Ngoại thành, bên bờ sông chảy xiết.
Dưới gốc cây liễu già ngả bóng trên mặt nước, lấp ló sau mấy khóm cỏ xanh tươi đang vươn mình, có một vật nhỏ màu trắng như tuyết, lông mao bông xù vì dính đất cát theo thời gian đã nhiễm bẩn.
Đó là một cái xác thỏ con đã chết bị vứt lại, cuộn thành một cục dưới gốc cây sần sùi.
Chỉ có điều, không ai ngờ tới, chưa đầy một khắc sau, cái xác tưởng chừng đã lạnh ngắt kia lại dần dần khôi phục độ ấm. Một lúc lâu nữa trôi qua, hai tai cũng bắt đầu giật giật.
Thỏ con hai trân trước cự quậy một chút, sau đó liền từ từ mở to đôi mắt mắt đỏ như ngọc thạch, nhìn về phía trước.Giãy dụa tự mình dùng sức đứng dậy.
Toàn bộ cơ thể, lục phủ ngũ tạng cùng vùng đan điền vẫn chưa quên được cảm giác dư chấn sau vụ nổ kia, khiến thỏ con nhỏ giọng rầm rì rên rỉ. Đợi tới lúc định thần lại, đã là nửa canh giờ sau.
Cục lông trắng nghiêng đầu nhìn nhìn thân thể cùng tay chân ngắn cũn cỡn hiện tại một chút, lại ngắm ngía cái đuôi nhỏ tròn tròn sau mông.
Lăng Triệt “…” Có mấy câu rất bậy không biết phải mắng thế nào mới văn minh.
“…”
Con mẹ nó!!!
Trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm máy móc của hệ thống đã lâu không thấy.
[ Chủ nhân ~! Nhớ ta không nà ~? ]
Thỏ con một bộ dáng âm u, mây đen sấm chớp đầy đầu, khoanh tay nghiêm túc chất vấn.
“…” Giải thích đi!!!
Rõ ràng đoạn chữ ngươi đưa cho ta nói chuyện của mười năm sau! Đằng này còn đúng 2 năm nữa lại bắt ta chết???!!!
Kết thúc rồi, lãng xẹt như vậy? Đúng, chính là hết rồi!!!
Bảo bối ta còn chưa được gặp!!!
Quá đáng! Ta còn không lường trước được kịch bản này lại quá sức với ta!!!
Nhị Tam lên tiếng ngăn cản ai đó tiếp tục lảm nhảm.
[ Ngài bình tĩnh trước đã. ]
Lăng Triệt ngưng lại, im bặt nghe nó nói.
[ Cái ta đưa cho ngài đều là ký sử ghi lại, quả thật chỉ có vậy. Còn những sự việc trước đó thì đều bị mất tích hoặc Chủ Thần đốt hết rồi. ]
“…” Bảo bối?!
[ Đúng vậy a. Tuy là kiếp trước ngài đã chết ở Đàm Tùng thành. Nhưng đây là thế giới từ ký ức của Chủ Thần tạo nên. Thế nên vẫn sẽ tiếp tục cho đến tận khi Chủ Thần chết. ]
Lang Triệt cúi đầu, lát sau như nghĩ tới cái gì, hoảng hốt ngẩng lên, sau lại gục xuống đăm chiêu,
“Nói cách khác, từ lúc ta đến, bảo bối đã xuất hiện. Vậy tại sao ta đã tra xét lâu như vậy lại không tìm ra chứ?”
Nhị Tam [ … ] Ta có thể khẳng định, vợ Chủ Thần thuộc hàng ngu có đẳng cấp chứ không vừa.
Độc giả đọc qua đều có thể đoán ra, đến nó nhìn một lượt cũng biết. Riêng tên nhãi này thì đến tận bây giờ vẫn còn trong trạng thái mù mờ.
Thỏ con nghểnh cổ nhìn thàm cỏ xanh xung quanh một lượt.
“Vậy bây giờ?”
Nhị Tam [ Ngài chết rồi a~ . Hiện tại đang là mượn xác hoàn hồn đó! ]
Lăng Triệt “…” Tại sao lại là thỏ?
Nhị Tam [ Hợp với ngài nha nha nha~! ]
Lăng Triệt “…” Bớt đùa đi, ta không còn vui tính như trước đâu.
Ít nhất là hiện tại.
Nhị Tam [ … ]
[ À ừ thì do Chủ Thần bảo ngài hợp với thỏ, rất dễ thương. Ngài ấy đoán đại khái ngài sẽ không rõ ràng, nên cho ngài mượn tạm một thân xác khác ở ngoài cuộc theo dõi tiếp diễn biến xảy ra. Từ từ cảm thụ. ]
Tròng mắt thỏ con đảo một vòng làm như không nghe thấy gì hết. Quay người bỏ đi.
