CHƯƠNG IX
Bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng đang xảy ra cũng sẽ giật mình khó để tin vào mắt mình.
Kẻ đi săn thế mà tự làm hại bản thân để cứu con mồi của mình, chuyện như thế thật khó mà tưởng tượng nỗi.
Nhưng điều nó đã và đang xảy ra ngay trước mắt họ.
Một giây trước thôi họ vẫn còn bị chèn ép đến không dám thở mạnh, cứ tưởng như sẽ bị nhai ngấu nghiến không còn một mẫu xương vụn nào.
Nhưng giây sau họ lại được cứu bởi con quái vật đang có ý xơi tái mình.
“Còn không…!mau chạy…!đi!…!Chẳng lẻ, các người, muốn bị ta hút cạn máu đến thế sao?” Thiên Ân nở một nụ cười méo xẹo nói.
Câu nói đứt quảng không rõ ràng, có thể thấy được Thiên Ân bị thương không hề nhẹ.
Giờ đây trong tâm trí của Thiên Ân không hề hoảng sợ mà ngược lại y còn cảm thấy thật bình thản và thậm chí là có một chút vui sướng: “A! Có khi như thế này thì mình cũng có thể chết như một con người ấy chứ.
Như thế thì thật tốt biết bao.” Thiên Ân đã nghĩ như thế đấy.
“Dường như cậu đã lấy lại được lí trí rồi.”
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì một giọng nói trầm ấm bỗng cất lên.
Thiên Ân ngẩn đầu lên nhìn người đàn ông to lớn đang đứng ngay trước mặt mình.
Đậ vào mắt là một vùng bụng rắn chắc, cơ thể rất đẹp nha.
Nhìn những khối cơ bắp săn chắc nổi lên ở dưới lớp áo màu đen đó thì có thể thấy người này rất mạnh, hắn đã trãi qua những ngày khắc nghiệt như thế nào.
Hãy nhìn xem hắn còn cao hơn Thiên Ân rất nhiều, nếu kỹ càng so sánh thì Thiên Ân còn không cao được tới vai của đối phương nữa kìa.
Thiên Ân mà đứng gần hắn thì chỉ như một đứa trẻ mười hai tuổi mà thôi.
Y cảm thấy rằng có phải loài người đã biến dị mất rồi hay không? Nếu không thì sao người trước mắt này lại có thể cao to đến thế chứ, cứ như một ngọn núi vậy.
Từ nhỏ đến giờ Thiên Ân chưa thấy ai to lớn như thể cả.
Suy nghĩ như vậy chỉ lướt qua trong đầu Thiên Ân rồi qua đi rất nhanh, y cười khẩy, nhìn vào mắt của Nguyên Khôi mà rằng: “Ừm.
Lâu rồi không uống máu của ai nên khi uống máu của anh tôi có chút say và mất khống chế một chút, xin lỗi nhé! Nhưng máu của anh ngon thật đấy!”
Dứt lời Thiên Ân liếm liếm mép miệng và lộ ra vẻ say mê như thể lúc này y đang thưởng thức một loại mĩ vị nhân giang, khiến cho lòng người khó quên.
Trong mắt lại phản chiếu rõ ràng hình ảnh cao lớn của nguyên Khôi như đang kiêu khích, đây chính là bản tính của tộc quỷ hút máu, bọn y rất thích trêu chọc con mồi mình đã chọn.
Thiên Ân tự cảm thấy hành vi của mình cực kỳ giống lưu manh, cực kỳ là “quỷ hút máu”, siêu siêu đẹp trai.
Thế nhưng thường thì những hành vi này của Thiên Ân trong tộc thường được cho là “lành tính”, rất vô hại, rất ngoan ngoãn, hiền khô queo, chỉ có y mới cảm thấy nó rất rất là “quỷ hút máu” thôi.
Chính vì thế hình ảnh này rơi vào trong mắt Nguyên Khôi và đồng đội thì Thiên Ân chỉ giống một bé cún đang đòi ăn mà thôi, cún con thích dùng lưỡi liếm mép.
Họ thế mà lại thấy y có chút ngây thơ và đáng yêu, tốt hơn những kẻ địch trước đây nhiều lắm.
Và thế là lại có một tràng cảnh tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu đi hoặc cúi thấp đầu xuống cả người run rẫy.
Họ đang cố nhịn cười.
Nguyên Khôi hứng thú nheo mắt lại nhìn Thiên Ân.
