ông chẳng hề lấy làm khó chịu với sự nghi ngờ của Hạ Thiên Kỳ, còn lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi quần, đưa về phía hắn:
Làm một điếu không?
Vốn dĩ Hạ Thiên Kỳ không có ý định rút điếu thuốc nào, nhưng sau khi nhìn thấy hình Hoàng Hạc lâu tráng lệ trên bao bì, cánh tay lại không tự chủ đưa tới.
Châm điếu thuốc, rít mạnh một hơi, người đàn ông mới tiếp tục nói:
Nguyên tắc tổ chức của công ty này cũng giống với các công ty khác. Từ thấp đến cao, theo thứ tự là nhân viên thực tập ——nhân viên bình thường —— quản lý —— quản lý cấp cao —— giám đốc —— giám đốc cấp cao —— tổng thanh tra, nghe nói, trên tổng thanh tra còn có cả BOSS, chỉ là hiện tại, cũng chưa biết đó là ai.
BOSS? Ông cho rằng người này chính là chủ của công ty này sao?
Sự nghi ngờ trong lòng Hạ Thiên Kỳ càng sâu hơn.
Có lẽ đúng, cũng có lẽ không, bởi vì không thể tưởng tượng được một công ty như thế này lại có ông chủ.
Người đàn ông lẩm bẩm đáp, trong giọng nói toát lên sự mê hoặc mạnh mẽ.
Hạ Thiên Kỳ há hốc mồm, nên bản thân muốn tiếp tục truy vấn, nhưng suy nghĩ một chút lại im lặng, chờ người đàn ông kia chủ động giải thích cho mình.
Trên thực tế cuối cùng ông ta cũng giải thích. Sau khi vứt điếu thuốc trên tay đi, ông ta nói tiếp:
Sau khi đã chính thức ký hợp đồng, nhân viên phải trải qua một bài kiểm tra, mà nhiệm vụ của bài kiểm tra chính là —— giải quyết các tình huống trong sự kiện linh dị.
Thường thì giải quyết sự kiện linh dị chia làm ba thang điểm đánh giá: bình thường, tốt, xuất sắc.
Nếu đạt điểm bình thường, từ lúc bắt đầu tham gia vào sự kiện linh dị đến sau này, tuy không bị giết, nhưng quỷ vật vẫn tồn tại như cũ.
Nói đến đây, sợ Hạ Thiên Kỳ không hiểu ý, nói thêm:
Thử ví dụ, lấy sự kiện linh dị cậu tham gia vào trước đó.
Cậu không giết được con quỷ trong học viện nữ sinh, ngược lại, con quỷ kia cũng không có cách nào giết được cậu, bởi cậu biết được nhược điểm của nó chính là chỉ có thể giết người được ở tầng chót, do đó mới tai qua nạn khỏi.
Đây chính là cấp độ bình thường trong phần giải quyết tình huống như ta nói.”
Tiếp theo cái nhiệm vụ này mà nói, nếu như tất cả các điều kiện đều không thay đổi, chỉ có số lượng quỷ là hai con hoặc nhiều hơn, mà điều kiện đầu tiên là cậu phải sống sót, còn giết bớt một con, hoặc nhiều con vậy thì cậu sẽ nhận được điểm ưu tú.
Nhưng phải đảm bảo được mình sống sốt, cũng vừa giải quyết hết quỷ.
Còn hoàn mỹ, thì phải chắc chắn sống sót, phải giết chết hết những quỷ vật có trong nhiệm vụ, vậy mới là hoàn mỹ.
Tôi giải thích như vậy, cậu hiểu chứ?
Hình như đã hiểu. Hạ Thiên Kỳ mờ mịt gật đầu:
Mà nói như vậy, thì giải quyết nhiệm vụ linh dị cho cấp điểm, theo thứ tự là bình thường, ưu tú và hoàn mỹ.
Tuy nhiên, điều tôi muốn hỏi là, cấp cho điểm này thì được cái gì chứ, có thể đổi thành tiền? Ngoài ra, ai là người chấm điểm vậy?
