Những lời này đời trước nàng chưa từng hỏi qua, thậm chí ngay cả nhìn đại ca một lần cuối cùng nàng cũng không dám. Nàng sợ phải nhìn thấy thân mình đã bị phá thành từng mảnh nhỏ của Thẩm Văn Hạo. Rõ ràng không lâu trước đây, đại ca vẫn còn đang sống sờ sờ, vẫn còn đối với nàng cười, còn nói với nàng A Ngưng không cần sợ. Vậy mà chớp mắt một cái, ca ca đã không còn nữa. Không có ca ca, nàng không còn ai che chở bảo hộ nữa, đến cuối cùng, ngay cả tỷ tỷ cũng không còn.
Ai nói cho nàng biết vì cái gì, vì cái gì đến cuối cùng ngay cả một người thân nàng cũng đều không có.
Không ai nói cho nàng, vì cái gì?
Thẩm Văn Hạo ngây ngốc cả người, cái thân hình nho nhỏ, mềm mại đáng yêu này trước kia hắn đã từng ôm rất nhiều lần, nhưng là hiện tại, hắn ngay cả động cũng đều không dám.
Hắn đem tay khẽ vuốt ve đầu tóc mềm mại của muội muội, thật sự cùng những gì trong trí nhớ của hắn lưu lại là hoàn toàn giống nhau.
“Ca ca không đau,” trong lòng Thẩm Văn Hạo ấm áp, vết thương còn trên người cũng không cảm thấy đau nữa. Đối với vết thương nóng rát kia, một câu ca ca này của muội muội dường như đã làm dịu, chữa lành hết thảy.
“Ngươi chọc khóc nàng?”
Thẩm Thanh Dung đi đến, vừa thấy Thẩm Văn Hạo ngồi dưới đất cùng Thẩm Thanh Từ, cơ hồ bị doạ đến sắp hôn mê. “Ca, cẩn thận cha lại đánh ngươi.” Nàng nói, sau đó đem muội muội ôm lên, sau đó sờ sờ khuôn mặt nhỏ của tiểu Thanh Từ.
“Lớn lên thật giống với mẫu thân, đặc biệt là đôi mắt, giống nhau như đúc.”
“Đúng vậy,” Thẩm Văn Hạo đứng lên, lại là không cẩn thận chạm tới miệng vết thương, hắn tê một tiếng, khập khiễng đi đến một cái ghế ngồi xuống. Vẫn còn tốt, chỉ là ăn roi, mà không phải ăn trượng hình, bằng không mông hắn đã sớm bị đánh da tróc thịt bong.
“Muội muội, chúng ta nhất định phải đối với A Ngưng thật tốt.”
Thẩm Văn Hạo hoãn nửa ngày, sau đó mở to đôi mắt, nói với Thẩm Thanh Dung. Mẫu thân là vì chúng ta mà chết, cả đời này chúng ta vô pháp báo đáp ân tình của mẫu thân, chỉ có thể đối xử thật tốt với A Ngưng. Nàng là tất cả của mẫu thân, cũng là tất cả của chúng ta.
“Ta biết,” Thẩm Thanh Dung sửa sang lại đầu tóc cho muội muội, đương nhiên nàng cũng không có nghĩ tới tiểu hài tử như Thẩm Thanh Từ sẽ hiểu những gì nàng đang nói, mà tay nàng thỉnh thoảng lại sờ qua khuôn mặt nhỏ của muội muội, hiện tại, gương mặt kia tuy rằng là non nớt, nhưng lại đã có nét ôn nhu như nước, cũng là thiện lương sạch sẽ.
“Tỷ tỷ……” Thẩm Thanh Từ kéo kéo quần áo của Thẩm Thanh Dung.
Một câu tỷ tỷ này, làm giờ phút này Thẩm Thanh Dung ý thức cảm nhận được một loại trách nhiệm của gia tỷ. Nhân gia đều nói, trưởng tẩu như mẫu. Mẫu thân đã không còn, nàng hiện tại là trưởng tỷ liền có trách nhiệm như mẫu thân, thật tốt chiếu cố cho A Ngưng, nhìn nó lớn lên.
“Làm sao vậy?” Thẩm Thanh Dung lại là sờ sờ hai búi tóc nhỏ trên đầu muội muội.
“Tỷ tỷ, A Ngưng đói bụng.”
Thẩm Thanh Từ vuốt vuốt cái bụng xẹp lép của chính mình, nàng đói bụng, nàng muốn cùng ca ca tỷ tỷ cùng nhau ăn cơm.
“Hảo, tỷ tỷ kêu người chuẩn bị đồ ăn cho ngươi,” Thẩm Thanh Dung lại một lần sờ sờ khuôn mặt nhỏ của muội muội. Sau đó nàng đem muội muội ôm lên, đem nàng đặt ở phía trên trường kỷ, “Ca, ngươi nhìn nàng một lát.”
“Được rồi, ta đã biết, ngươi mau đi đi.”
Thẩm Văn Hạo chính là một cái đại ca yêu thương muội muội, tuy rằng hắn cùng Thẩm Thanh Từ không phải cùng mẫu thân sinh, chính là cảm tình của hắn đối Thẩm Thanh Từ có khi đều là muốn so với thân muội muội của chính mình còn cao hơn.
Hắn nắm lấy tay nhỏ của muội muội, lại là nhớ tới trống bỏi của muội muội, trong lòng liền tự trách, đều là hắn không tốt, hắn đem trống bỏi của muội muội dẫm hỏng rồi.
“Ngày mai, ca ca sẽ mua cho ngươi mười cái tám cái trống bỏi được không?”
“Hảo,” Thẩm Thanh Từ gật đầu đồng ý, sau đó nàng nằm lệch quá một bên, thân hình nho nhỏ co thành một đoàn, hàng lông mi dài run run một chút, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Thời điểm phòng bếp chuẩn bị đồ ăn đã thoả đáng thì nàng cũng đã ngủ say rồi.
Nãi ma ma cũng qua đây, sau đó cẩn thận đem Thẩm Thanh Từ ôm lên.
“Nàng sợ người lạ, một hồi tỉnh lại rồi nói sau.”