Kéttttt……………….
Cổng trường mở rộng đón một chiếc xe màu trắng lộng lẫy hơn cả chiếc xe lúc nãy khiến mọi người đều rời sự tập trung về phía đó, kích động không thôi,
“Xe của ai mà đẹp quá vậy?”
“Trên đó có gắn gia huy của hoàng gia kìa!”
Có người hít một ngụm khí lạnh, trong lòng khẽ giật mình,
“Tôi biết loại xe này, cả đất nước thì chỉ có duy nhất hai chiếc chỉ để đón hoàng đế và công chúa”
“Công chúa?”
“…..?!”
Hàng loạt những câu ghi vấn vang lên, xôn xao toàn bộ sân trường.
Nam nhân mang màu tóc bạch kim, đôi đồng tử màu tím đậm lạnh lùng trầm tĩnh nổi bật trên gương mặt đẹp đến không tì vết kia, tựa như trích tiên hạ phàm.
Âu phục màu đen thêu hoa văn cầu kì, ánh lên màu sắc đặc biệt, thập phần tinh xảo. Toàn thân mang theo khí thế bá vương khiến người ta e ngại.
Tất cả giáo viên trong trường, trừ ông hiệu trưởng aka bố của ba tên cẩu đần kia không đến, những người còn lại đều vội vàng rẽ đám đông các học sinh, chạy đến quỳ xuống hành lễ theo nghi thức hoàng gia.
Đám học sinh nhao nhao không kịp phản ứng “….” Nhân vật lớn nào vậy?
Ông hiệu phó hơi ngập ngừng, giọng điệu e dè lo sợ, trong mắt lại mang theo vài phần kinh ngạc,
“Ngài Bạch, chẳng hay…”
” Tôi đến đón công chúa!” Người mặc âu phục ngắt lời ông ta, đảo mắt nhìn quanh rồi nhìn thẳng về nơi Số 23 đang đứng,
“Làm đi!” Hắn vung tay ra lệnh.
Một đám kỵ binh mặc y phục xám nối tiếp nhau từ sau xe bước tới, trải một tấm thảm đỏ từ xe đến tận chỗ Số 23 rồi dàn thành hai hàng hai bên vô cùng chỉnh tề và uy nghiêm.
Bạch Phi – Tên người mặc âu phục, hướng chỗ Số 23 đi tới rồi quỳ một chân xuống, hít sâu một hơi hành lễ,
“Công chúa!”
Trên mặt thiếu nữ treo dáng tươi cười, thoả mãn nhẹ gật đầu, nhìn hắn chăm chú, nói rằng,
“Làm rất tốt!” Cho ngươi một like!
“Được công chúa khen là diễm phúc của hạ thần” Bạch Phi cúi đầu tỏ vẻ kính cẩn.
“Đứng lên đi! Chúng ta đi về”
Số 23 bỏ mặc tên Hắc Lãnh thương tích đầy mình nằm đó, đi một mạch tới, ngồi lên xe, không quên kèm theo một nụ cười vô cùng trào phúng mang theo không ít sự khinh bỉ về phía hai tên còn lại,
Cả trường “…” Đây rõ ràng là đang làm màu!
Còn nữa, ai cho cô kiêu ngạo!!!
Được rồi, người ta có quyền kiêu ngạo…
Bạch Phi không để mất thời gian, lại gần đóng cửa xe hộ cô rồi ngồi lên vị trí lái
Cả trường vẫn mang theo sự kinh ngạc từ đầu tới cuối, cho đến lúc chiếc xe đi khuất tầm mắt.
Sau một lát, toàn bộ liền bùng nổ rồi!!!
“Cái gì? Con nhỏ hay bị bắt nạt đó, An An, là công chúa sao?”
“Không thể nào!”
“…”
Hắc Lãnh vẫn ngồi đó, trừng mắt không thể tin nhìn theo bóng lưng thiếu nữ rời đi. Đáy mắt của hắn trong một khắc chợt lóe lên tinh quang, nhưng ngay sau đó liền lập tức khôi phục tối tăm, mờ mịt. Sau một lát liền cúi đầu, vừa xoa xoa vết thương trên cánh tay, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm,
‘Cô ta là công chúa!’
Trên xe ở cách đó khá xa, Số 23 đang nhìn ngắm những cảnh vật hai bên dường từ từ vụt qua cửa kính xe,
Đêm tối u ám bao phủ, đèn hai bên đường sáng rỡ. Hàn khí trên bầu trời lan tỏa ra tứ phía, từng cơn gió phiêu đãng trong không gian, bất quá không khí dường như cũng không đến nỗi quá lạnh.
Việc nguyên chủ không dám bại lộ thân phận đoán rằng vì sợ nam chính ghét, còn cô thì không, cái thứ tình cảm ấy cô không thèm, vậy thì…
Thiếu nữ thở phào một hơi, khóe miệng nhanh chóng nhếch lên,
Có điều kiện để làm màu triệt để rồi!
Quả là khiến lòng người vui vẻ biết bao.
Hệ thống chứng kiến từ đầu đến cuối […] Nên anh lùi bước về sau…