“Lăng Triệt, mau dậy.”
Giọng nói phát ra từ trong lồng sắt đặt trên bàn, cách đệm ngủ của bạch thỏ một khoảng không gần không xa.
Cục lông trắng uể oải xoay mình, mơ mơ màng màng bò từ trên đệm xuống, lăn thành một khối đến cạnh cái lồng.
Dạ Nguyệt “…” Thật tức giận mà.
Ta ở trong lồng sắt lạnh băng lo lắng cả đêm, ngươi lại chỉ biết cả ngày ăn no ngủ kỹ.
”A…” Cái đầu bông xù kia rốt cục ngẩng lên, ngây ngốc nhìn đối phương với vẻ mặt vô tội.
“Sớm mai ma tộc sẽ xuất quân. Dân chúng Đại Ngụy đến giờ vẫn chưa ai hay biết gì hết.”
Hồ ly suy đoán một hồi, cau mày chỉ vuốt xuống, cào ra mấy vết nguệch ngoạc trên đáy lồng, họa lại chi tiết sơ đồ bố cục trong hoàng cung. Lát sau quả quyết ngẩng đầu, nói,
“Lăng Triệt, ngươi bây giờ không thể nói, nhưng ít nhất vẫn có thể viết chữ đi. Bây giờ chúng ta cần tiếp cận Chủ Thần, làm cho nàng ta nhận ra ngươi, như vậy ít nhất có thể cứu vãn.”
Thỏ con buồn bực giương mắt nhìn hồ ly.
Lăng Triệt “…” Nếu làm được ta đã làm rồi. Nhưng Nhị Tam sẽ cho phép ta thay đổi đoạn ký ức này chắc???
Hắn từ đầu đến cuối căn bản chỉ có thể làm một độc giả đứng xem.
Dạ Nguyệt đương nhiên nhận ra biểu tình chán nản của đối phương, tức giận giơ chân đạp đạp khung sắt,
“Nếu còn không mau làm gì đó, Đại Ngụy quốc, sẽ vong.”
Hít sâu một hơi, hắc hồ ngẩng đầu nhìn bạch thỏ ngồi đối diện, không kiềm được mở miệng,
“Mặc kệ thế giới này là hồi ức hay là thật. Lăng Triệt mà ta biết nhất định sẽ không chỉ đứng nhìn.” Ngừng một chút, lại tiếp “Đàm Tùng thành năm đó, kể cả thân thể không bị điều khiển đi nữa, ta chắc chắn ngươi cũng không thể trơ mắt nhìn mấy người đó chết.”
Bạch thỏ ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt ẩn chứa ánh sáng rực rỡ như vạn tịnh chiếu rọi, đẹp đến ngỡ ngàng.
Đúng vậy. Tại sao hắn phải quan tâm kia chứ?
Mặc Liên Kiều cũng được, Lăng Triệt cũng được.
Duyên phận của hắn, đều là một tay nàng kéo đến.
Đạp thiên phá mệnh, tơ hồng là do ta dệt lên.
Dạ Nguyệt quay về hướng cửa lớn, làm như vô tình nói,
”Nhất Thiên cùng ta đã hẹn. Sau khi nắm được tình hình trong cung sẽ đến cổng Tây gặp mặt. Lăng Triệt, bây giờ ta cùng ngươi đi gặp nàng, nhờ nàng đưa chúng ta đến chỗ Chủ Thần đóng quân, may ra vẫn còn kịp!”
“Nói sai rồi Dạ Nguyệt.”
“Đó không phải Chủ Thần. Người ấy là bảo bối của ta.” Cũng là tín ngưỡng của hắn, ánh sáng của hắn…
Nhất trên thế gian này.
Dạ Nguyệt trơ mắt nhìn thỏ con chạy lên phía trước, chỉ chừa lại cho hắn một bóng lưng ngầu lòi.
