Edit: Sahara
Thất Châu Đại Lục.
Bên ngoài Quân thành, trên không trung, Vân Thanh Nhã đứng chắn trước mặt đám cường giả, toàn thân phát ra hơi thở thanh lãnh túc sát, gương mặt lạnh lùng tăng thêm một phần lãnh khốc, giảm đi một phần ôn hòa.
“Nhị đệ!” Bạch Linh đứng bên cạnh Vân Thanh Nhã: “Trận chiến này đã giằng co suốt mấy tháng rồi, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách! Chúng ta cần mau chóng giải quyết kẻ địch.”
Trận chiến đã kéo dài suốt mấy tháng ròng. Cường giả Linh Thần Đại Lục tiến đánh Thất Châu Đại Lục càng ngày càng nhiều. Ngay cả bà cũng bắt đầu có cảm giác lực bất tòng tâm….
Nhưng phía Linh Thần Đại Lục lại cứ không ngừng có viện quân tiến đến.
Vân Thanh Nhã nhìn cửa thành sau lưng mình, ánh mắt hơi tối đi.
“Bất kể như thế nào chúng ta cũng phải kiên trì!” Giọng Vân Thanh Nhã rất bình tĩnh, khi hắn nhìn đến Ninh Hân, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều: “Hân Nhi, nàng có sợ không?”
Ninh Hân kiên định lắc đầu: “Từ khoảnh khắc gả cho chàng, thiếp đã không màn tới sinh tử. Đời này có thể bầu bạn cạnh chàng, thiếp đã rất mãn nguyện rồi.”
Chỉ cần được ở bên cạnh Vân Thanh Nhã, dù có phải chết, nàng cũng vô oán vô hối.
“Tốt!”
Vân Thanh Nhã thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn về phía kẻ địch, bước chân Vân Thanh Nhã vừa động, khí thế trên người cũng theo đó mà khuếch tán.
Vân Thanh Nhã đứng giữa không trung, mặc y* không gió tự bay, gương mặt nhìn về phía kẻ địch lúc này không có cảm xúc gì ngoài lạnh lùng.
(*mặc y: quần áo màu đen.)
“Ta vẫn là câu nói đó! Muốn tiến vào thành, trước hết phải bước qua xác ta!”
Những cường giả phía đối diện nghe lời nói Vân Thanh Nhã đều đồng loạt cười rộ lên, xong lập tức lao người về phía Vân Thanh Nhã.
Chỉ bằng vào hắn mà cũng đòi cản bước bọn họ?
Đúng là người si nói mộng!
Bạch Linh và Ninh Hân một trái một phải đứng bên cạnh Vân Thanh Nhã, thời khắc này, tất cả đều ôm quyết tâm liều chết quyết chiến….
Đúng ngay vào lúc này, giữa không trung bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc, giọng nói ấy mang theo vẻ kinh ngạc.
“Nhị thúc Phong Nhi, nơi này xảy ra chuyện gì? Cha ta đâu?”
Giữa bầu trời…
Hai bóng người từ từ hiện rõ.
Một trong hai người là nữ tử, thân mặc hồng y, khí chất anh tư hào sảng. Bên cạnh là một nam nhân, thần sắc ôn nhuận, khí chất như tắm mình trong gió xuân.
“Hai người về rồi?” Sau khi nhìn rõ hai người vừa đến là ai, ánh mắt Vân Thanh Nhã lập tức hiện lên tia sáng.
Từ sau khi Vân Lạc Phong rời khỏi, Vân Thanh Nhã dốc sức tìm kiếm Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần, nhưng mãi vẫn không có tin tức của hai người. Không ngờ hai người họ lại trở về đúng vào lúc này.
“Nhị đệ, hai vị này là…..”
Bạch Linh nhìn đôi nam nữ vừa đến, mắt hiện vẻ tò mò…
“Đại tẩu, họ là cha mẹ của Tiêu Nhi.” Tâm Vân Thanh Nhã buông lỏng được một chút: “Hai người về rất đúng lúc, Phong Nhi để lại cho đệ hai quả Long Tiên, đây là chuẩn bị cho hai người, sau khi ăn vào, hai người lập tức chiến đấu cùng đệ.”
Đại tẩu?
Quân Phượng Linh chú ý đến cách xưng hô của Vân Thanh Nhã đối với Bạch Linh, mày khẽ nhướng, ánh mắt đảo qua người Bạch Linh, sau khi nhìn thấy gương mặt tám phần tương tự Vân Lạc Phong, mặt liền lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Mẫu thân Phong Nhi không phải đã qua đời rồi sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Tuy nhiên, Quân Phượng Linh cũng biết đây không phải là lúc nói chuyện, bà nhìn sang Vân Thanh Nhã: “Quả Long Tiên mà đệ nói kia là gì?”
“Thời gian không nhiều, đệ không thể giải thích rõ ràng với hai người!” Vân Thanh Nhã đưa quả Long Tiên cho Quân Phượng Linh vả Diệp Cảnh Thần: “Đây là quả Long Tiên mà Tiểu Phong Nhi lưu lại, có chuyện gì thì đợi đánh xong rồi nói.”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!