Quỷ hút máu cún con Thiên Ân lại cho rằng chắc chắn bọn họ đang run sợ trước mình và cảm thấy vô cùng đắt ý.
Ha hả, sợ rồi có đúng không?
Nhưng đột nhiên y cảm nhận được ma tố trong cơ thể mình đang dần rút đi.
Chính là vì cơ thể muốn tự động chữa thương nên ma tố bên trong Thiên Ân đang dồn hết về miệng vết thương.
Y cảm thấy trời đất có chút quay cuồng, rất nhanh y chống đỡ không nỗi nữa mà khụy xuống quỳ cả hai chân dưới đất.
Nhưng dù là vậy y biết bản thân vẫn sẽ không chết đi.
Đây chính là một trong những lời nguyền mà mỗi con quỷ hút máu đều phải gánh chịu, không thể bị thương, không thể chết đi – cái giá cho sự bất tử.
Tuy nhiên do đã rất rất lâu rồi Thiên Ân chưa được ăn no nên ma tố trong cơ thể không đủ để trị thương, điều đó có thể khiến y rơi vào giấc ngủ sâu một thời gian.
Thiên Ân rút tay ra khỏi vết thương, máu màu hồng nhạt cũng theo đó chảy xuống.
Giờ ai cũng có thể thấy rõ vết thương củ Thiên Ân đáng sợ đến cỡ nào.
Y đã không hề nương tình mà khoét một lỗ lớn trên chính cơ thể của mình, cũng thật tàn nhẫn quá rồi.
“Rất nhanh thôi cơ thể của tôi sẽ khôi phục lại như cũ.
Nếu không muốn bị ăn mất thì các người nên chạy nhanh đi thôi.” Thiên Ân nhắc nhở.
Họ cảm thấy thật bối rối trước một sinh vật như Thiên Ân.
Mặc dù miệng luôn nói ra những điều thật nguy hiểm nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược.
Trực giác của Nguyên Khôi nói cho hắn biết Thiên Ân không phải một sinh vật xấu xa.
Hắn không tin vào Thiên Ân mà là tin vào chính đôi mắt của mình.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của y như người có thể đứt hơi bất kỳ lúc nào, Nguyên Khôi siết chặc nắm đấm một lúc rồi lại từ từ thả lỏng ra như thể hắn đã ra một quyết đinh quan trọng nào đó trong lòng rồi.
Thiên Ân cảm thấy có người vừa ngồi xuống trước mặt mình, nhìn lên thì thấy là Nguyên Khôi.
Nét mặt của hắn vẫn luôn nghiêm nghị như thế, lại có thêm vết sẹo lớn trên mặt khiến hắn càng trở nên đáng sợ hơn.
Nhưng ánh mắt lại rất ấm áp, có một hình tượng rất phù hợp với hắn, chính là gấu mẹ vĩ đại, Thiên Ân miên man nghĩ.
Nghĩ đến đây Thiên Ân bất giác rùng mình, Y không muốn làm gấu con của hắn đâu.
Thấy Thiên Ân run lên Nguyên Khôi nghĩ là y lạnh.
Cũng phải, vừa ăn mặt phong phanh lại còn bị thương muốn không lạnh cũng khó.
Hắn nhìn Đăng Khoa nhờ anh lấy giúp cái chăn rồi khoát nó lên người Thiên Ân.
Thiên Ân ngơ ngác nhìn hắn.
Lúc này hắn chân thành hỏi: “Tôi có thể làm gì gúp cậu không?”
Thiên Ân nhìn hắn rồi nhìn đến những người xung quanh, từ bao giờ trong mắt những người này đã không còn sự cảnh giác như lúc đầu nữa.
Lần đầu tiên trong đời sau khi trở thanh quỷ hút máu y có thể cảm nhận được sự đối đãi như con người.
Dù y không chữa trị thì cũng sẽ không chết đi mà chỉ rơi vào tình trạng hôn mê sâu, nhưng cảm giác không thể khống chế được cơ thể của bản thân, mặc người xâu xé không phải là một chuyện vui vẻ gì.
Y mím chặt môi lại.
“Tôi là quỷ hút máu…!sẽ hút máu của các người.” Nói đến đây Thiên Ân không dám ngẩn mặt lên nhìn ai nữa.
“Mỗi tháng tôi đều đi hiến máu, vừa lúc tháng này tôi chưa đi hiến máu, cho cậu một ít cũng được.” Nguyên Khôi bình đạm nói.
Thiên Ân kinh ngạc mở to mắt nhìn chằm chằm vào hắn, không thể tin được lời nói hắn vừa thốt ra.
