Vòng thi tuyển gồm có ba phần: Đấu lôi đài, vượt sơn cốc và thử thách ý chí
Trận đầu tiên: Đấu lôi đài
Đệ tử dựa theo sức mạnh mà đấu ở các lôi đài khác nhau, Số 23 cùng Tử Kỉ được xếp vào lôi đài gồm những đấu thủ mạnh nhất: Năm mươi người đều có đơn linh căn
Tất cả đệ tử xếp thành vòng tròn trên lôi đài, trưởng lão râu bạc làm ban giám khảo chính cùng Mạc Thanh ngồi phía trên khán đài quan sát trận đấu
Số 23 mọi khi vẫn tinh thần lâng lâng chạy đến lôi kéo Tử Kỉ hôm nay đột nhiên không nói câu nào, chỉ im lặng bước đến bên cạnh hắn trong vòng tròn. Ánh mắt vẫn như trước một mảnh kiêu ngạo, khoanh hai tay đứng đó.
Tử Kỉ thở sâu, cẩn thận bước tới gần. Tâm có chút chột dạ, nhịn không được bèn quay đầu sang giãi bày,
“Sa Mạn, thực sự ta…”
“Yên tâm!” Số 23 ngắt lời hắn “Ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Tử Kỉ chưa hiểu lời nói của người đối diện có ý gì thì trưởng lão râu bạc đã cất giọng ồm ồm, vang vọng khán đài
“Bắt đầu đi!”
Sàn đấu dưới chân bỗng nhiên phát ra tiếng động lớn, từ từ tách ra thành từng mảnh nhỏ, có 30 mảnh, mỗi mảnh trên thân đều có một đạo ngân văn chói mắt làm số thứ tự, đem theo từng người bay lên không trung.
“Vòng thi này sẽ giữ lại hai lăm người, ai rơi khỏi bệ đứng hoặc bị đối thủ khác phá hủy bệ đứng của mình lập tức bị loại”
Chỉ giữ lại từng ấy người, tức loại hơn phân nửa, tất cả đệ tử bỗng nhiên xôn xao, các bệ đứng lại bắt đầu rung lắc dữ dội, tìm cách hất người bên trên xuống
Vừa mới vào trận đã có hơn mười người bị loại vì không giữ được thăng bằng
Đúng lúc ấy…
Đoàng!
Một bệ đá đột nhiên bị chấn động phá vỡ, người bên trên thét lên một tiếng rồi rơi xuống khán đài
Có vài kẻ thông minh, dùng phương pháp đặc thù ngự kiếm bay đến phá hủy bệ đứng của người khác, không thể nào giữ được thăng bằng lâu trên bệ đá đó thì chi bằng lại đi đối thủ khác trước
Nhiều kẻ cũng bắt trước làm theo, trận chiến thoáng chốc trở lên hỗn loạn, càng lúc càng nhiều người nữa bị loại, những kẻ còn lại cố gắng dùng hết khả năng né tránh tấn công hoặc chống trả, lại còn phải bảo vệ bệ đứng của chính mình, không thể rời đi quá lâu, có những kẻ lợi dụng người kia rời đi mà tranh thủ phá hủy bệ đứng
Còn khoảng hai bảy người trụ lại trên sân, đều là những người có thực lực, một phần do may mắn.
Trong số những người còn lại có một thiếu nữ váy trắng đứng trên bệ đá cao dùng đơn linh căn hệ hỏa triệt hạ những người khác, đầy kiêu ngạo mạnh mẽ tấn công tới tấp về phương hướng bốn người kia
Tử Kỉ cũng nằm trong số những người còn sót lại trên đài, dù gì hắn cũng là đơn linh căn hệ băng nhưng vẫn cảm thấy chật vật. Thiếu niên hít thở sâu mấy hơi, cẩn thận quan sát. Thân mình khẽ chao đảo trên bệ đá, cố gắng không rớt xuống dưới, cắn răng tìm cách điều khiển để bệ đứng bay lên cao hơn.
Tới cuối cùng, vẫn còn cần hai người nữa, nhưng nếu bây giờ rời đi thì bệ đá không khỏi bị người khác nhắm vào…
Dù sao diễn biến nhanh như vậy, phải nói lần này quy tụ thực nhiều kỳ tài a~!
Trưởng lão há miệng kinh ngạc. Sau một hồi sửng sốt lại vỗ vỗ đùi cười khà khà, vuốt chòm râu bạc trắng, quay sang Mạc Thanh ngồi bên cạnh
“Thật không ngờ lại diễn ra nhanh vậy, thoáng chốc từ năm mươi đã giảm xuống còn có hai bảy người. Ngài thấy sao?”
Mạc Thanh khẽ nhếch môi, lần thứ ba, khiến trưởng lão có chút sững sờ, hắn chăm chú nhìn lên lôi đài quan sát diễn biến trận đấu. Thật lâu sau hắn mới thở dài, môi mỏng khẽ mở, thốt ra mấy từ,
“Trưởng lão, ngài nhầm rồi! Không phải hai bảy, là hai tám…”