[Quyển 2] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 17



Trong phòng bệnh của Hội y khoa IOA, Bạch Sở Niên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím phát hành mệnh lệnh điều khiển, hắn lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Hàn Hành Khiêm.

“Hàn ca, tôi xin xuất viện sớm, bên ngoài có tình huống, sợ bọn họ ứng phó không kịp.”

Hàn Hành Khiêm lập tức cự tuyệt: “Cậu vừa mới ổn định lại, nếu lại sử dụng bất kỳ năng lực nào cũng có khả năng bạo tẩu lần nữa, hội y khoa cũng sẽ không cho phép cậu xuất viện.”

“Vậy bây giờ tôi đi bộ phận kỹ thuật một chuyến cái đã.”

“Tôi tới tìm cậu.”

Bạch Sở Niên cúp điện thoại, quay đầu lại ghé vào bên cạnh Rimbaud, xoa xoa mái tóc omega còn đang ngủ say: “Anh cứ ngủ trước đi.”

Hắn vội vàng thay quần áo bệnh trên người ra, tìm một cái áo thun đen mặc lên người, sau đó mặc quần tác chiến cùng giày da ngắn mà Rimbaud cởi ra, vừa khóa thắt lưng vừa đi về phía cửa thang máy.

Hắn đi vào thang máy, khi cửa thang máy sắp đóng lại, bác sĩ Hàn vội vàng chạy tới, nhấn nút mở cửa chen vào thang máy.

Hàn Hành Khiêm nhìn thấy bộ trang phục này của hắn, không khỏi nghiêm túc: “Tôi không nói giỡn với cậu, cảm giác áp chế sự thống khổ do biến xấu đi cậu đã nếm qua một lần rồi, còn muốn liêu nghiệm lần thứ hai?”

“Không còn cách nào nữa.” Bạch Sở Niên khoanh tay tựa vào thang máy, ngửa đầu nhìn con số tầng lầu đang nhảy lên trên màn hình: “Đúng rồi, không phải anh nói tìm được liên hợp tố thì anh có thể áp chế tôi biến xấu đi sao, đã tìm được chưa?”

Hàn Hành Khiêm lắc đầu: “Đặc công bí mật phái đến các căn cứ bồi dưỡng lớn lục tục trở về phục mệnh, nói không có phát hiện ra sự tồn tại của liên hợp tố xem ra dược tề này quá mức hi hữu, chỉ có kho dược tề tổng bộ viện nghiên cứu có một chút tồn kho.”

“Nếu muốn trà trộn lặn vào ttrong trụ sở đó là quá khó khăn.” Bạch Sở Niên xoa cằm. Đối kháng với viện 109 nhiều năm nay, bộ phận kỹ thuật đã sớm cố gắng điều tra lỗ hổng tại trụ sở viện nghiên cứu, đáng tiếc trình độ kỹ thuật viên của viện cũng rất cao, bọn họ rất khó phá giải dữ liệu bên trong trụ sở.

“Hiện tại chỉ có thể chờ đề xuất của hội trưởng được thông qua, chỉ cần đề xuất cấm sản xuất thí nghiệm thể được thông qua, cục cảnh sát quốc tế sẽ lập tức khởi xướng điều tra truy bắt, thu giữ tất cả hàng hóa và nguyên liệu, IOA và PBB cũng sẽ hỗ trợ điều tra, từ bên trong điều ra một phần thúc đẩy liên hợp tố rất dễ dàng.”

“Dựa theo thời gian dự kiến họp, tuần này có thể có kết quả.” Bạch Sở Niên tính toán ngày tháng một chút, gật gật đầu: “Đi, trước hãy đến bộ phận kỹ thuật cái đã.”

Các cán bộ phòng kỹ thuật đều bận rộn trước máy tính, kỹ thuật viên cùng tổ kỹ thuật lại càng sứt đầu mẻ trán, toàn bộ phòng kỹ thuật ở tầng trệt đều đang bận rộn.

Bạch Sở Niên ra khỏi thang máy, đi thẳng đến văn phòng Đoàn Dương, omega bò sát cũng ở bên cạnh làm một ít công việc trợ lý.

Nếu không phải omega bò sát mặc vệ y màu vàng sáng chói mắt, Bạch Sở Niên căn bản không phát hiện ra hắn, vội vàng chào hỏi, liền đè lên lưng ghế Đoàn Dương: “Vừa mới phát cho anh sáu thông tin khu phố đó bây giờ kết nối ra cho tôi đi.”

“Kết nối thông tin liên lạc.” Đoàn Dương đồng thời bật tám màn hình hiển thị, theo thứ tự là thời gian thực của máy bay không người lái ở các khu vực khác nhau theo dõi, trong hình ảnh giám sát đều có thí nghiệm màu xám trắng xuất hiện, đang không khống chế tùy ý đi lại.

Bạch Sở Niên lần lượt ấn nút liên lạc: “Phong Nguyệt, Rết đi về phía nội thành, máy bay không người lái thả hộp vũ khí ở hướng một giờ ba trăm mét, bên trong có lưới bắt nitơ lỏng.”