Một lúc sau Thiên Ân mới thì thào nói: “Máu.
Chỉ cần uống máu là được.”
Nguyên Khôi quan sát thấy Thiên Ân không phải nói dối.
Không biết Nguyên Khôi đã làm gì mà tay áo vốn đang bao bọc lấy cánh tay của hắn lại như sinh vật sống có ý thức từ từ rút ngắn lên trên tới bắp tay rồi dừng lại.
Giờ đây chỉ còn lại cánh tay trắng ngần lát đát vài vết sẹo dài ngắn, cơ bắp cuồng cuộng, mạnh máu nổi lên trông cực kỳ nam tính.
Trong mắt của một con quỷ hút máu thì “hàng” này vô cùng ngon miệng.
Thiên Ân vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
(Xin hãy tưởng tượng chiếc áo của toàn đội đang mặc giống như một con Venom ấy ạ.)
Mùi hương ngọt ngào của máu đang không ngừng phản phất truyền vào mũi y.
Thiên Ân biết dưới lớp da ấy chính là thứ y khao khát.
Nhưng y phải khắc chế bản thân mình lại.
Mắt Thiên Ân đỏ thâm thẩm sáng lên, miệng đã bắt đầu há ra từ khi nào mà đến y cũng không nhận ra, răng nanh nho nhỏ lộ ra trước bao nhiêu con mắt.
Thiên Ân giờ khắc này như một con quái vật nhỏ xinh đẹp đang thuần phục trước thứ mình yêu thích vậy, nhưng lại không dám làm càng mà chỉ có thể ngoan ngoãn chờ lệnh.
Xung quanh mọi người đã bắt đầu vào tư thế sẵn sàng áp chế nếu y lại nỗi điên lần nữa.
Y chỉ nhìn chằm chằm vào cái cổ tay trước mắt mà không hề nhận ra điều gì, thơm quá, y lại nuốt nuốt mấy lần nước bọt để áp chế cơn thèm khát.
Nguyên Khôi nhìn Thiên Ân dù có rơi vào tình trạng thèm khát rồi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh cùng lý trí thì càng khẳng định y không phải là một sinh vật xấu xa, ngược lại hắn cảm thấy y rất ngoan đấy chứ.
Không để y phải chờ lâu, Nguyên Khôi đưa cánh tay đến trước miệng Thiên Ân, nói: “Được rồi, uống đi!”
Thiên Ân như mèo con thấy mỡ, mừng rỡ ôm lấy cánh tay hắn ngửi thử một chút, sau đó là liếm lên một vị trí, sau khi liếm đủ rồi y dùng chiếc răng nanh nhỏ như hạt gạo của mình cắn một cái thật mạnh.
Máu tràn ra cả khoang miệng của y, mùi hương thơm ngọt khiến Thiên Ân cực kỳ say đắm.
Y không ngừng mút lấy máu từ vết thương nhỏ đó, tham lam mà nhấm nháp.
Trước đó Thiên Ân đã liếm rất cẩn thân để khuếch tán chất độc lên vùng da của Nguyên Khôi rồi.
Chất độc trong nước bọt của quỷ hút máu sẽ không gây ra chết người, nó chỉ có tác dụng gây tê và chống đông máu thôi, nên bây giờ chỉ với một vết cắn rất nhỏ thôi cũng có thể giúp Thiên Ân uống no bụng.
Sau khi nóc mất kha khá máu của Nguyên Khôi thì Thiên Ân cũng cảm thấy hơi thỏa mãn, vết thương cũng đã lành lại rồi.
Mặt của Nguyên Khôi cũng trở nên tái nhợt vô cùng, đầu có chút choáng nhẹ, cơ thể hắn có chút lung lay như muốn ngã nhưng cuối cùng hắn vẫn trụ được.
Lúc này Thiên Ân mới để ý đến sắt mặt không được tốt lắm của Nguyên Khôi.
Trong lòng y vậy mà sinh ra một chút áy náy.
Thiên Ân lấy một ngón tay chạm vào miệng vết thương của Nguyên Khôi giúp hắn cầm máu vẫn đang chảy và khép miệng vết thương lại.
Thiên Ân hiếm khi lấy ma tố của bản thân ra để giúp con người, nhưng giờ y lại chia cho Nguyên Khôi một ít ma tố giúp hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cứ xem như y cảm ơn tấm lòng của hắn vậy.
Hết chương IX.
Tác giả: Xuân Nữ – Xuanck..