[ Á! Ký chủ, ngài bây giờ không có năng lực. Bình tĩnh một chút, ta đi theo để chăm sóc ngài. Cứ yên tâm giao cho ta. Hai năm này phải xem cho hết thay đổi nha~! ]
Lăng Triệt đang đi bỗng dưng dừng bước.
“Hai năm rồi?”
—
‘Đại Ngụy cường quốc – không gì không có, cường giả như mây, văn chương hoa mỹ, bảo vật ngàn vàng, mười năm về sau còn có một vị nữ đế lẫy lừng khắp Tam Giới.
Nàng ta coi mạng người như cỏ rác mà chà đạp. Bỏ bê triều chính, ngày đêm sênh ca, chìm trong tửu sắc, trở thành hôn quân bị bêu danh thiên cổ.
Cuối cùng bị cường giả khắp nơi hợp sức tiêu diệt, kết thúc năm năm trị vì.
Bất quá người như vậy lại không chết. Trong lòng giống như có oán thán cùng chấp niệm sâu nặng, hóa thân chuyển kiếp.
Trời đất tích tụ lệ khí, từ trong hỗn độn, lần nữa giáng thế. Hóa thành lệ quỷ. Đáng sợ hơn ở chỗ, lệ quỷ này cũng không khác thượng cổ thượng thần là bao. Sức mạnh vô biên, bất tử bất diệt.’
Kinh Đô Đại Ngụy.
Trên trời, từng vạt mây trắng khổng lồ chậm chạp trôi, sương khói mờ ảo phiêu tán, tạo nên một khung cảnh huyền bí mà lạnh lẽo.
Khắp các con đường trên Đế quốc, khắp nơi chìm trong một tông màu trầm buồn u ám, hàng quán đóng cửa kín mít, thỉnh thoảng mới thấy được lác đác vài người qua lại.
Hoàng cung càng thêm phần ảm đạm thất sắc.
Hơn trăm hành lang thông nhau với nhiều cột chống cao chót vót, toàn bộ đại sảnh rộng rãi được thắp sáng bằng hơn ngàn viên dạ linh châu gắn trên tường với những hoa văn, họa tiết chạm trổ độc đáo, xa hoa tráng lệ, thể hiện sự giàu có tột cùng. So với mười năm về trước càng thêm khiến người ta choáng ngợp bởi vẻ nguy nga tráng lệ của nó.
Muôn triệu ánh sao sa làm từ lưu ly và bảo thạch sáng chói lấp lóa treo đầy trên các ngọn cây chết khô bao quanh cung điện. Thiết kế cực kỳ độc đáo dụng tâm thu hút người nhìn, hoàn hảo đến từng chi tiết. Chết chóc lại không quá mức đáng sợ, trái lại nhiều thêm mấy phần hài hòa tinh tế.
Xuyên qua cửa lớn của tâm cung hoàng đế, trong nháy mắt bên trong ánh sáng từ hàng vạn hàng nghàn đèn đuốc vờn quanh cùng dạ minh châu treo trên trần chiếu ra ánh sáng lóa mắt.
Sa rèm trân quý thêu toàn bằng vàng bạc hạ xuống. Sau rèm, một bóng người mờ ảo lười biếng dựa vào bàn lớn bằng ngọc, bên trên đặt một khối băng lớn hình khối tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.
Thân ảnh kia bị che lấp không nhìn thấy mặt, nhưng lại cho người ta cảm giác âm lãnh khó gần.
Bên dưới lớp băng dày, mờ mờ hiện ra một gương mặt tinh xảo bắt mắt của thiếu niên, xuống dưới nữa là y phục đỏ rực như lửa.
Người bên quan tài băng hô hấp không nghe rõ, phảng phất giống người chết. Khẽ vươn tay, dịu dàng xoa lên mặt băng trơn lạnh, nhỏ giọng lầm bầm như đang nói chuyện,
“Ta vô cùng, vô cùng thích màu đỏ…”
“Bởi vì…”
“…Ngươi mặc màu đỏ thực đẹp… Giống như hoa đào vậy… Ta rất thích.”
“…”
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tiếp theo cửa điện bị người đẩy mở. Một tên nô tài quỳ xuống trên đất, cơ thể run lẩy bẩy sợ hãi, nỗ lực cất giọng,
“Bệ.. bệ hạ. Đã đến giờ vào triều.”
Bóng hình kia hơi dừng lại, ánh mắt sắc bén bắn về phía nô tài vừa đến, làm hắn sợ tới mức suýt ngất xỉu, tim trong chốc lát cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vị được gọi bệ hạ kia quét mắt về thân ảnh ẩn dưới lớp băng, nhíu mày rất nhẹ, thủ thỉ,
“Ngoan, ở đây đợi ta trở về.”
Cũng không biết đang nói với ai.
Một loạt tiếng bước chân lần nữa vang lên. Tới khi cửa dần đóng lại, mới nghe một thanh âm khàn khàn mang theo ngữ khí thân mật truyền đến,
“Mặc Liên Kiều, ngủ ngon.”