Chín đuôi bồng bềnh lộ ra bên ngoài không khí, lớp lông đen tuyền quý phái nổi bật. Hồ ly rụt rè chui ra ngoài. Ban đầu nhìn thấy bạch thỏ gần đó cũng có phần giật mình, bất quá nghĩ rằng đây là yêu thú nhà ai để quên thôi, liền quay người tìm kiếm. Phát hiện quan tài băng ở đằng xa liền muốn chạy tới.
Lăng Triệt thấy hắn không nhận ra mình, ánh mắt lóe lóe, thử vận truyền âm. Mặc dù chỉ là thân xác mượn tạm, không ngờ vẫn có thể làm được.
Âm thanh êm tai, sáng tỏ thanh thúy chuyền đến, rõ ràng từng câu chữ, gọi ra một cái tên.
Hồ ly đang chạy phía trước đột ngột phanh lại, hoảng hốt quay đầu nhìn quanh. Độc thấy thỏ trắng ngạo nghễ dựa vào lồng sắt. Thử truyền âm ngược lại,
“Lăng Triệt?”
Cục lông màu trắng xem xét móng vuốt ngắn cũn của mình, tùy ý gật đầu một cái.
Dạ Nguyệt “…”
Con thỏ, con thỏ, con thỏ?!
Ha hả. Tên nhóc xấu xa nhà ngươi cuối cùng cũng có ngày này.
Nén tiếng cười xuống để không bật ra. Dạ Nguyệt vẻ mặt vô cùng đáng thương, ra vẻ thân mật chạy đến ngồi cạnh, ấm ức lên án,
“Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi. Lần tại Đàm Tùng làm trò quỷ gì vậy chứ? Hại ta tưởng ngươi chết rồi, bỏ lại ta một mình làm cẩu… à không, hồ ly sinh hoạt tại chỗ này. Thậm chí linh thể yêu thú bị thương tốn, còn giáng cấp. Hiện giờ đã không thể hóa hình. Mấy năm nay chỉ có thể ngụ tại Nhã Tịnh phường tránh tạm. Ta quá đáng thương oa oa!!!”
“Ôn Lam thu lưu ngươi?!”
Lăng Triệt chợt nhớ lại những ngày trước, ấn tượng đối với người này chung quy vẫn có, thành thật hỏi. Đáng tiếc, câu trả lời nhận lại là,
“Ôn Lam chết rồi.”
Dạ Nguyệt cũng không hề muốn giấu diếm gì cả, thẳng thắn kể hết sự tình,
“Trước đó thân thể hắn vốn đã mắc bệnh nan y gì đó. Sau Đại chiến Thiên Ma thì càng thêm nặng, qua hai tháng liền rời đi. Thủ hạ gọi Nhất Thiên của hắn đem ta về Nhã Tịnh phường. Thuận tiện quan sát tình hình tiếp theo. Nào ngờ từ đâu lại xuất hiện một tên điên đoạt ngôi. Đại Ngụy loạn đến hỏng rồi.”
Nhắc đến đây, hồ ly hơi ngẩn người, thanh thanh lãnh lãnh nói,
“Có lẽ ngươi cũng đoán ra, hành vi điên cuồng như vậy, hẳn là Chủ Thần nhà ngươi.”
Lăng Triệt gật đầu, “Chính là nàng.”
Dạ Nguyệt làm như bừng tỉnh đại ngộ, nói tiếp,
“Nàng không biết tại sao đoạt ngôi tiên hoàng, đem đám ma tộc rước vào trong cung. Đám Mặc Dương Kỳ, Thất Nguyệt cùng với hoàng hậu mang theo các hoàng tử chạy về Nam, nương nhờ Tây Thục quốc. Bên đó là đồng minh lâu năm của Đại Ngụy, sẵn sàng cho mượn binh để phục quốc. Đáng tiếc giữa đường Tiêu Cốt cùng Sương Loan lại quay sang liên hợp, muốn lợi dụng cơ hội này đạp đổ Tây Thục, chiếm thêm thuộc địa.”
