Editor: Kim Phượng
“Mộ Thân! Tiểu cô của ngươi là sủng phi, được hoàng đế sủng ái thì sao? Gia gia của ta là tướng quân đương triều! Muốn so độ ăn chơi trác táng với ta? Ngươi có chắc ngươi đủ tư cách không?”
Nhìn gương mặt Mộ Thân đang tức giận đi về phía mình, Vân Lạc Phong hơi nhướng mày, khoé môi nở nụ cười vừa tà mị vừa cuồng vọng: “Nhưng nếu ngươi muốn ăn chơi trác táng với ta một lần, hiện tại ta đây làm cho ngươi hiểu rõ cái gì gọi là chân chính ăn chơi trác táng!”
Bốp bốp bốp!
Vân Lạc Phong đưa tay lên vỗ nhẹ ba tiếng, trên đường phố vốn ồn ào náo nhiệt bỗng xoạt một tiếng hiện ra vô số nam nhân mặc y phục hộ vệ của Vân gia.
“Đánh cho ta!”
Vừa dứt lời, Vân Lạc Phong liền nhướng mày đứng ở một bên, cười tà liếc nhìn Mộ Thân.
“Vân Lạc Phong, ngươi vô sỉ!” Mộ Thân càng thêm phẫn nộ, lửa giận ngập trời, lớn tiếng rống lên: “Ngươi để tướng sĩ Vân gia ra mặt thì có bản lĩnh gì chứ! Có bản lĩnh chúng ta đơn đả độc đấu.”
Vân Lạc Phong nhìn Mộ Thân như nhìn một kẻ ngu xuẩn: “Chúng ta đang so ăn chơi trác táng, nếu đã là ăn chơi trác táng vậy còn quan tâm đến công bằng làm gì? Huống chi, Vân Lạc Phong ta vốn cũng chẳng phải người để ý thể diện, ta thích nhất là lấy nhiều khi ít!”
Mộ Thân khiếp sợ trừng to mắt, trước giờ hắn chưa từng thấy ai tự nhận mình không biết xấu hổ như vậy cả, lại còn nói một cách đương nhiên như thế.
“Mộ Thân, không phải ngươi luôn thích ỷ thế hiếp người sao? Bây giờ ta đây dạy cho ngươi biết như thế nào là chân chính ỷ thế hiếp người.”
Trong lúc hắn còn đang ngây người, giọng nói cuồng vọng của Vân Lạc Phong đã truyền đến.
Thừa lúc Mộ Thân chưa kịp phản ứng thì hộ vệ Vân gia đã tiến lên rồi, tay đấm chân đá với Mộ Thân còn đang ngây ngốc. Còn mấy kẻ thanh niên quý tộc đi chung với Mộ Thân thấy tình thế không ổn đã sớm chạy trốn mất dạng.
Mộ Thân bị đánh đến kêu ngao ngao không ngừng, toàn bộ đường phố đều nghe thấy tiếng kêu thê thảm của hắn.
Vân Lạc Phong khoanh tay ôm ngực, híp con ngươi lại nhìn Mộ Thân đang chạy vắt giò lên cổ, nụ cười tà bên môi càng lúc càng tươi hơn, gương mặt là thần thái tùy ý và tự tin.
Nếu hiện tại nàng đã là Vân Lạc Phong của Vân gia, vậy thù của Vân gia, nàng cũng nên từng chút một trả lại cho Mộ gia.
Mà cái này chỉ mới bắt đầu thôi!
Kế tiếp nàng sẽ nâng cao thực lực, dùng thực lực của chính mình báo thù rửa hận cho cha mẹ của khối thân thể này!
“Mấy người các ngươi ném hắn về Mộ gia đi!” Vân Lạc Phong thấy đã đủ rồi bèn phất phất tay bảo hộ vệ Vân gia dừng lại: “Còn nữa, ngươi nói cho Mộ thừa tướng rằng Mộ Thân ở giữa đường vô lễ với ta, còn muốn làm nhục ta ngay trên đường, cho nên hộ vệ Vân gia vì bảo vệ ta mới ra tay đả thương hắn. Tuy nhiên hành vi này của Mộ Thân đã khiến cho tâm hồn nhỏ bé của ta bị tổn thương nặng nề, cho nên Vân gia ta chuẩn bị đến cửa Mộ gia đòi bồi thường! Số tiền cụ thể chờ gia gia ta đích thân đến trao đổi!”
Vô sỉ!
Vô cùng vô sỉ!
Rõ ràng chính nàng đánh Mộ Thân thành đầu heo, giờ lại bày ra bộ dáng của người bị hại.
Cái gì gọi là tâm hồn nhỏ bé chứ? Nàng ư? Còn tâm hồn nhỏ bé sao?
“Dạ, đại tiểu thư.”
Bởi vì Vân tướng quân đã dặn dò từ trước nên hộ vệ Vân gia đối với mệnh lệnh của Vân Lạc Phong vô cùng nghiêm chỉnh chấp hành. Bọn họ xách tên Mộ Thân bị đánh đến nửa sống nửa chết đi về phía Mộ phủ.
Phủ thừa tướng.
Mộ Hành Cừu nhìn Mộ Thân được nâng vào như lợn chết, tức giận đến mức bộ râu cũng run lên. Tuy nói ông không thích đứa cháu hư hỏng ăn chơi thành tánh này, nhưng nó tốt xấu gì cũng là người Mộ gia, giờ bị người ta đánh thành như vậy, có khác gì là đánh vào mặt ông.
Vì vậy ông nổi giận gầm lên: “Phủ tướng quân các người ăn gan hùm mật gấu gì mà dám xuống tay với cháu trai của ta như vậy? Mau bảo lão súc vật Vân Lạc kia lăn đến đây nhận lỗi, bằng không ta tuyệt đối không để yên cho hắn.”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!