Trận tỷ võ sắp tới sẽ diễn ra trong nội 1 canh giờ nữa, lúc này đây đội ngũ Lục Tinh học viện đang bàn bạc với nhau về kế sách chiến đấu. Nhưng đó là vài người như Tạ Vô Song, Tuyết Linh Linh, Chu Hắc Minh,… Còn đám người Huyền Diệp chỉ là ngồi nhìn mà chẳng đóng góp ý kiến gì.
Tử Nhạc Huân thấy vậy, liền lên tiếng “Theo ta được biết thì Tứ Tinh lợi hại nhất về vũ khí, nếu lần lượt tiến lên đánh thì chỉ gây tổn hại lớn thôi.”
Tạ Vô Song gật đầu đồng tình “Trong đội ngũ của chúng ta Nam sư huynh có tu vi mạnh nhất, không nên xuất hiện quá sớm.”
“Nam sư huynh là con át chủ bài, phải đợi lọt vào vòng tứ kết thì mới ra mặt.” Tử Nhạc Huân cảm thấy hợp lý nói. Sau đó lại đề nghị “Vậy vòng sắp tới hãy để bọn đệ ứng phó, dù sao cũng đều là Linh Sư sơ cấp. Nhưng chúng ta phải kết hợp với nhau, may ra mới nắm phần thắng.”
Tạ Vô Song quay sang đối với đám người Huyền Diệp, giọng điệu như ra lệnh nói “Trận sắp tới các ngươi lên sân đi, cứ cầm chân bọn chúng được lúc nào thì hay lúc ấy.”
Lời này trực tiếp làm cho đám Huyền Diệp trở nên khó chịu, Ngưng Vũ lập lức phản bác lại “Sư tỷ, ý của tỷ là sao đây? Chẳng lẽ tỷ định để bọn ta trở thành bia đỡ đạn cho các người sao?”
Bước chân Tạ Vô Song tiến tới chỗ họ, bộ dạng kênh kiệu nói “Chứ còn gì nữa? Đám vô dụng các ngươi không tỏ ra có ích một chút đi, chẳng lẽ còn bắt Nam sư huynh là con át chủ bài của chúng ta lên sân?”
Thật không thể tin được lời này được thốt ra từ một trong 10 tinh anh của Lục Tinh học viện. Bản thân Tạ Vô Song cũng chỉ là Linh Sư sơ cấp mới tấn chức được vài ngày, vậy mà đã tự coi mình thành một thứ gì đó quan trọng lắm.
Ngưng Vũ cười khẩy “Nếu vậy thì xin mời Nam sư huynh đứng ra tỷ võ đi. Bọn ta đây vẫn còn tiếc cái mạng này lắm.”
Tạ Vô Song nét mặt càng dữ tợn hơn “Các ngươi… Quả nhiên là mặt dày, nếu không phải Bạch sư tỷ bị người ta giết hại, các ngươi làm gì có cơ hội mà đứng ở đây. Hạng người các ngươi vốn không xứng.”
Thanh Niệm ở một bên cảm thấy buồn cười, lời này nói ra không phải là tự vả hay sao?
“Ta không biết. Bọn ta nhất quyết không lên sân đấy, xem mấy người các ngươi làm được gì.” Ngưng Vũ tặng cho Tạ Vô Song ánh mắt khinh bỉ.
Tuyết Linh Linh cảm thấy mọi việc đang không ổn, đành xuống nước hòa hoãn “Thôi nào mọi người. Trận tỷ võ sắp diễn ra rồi, nếu lục đục nội bộ như vậy há chẳng phải càng có lợi hơn cho đối thủ sao.” cô nhìn về phía Ngưng Vũ, cố gắng thuyết phục “Ngưng sư muội, coi như là vì học viện, được không?”
Chẳng mấy chốc nữa là đến giờ quyết đấu, nhưng thái độ kiên quyết của đám người Huyền Diệp làm bầu không khí càng căng thẳng hơn.
Lúc này ngồi yên không nói gì Bạch Dạ mới mở lời, đối với đám Huyền Diệp nói nhỏ “Mọi người cứ lên thi đấu đi, trừ Thanh Niệm ở lại. Nhưng tuyệt đối những lúc nguy hiểm đừng để bọn họ kéo ra làm bia đỡ đạn là được.” sau đó nàng còn chốt thêm một câu “Đến thời điểm thích hợp thì ra tay.”
Ngưng Vũ nghe được điều này, thở dài nhưng vẻ mặt vẫn không mấy tình nguyện đáp “Được rồi! Coi như nể mặt Tuyết sư tỷ. Chứ nhìn cái gương mặt khó ưa kia (Tạ Vô Song) là muội đã không chịu nổi rồi huống chi là đánh đấm.”
Gương mặt Tạ Vô Song tức giận đến đỏ bừng lên, lại chẳng thể làm gì được vì quy định không được làm thương đồng đội, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn bọn họ rời đi.
Một tiếng trống lại vang lên, giọng của lão sư lại làm cả hội trường trở nên tĩnh lặng “Trận tỷ võ tiếp theo, giữa Tứ Tinh học viện và Lục Tinh học viện, mời cả hai đội ngũ bước lên võ đài.”
Viện phục màu lam phấp phới, đội ngũ Lục Tinh dần tiến đến giữa trung tâm của sân đấu. Bàn về nhan sắc thì không tính là quá xuất sắc, nhưng khí thế kia làm nhiều người phải kinh ngạc.
“Có phải ta nhìn lầm không? Lục Tinh từ bao giờ cảm thấy áp bức như vậy?”
“Cũng chỉ là khoe mẽ thôi. Lục Tinh làm sao đấu lại với Tứ Tinh.”
Đối diện Lục Tinh, tinh anh của học viện Tứ Tinh cũng khoác bộ viện phục màu xích (đỏ) chói mắt. Bộ dáng kiêu ngạo không hề giấu diếm dưới đáy mắt, nhìn Lục Tinh với sự khinh thường.
“Trận chiến này có vẻ cam go đây.”
“Tứ Tinh trông thật mạnh.”
Tên đi đầu Tứ Tinh gọi là Trần Cẩm Hồng, hắn vừa nhìn thấy đội ngũ Lục Tinh liền giở giọng điệu chế giễu “Ngay trận đầu tiên mà đã dễ dàng thật đấy! Nhưng mà đánh thắng ngay thì đâu còn gì thú vị nữa, chơi đùa với các ngươi một chút cũng chẳng thiệt thòi gì.”
Tuyết Linh Linh đanh thép nói “Bớt khua môi múa mép đi, bên nào thắng còn chưa biết đâu.”
Đám học sinh Tứ Tinh nghe vậy trào phúng cười “Haha, các ngươi tin rằng có thể thắng bọn ta sao?”
Tuyết Linh Linh đáp “Vậy thì có thể thử xem.”
Lão sư cất cao giọng tuyên bố “Trận tỷ võ giữa học viện Tứ Tinh và học viện Lục Tinh, bắt đầu.”