“Lăng Triệt, ngươi có biết Chủ Thần định làm gì không?”
Nghe thấy Dạ Nguyệt hỏi vậy, bạch thỏ liền suy ngẫm một lúc không định nói ra, nhưng sau cùng vẫn lắc đầu cười khổ,
“Nàng hỗ trợ Ma cung nhất thống thiên hạ, đổi lấy bảo vật trấn quốc Đại Ngụy, Tỏa Hồn Hoa. Tính toán muốn làm ta sống lại.”
Dạ Nguyệt dường như có chỗ hiểu nhưng có chỗ không. Sau cùng nghe giải thích rõ ràng, lập tức gấp gáp đến độ cuống cả lên,
“Ngươi mệnh đã tận, sống lại trong thân xác kia là không thể nào. Hơn nữa nàng vừa xuất hiện mới không bao lâu, sao lại nhất kiến chung tình với kẻ chưa từng gặp. Lại còn muốn hồi sinh hắn được. Huyền Hoa kia là thế nào nữa?”
Lăng Triệt cũng không hiểu. Suy nghĩ một chốc bèn cắn môi, lắc lắc cái đầu nhỏ rồi đáp,
“Ta không biết.”
Trong bóng đêm, sắc mặt hắn nghiêm túc hẳn lên,
“Dù sao cũng cần ngăn nàng tận diệt Đại Ngụy, đi thôi.”
Bất quá mới vừa đi một bước, chỗ mắt cá chân liền truyền đến một trận đau nhức.
Lăng Triệt “…”
[ Đã cảnh báo ngài rồi. Không thể tùy tiện phá hoại ký ức. ]
“…” Nhị Tam là tên đần!!!
Lăng Triệt đè nặng một bụng hỏa khí, vừa yên lặng ở trong lòng nguyền rủa hệ thống của bảo bối, một bên tức giận đi qua chỗ cũ ngồi xuống. Nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của hồ ly đối diện, vẫy vẫy cái tay đầy lông, nói một câu,
“Ta không rời khỏi được. Bất kì hành vi vi phạm ký ức đều bị hệ thống đình chỉ.”
Hồ ly cấp tốc chạy tới gần, thuận tiện cất lời,
“Cái hệ thống Chủ Thần gài cho ngươi. Để ta…”
Kẹt…
Thật không đúng lúc, còn chưa dứt câu, nữ hoàng cùng ma tôn đã trở về trong điện. Dạ Nguyệt biết trốn không kịp, chỉ có thể ở lại đối mặt.
Nhìn thân ảnh hắc y kia chậm rãi đi tới, vẻ mặt lạnh như băng sương nhưng lại có một tia ôn nhu lưu luyến với yêu thú nhỏ trên bàn. Ánh mắt gặp nhau như quấn lấy cùng một chỗ, bước chân của nàng thoáng chốc tăng nhanh hơn.
Lăng Triệt không để ý, thế nhưng Dạ Nguyệt cũng nhìn về phía này, hai mắt nheo lại, hình như phát hiện điều gì đó. Lúc nghĩ ra liền kinh hoảng đến hỏng rồi, giống như hiểu rõ tất thảy, lắp bắp không thành lời,
“Không thể nào! Ngươi… ngươi… Ngươi vậy mà…”
Ánh mắt thiếu nữ quét qua hồ ly, hơi sửng sốt một chút, chợt dừng bước chân lại. Nàng không nghe được hồ ly nói chuyện, bất quá vẫn rất nhanh hồi thần, tiến đến dùng hắc khí tạo thành dây trói chế trụ nó. Dạ Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên , đối phương ánh mắt âm u tràn ngập sát khí. Hắn không tự giác lùi bước, trong lòng cảm thấy lạnh cả người. Giận dữ truyền âm cho tên bạn tốt của mình,
“Là nó?! Sao có thể là nó!!! Lăng Triệt, mau nói!!!”
Bạch thỏ không hiểu nghiêng đầu nhìn hắn,
“Nó nào?”