Ngay cả Nhị Tam cũng không nhịn được than phiền,
[ Tình yêu của nhân loại a… ] …vẫn luôn khó hiểu như vậy.
Hai con thú nhỏ lặng lẽ đi về phía Tây. Lăng Triệt sờ sờ tai thỏ, giương mắt nhìn một gương mặt quen thuộc đạp gió mà tới.
”…” Trong cung canh phòng từ lúc nào trở lên lỏng lẽo như vậy?
Nữ tử mới tới dường như vô cùng gấp gáp, thuận tay bóp nát thứ gì đó bên người, ném về hướng hồ ly.
Dạ Nguyệt hấp thu linh khí từ vật nọ, lập tức biến về dạng người, vội càng cùng Nhất Thiên trao đổi điều gì đó.
Sau cùng hắn mang theo mặt mày tái mét quay đầu, giống như cảm thấy nếu còn bàn luận thêm nữa thì sẽ phát điên mất. Chạy đến ôm Lăng Triệt lên, song song với Nhất Thiên lao ra ngoài, thuận tiện thông báo cho Lăng Triệt tin dữ,
Bachh thỏ chớp chớp đôi mắt, ngơ ngác lặp lại,
”Họ đi rồi?”
—
Tỏa Hồn hoa giúp khôi phục duy nhất một hồn phách, cải tử hoàn sinh.
Cái giá phải trả, là mạng của vạn người.
Dùng máu tươi vẽ trận, tế lên vạn chúng sinh.
Đại Ngụy trời mưa.
Ma tộc quyết định ra tay lớn hơn dự kiến, một đoàn yêu thú đen kịt tràn ra ngoài cổng thành.
Tai thú hơi cử động. Liệp Ảnh nghiêng mặt sang hất cằm với nữ tử bên cạnh, ý bảo có thể đi.
Hữu hộ pháp nhàn nhạt gật đầu với họ, dứt khoát ra roi thúc ngựa chạy lên trước mở đường.
Thiếu nữ khoác khôi giáp ánh kim, phía dưới là y phục đen tuyền, khí chất nghiêm cẩn lơ đãng toát ra. Nàng cưỡi trên lưng ngựa đưa mắt nhìn mặt đường gồ ghề trước mặt, mấy vũng nước mưa trên đất mơ hồ phản chiếu ra ảnh ngược của từng người đứng đầu quân đoàn.
Lạnh lẽo cùng chết chóc.
Bỗng trong đầu xuất hiện một hình ảnh, thiếu niên đứng dưới tán hoa đào. Lưng dựa thân cây, an tĩnh chờ nàng đến đón.
Thiếu nữ thất thần, căn bản chưa kịp dời tầm mắt đi, Huyền Hoa duỗi tay tới trước mặt nàng búng cái tách, hơi nghiêng người hỏi,
”Đang suy nghĩ gì vậy?”
Đáp lại là một tiếng cười khẽ,
”Thật nhớ hắn.”
Tiếng nói của nữ tử nhẹ nhàng hơn thường ngày nhiều làm cho Huyền Hoa có cảm giác như mình đã quen biết đối phương từ rất lâu. Tựa hồ bằng hữu thân thiết.
Hắn ở đây, dĩ nhiên chính là Mặc Liên Kiều kia.
Kết thúc đề tài nói chuyện, nam tử cảm giác mình tiếp tục không nổi nữa.
Tay bình tĩnh nắm chặt dây cương. Trong chớp mắt, hắc khí từ hư vô hiện ra, bốc lên mù mịt…
Toàn quân ma tộc, xuất kích.
Máu tươi văng ra bảy thước, vó ngựa hung hăng đạp thây mà tiến.
Mưa máu trải dài Đại Ngụy, dấy lên trận tàn sát kinh thiên động địa nhất từ trước tới nay.
—
Tác giả có điều muốn nói:
Đếm ngược tới kết thúc!!!
Sẽ có phiên ngoại nhoa!!!!