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói xong, người đàn ông trung niên không chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm vào mắt hắn:
Cậu cảm thấy tiền lương tân binh bây giờ là cao sao?
Cũng tạm được, lúc đầu thấy rất cao, nhưng sau khi biết được mình làm việc thì, thì lại thấy không cao. Hạ Thiên Kỳ thành thật trả lời.
Vậy cậu cảm thấy tiền là quan trọng nhất sau? Hay nói cách khác, cậu nghĩ nếu dùng một vạn, hay hai vạn, thậm chí là nhiều tiền hơn để đổi lấy mạng cậu, cậu cũng đồng ý hả?
Tôi không phải đồ đần, khẳng định là không thể! Tiền tất nhiên là quan trọng, nhưng cũng phải có mạng để hưởng.
Hạ Thiên Kỳ còn chưa hiểu ông ta muốn ám chỉ cái gì, thì đã nghe ông ta nói thêm:
Vậy nên mới nói, cậu muốn làm người có tiền tài thì cũng tùy thuộc vào lúc, có tiền nhiều hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến cậu, hơn nữa vừa rồi cậu cũng đã nói, phải có mạng để hưởng.
Tân binh thực tập lương 2 vạn một tháng, sở hữu một chiếc Audi A6.
Mà tân binh chính thức lương sẽ là 10 vạn trên tháng, hơn nữa xe của cũng hiện đại hơn, đổi thành BMW X 5, công ty lại cung cấp chỗ ở cho cậu, là một biệt thự dành cho 4 nhân viên ở.
Những thứ này đều là đãi ngộ của nhân viên bình thường, ngẫm lại đi, nếu như cậu có thể trở thành giám sát, thành giáp sát cấp cao thậm chí trở thành quản lý, thì đãi ngộ sẽ là bao nhiêu!
Hạ Thiên Kỳ hơi kinh ngạc, tuy nhiên hắn cũng không nói gì, bởi vì hắn nghĩ đến Lương Nhược Vân sở hữu được con xe Ferrari số lượng có hạn kia, vậy nên cũng không nghi ngờ gì nữa, vốn dĩ không nghĩ đến giám sát cấp cao, mà đãi ngộ của cấp giám sát thôi cũng tương đối khả quan rồi.
Thấy Hạ Thiên Kỳ im lặng, người đàn ông trung niên lại rút ra từ trong bao một điếu thuốc, châm lên rồi nói:
Cậu bây giờ là nhân viên bình thường, vậy nên chỉ nói cho cậu biết những việc liên quan đến nhân viền bình thường. Sau khi vượt khỏi cấp bậc nhân viên bình thường ấy, chuyện tôi nói với cậu cũng không còn ý nghĩa gì.
Cậu hiểu chứ?
Ông vẫn chưa trả lời vấn đề trước đó của tôi, đến tột cùng thì công ty này tồn tại như thế nào? Vì sao người ký hợp đồng lại nhất định phải nghe sự chỉ huy của công ty, bằng không cũng sẽ bị quỷ hồn giết chết?
Những chuyện của công ty, cậu có thể xem nó là một bí mật to lớn.
Mà công ty này chính là một tòa kim tự tháp.
Bí mật nằm ngay ở đỉnh tháp, cậu muốn biết tất cả, chỉ có thể leo lên đó mà thôi.
Leo lên cao một chút, cậu sẽ hiểu ra được một số chuyện.
Tuy nhiên cậu cũng có thể xem nó tồn tại độc lập, hơn nữa còn có một thế lực rất lớn phía sau tổ chức.
Vậy nên dù trong quá trình thi hành nhiệm vụ, cậu có giết người thì cảnh sát cũng không đến tìm cậu. Đây cũng chính là một trong những đặc quyền của nhân viên chính thức.
Về phần tại sao ký hợp đồng lại phải nhất định tuyệt đối làm việc vì công ty, nếu không sẽ bị quỷ hồn giết chết, việc này chung quy lại, chỉ có thể nói là – quy tắc.
Sau đây tôi cũng nói rõ cho cậu đỡ hoài nghi, vì cậu sẽ nhận được một vật giống như điện thoại.
Ps: bắt đầu săn ma quỷ