Dạ Nguyệt gấp đến muốn điên rồi, mặc kệ hắc khí trói chặt tứ chi, quẫy đạp hướng bên cạnh rống lên,
“Ngươi bị ngu sao? Ta liếc mắt một cái đều nhận ra rồi!!! Nhìn y phục nàng đi!!!”
Lăng Triệt nghe lời miễn cưỡng ngước mắt, nhìn nàng một cái. Y phục trên người đều là vải vóc chất lượng tuyệt phẩm, thế nhưng cách may có hơi vụng về xấu xí, thậm chí một cái hoa văn đơn giản cũng không có.
“Có chỗ nào lạ?”
Dạ Nguyệt “…” Ôi bạn tôi.
Đáy lòng hắn kêu khổ không thôi, âm điệu truyền đến cất càng cao,
“Thứ trang phục dở tệ đó là ngươi may, bất quá phóng lớn lên mấy lần. Ta chắc chắn không nhầm.”
“Nàng là hắc khí kia.”
Mọi việc đến quá đột ngột, rất nhiều chuyện còn chưa kịp nghĩ lại. Ngay cả Lăng Triệt cũng bất ngờ, sững sờ tại chỗ, hai mắt mở to không thể tin.
Tiểu hắc khí… vậy mà là bảo bối?!
Hiển nhiên nàng lại quen biết hắn, còn ở bên cạnh mình lâu như vậy. Chính hắn thế nhưng không phát hiện ra.
Ngay từ đầu…
Cặp mâu sắc trong trẻo thấu triệt, thẳng thẳn nhìn đối phương.
Thiếu nữ khoác trên mình hắc y hắn loạn làm, thần sắc lạnh nhạt, mi tâm có chút nhíu lại, không rõ hai con yêu thú trước mặt đang trao đổi với nhau cái gì.
Ngược lại từ sau bước đến, Huyền Hoa ma tôn một thân kim bào rực rỡ chói mắt. Vừa nhận thức hồ ly quen thuộc, còn có thái độ nhiệt tình của nó với cục lông trắng bên cạnh, lờ mờ đoán ra gì đó.
“Thì ra là thế.” Huyền Hoa chậm rãi vê một lọn tóc đen, có thâm ý khác cất lời.
Thiếu nữ đứng cạnh quay sang. Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng hơi nheo lại,
“Ngươi có ý tứ gì?”
Huyền Hoa cười không hề mất tự nhiên, liếc bạch thỏ đang hoảng loạn một cái, chậm rì rì đáp,
“Không có gì.”
Lăng Triệt sợ hãi Huyền Hoa thông minh phát giác hắn đoạt xá, nghiêng tai muốn nghe hai người nói chuyện. Tuy nhiên bảo bối đã liếc mắt nhìn hắn, bạch thỏ lập tức quay đầu, chớp chớp mi, gương mặt vô tội viết rõ mấy chữ lớn ‘ta không có nghe thấy gì hết, đừng ăn ta’.
Nữ hoàng nhìn hắn một hồi, xách lên cả hai yêu thú nhốt về lồng sắt. Lại đem Huyền Hoa đá ra khỏi cửa. Cũng lười cùng hắn bàn luận kế hoạch tiếp theo.
Hôm nay tròn hai năm người kia mất, lại xuất hiện quá nhiều việc kỳ quái.
Giống như nghĩ đến chuyện lúc trước, ánh mắt nàng chợt tối sầm lại.
Để thành công lấy được Tỏa Hồn Hoa, vẫn cần cẩn thận hơn.
———————————**********************************************———————————
Bên lề đường:
Lăng Triệt nhận rõ tiểu hắc khí là Số 23 rồi!!! Nhưng vẫn không biết việc nàng là tiểu hài tử mười năm trước lao ra đường đón đầu xe đâu. :))))
Bí mật cứ từ từ bóc. Việc quan trọng trước tiên là tương tác ủng hộ con tra tác giả này đi mọi người.
Ta nhất định sẽ lấp hố. Hì hì.