“Rõ!” Tín hiệu thông tin liên lạc của Phong Nguyệt lúc tốt lúc xấu, âm thanh hiện tại chói tai, bị quấy nhiễu.

“Lãm Tinh Lục Ngôn, rương vũ khí đặt dưới tàng cây thông vách đá, Lãm Tinh đi sơ tán du khách trong chùa miếu, Lục Ngôn đi lấy rương vũ khí.”

“Rõ!” Tất Lãm Tinh nghe được mệnh lệnh sau đó thả ra một bộ độc đằng giáp cho Lục Ngôn, hai người chạy ngược chiều nhau rời đi.”

Thí nghiệm thể Bố Hạ Long Quy kia quá lớn. Thanh âm của Lục Ngôn thập phần dồn dập, trong hình ảnh thời gian thực, cậu bị đầu rắn khổng lồ của Long Quy đuổi theo quấn lấy, tuy rằng lấy thân hình nhỏ nhắn linh hoạt và ưu thế tốc độ của thỏ tai cụp thuận lợi lấy được rương vũ khí ném xuống dưới tàng cây thông, nhưng rương vũ khí kéo đi thực nặng nề không cách nào nhanh chóng xuyên qua khe đá và cành cây được, mấy lần suýt nữa bị cái miệng to lớn mọc đầy răng tanh hôi của Long Quy cắn thành hai đoạn.

“Không cần sợ, chạy về phía điểm đánh dấu của tôi.” Bạch Sở Niên đồng thời đối mặt với tám hình ảnh thời gian thực khác nhau, lại không chút bối rối, có trật tự hoặc dùng giọng nói hoặc dùng văn tự chỉ huy mỗi một đặc công của khó điều tra.

Trên bản đồ đồng hồ của Lục Ngôn nhận được vị trí mục tiêu được Bạch Sở Niên đánh dấu, cậu đối chiếu theo bản đồ nhìn thoáng qua một tấm bia đá cỡ lớn bên sườn núi, bên trong tấm bia đá sụp đổ có hố ăn mòn, cùng mép hình thành sườn núi ngược, là một điểm phản kích tuyệt hảo.

Tốc độ của Long Quy cũng không chậm hơn cậu bao nhiêu, trong nháy mắt đầu rắn đã đuổi theo phía sau Lục Ngôn, đầu lưỡi phân nhánh liếm đến đuôi cầu của Lục Ngôn.

Lục Ngôn một mực chạy trốn, khẩn trương thở hổn hển: “Nó đuổi kịp tôi rồi, chạy không được, không kịp rồi…”

“Chạy về phía trước, tôi chống đỡ cho cậu, nó sẽ không cắn cậu được.” Bạch Sở Niên điều ra bảng điều khiển điều khiển máy bay không người lái tương ứng, đầu ngón tay ở trên bàn phím vạch xung quanh.

Máy bay không người lái dưới sự khống chế của Bạch Sở Niên xuyên qua cành cây rừng núi, khoang máy bay phía dưới mở ra, liên tục ném bom nổ chấn động, điểm rơi chuẩn xác toàn bộ phân bố trên lộ tuyến tiến công của đầu rắn Long Quy, tiếng nổ phát ra khiến nó không thể không cong cổ tránh né, mà quả bom nổ cuối cùng rơi xuống mặt đá lỏng lẻo, mặt đá nổ tung, bùn đất dưới phiến đá buông lỏng, bị chân rùa rồng thô như cột thành giẫm xuống bèn sụp đổ, đầu rắn mọc đầy răng sắc bén trong nháy mắt bị thân thể rơi xuống kéo ra khỏi phạm vi công kích.

Mặt đất liên tiếp sụp đổ, Lục Ngôn tung người nhảy dựng lên, hai tay bám vào mép bia đá, trèo vào trong hố, mở rương vũ khí từ bên trong lấy lựu pháo ra, thuần thục nạp đạn, bắn mấy phát về phía một con Long Quy đang chìm trong bùn đất.

Long Quy bị nổ đến ngàn vết thương, trong miệng vết thương bốc ra khói đen, hóa thành sợi tơ nhỏ bay về phía một cơn gió ngược.

Bạch Sở Niên không chỉ chỉ huy một tổ đặc công như Lục Ngôn và Tất Lãm Tinh, tình huống nguy cơ khác nhau trên tám màn hình đều thu hết vào đáy mắt hắn, khi hai tay điều khiển máy bay không người lái oanh tạc, hắn mở màn hình tiếp diễn của các đội khác, liên tục ra mệnh lệnh hành động của đội ngũ còn lại, một người cũng không bỏ sót.

Đoàn Dương nhìn chằm chằm ngón tay đang thao tác của Bạch Sở Niên trên bàn phím sắp xuất hiện hư ảnh, trợn mắt há hốc mồm. Tuy rằng Bạch Sở Niên biết rất ít về kỹ thuật máy tính, nhưng năng lực thao túng vũ khí của hắn có thể nói là không ai có thể so sánh, hắn chỉ dạy cho Bạch Sở Niên sử dụng máy bay không người lái chiến đấu phụ trợ một hai lần mà thôi.

Đoàn Dương cũng là một trong những lãnh đạo IOA rất rõ ràng thân phận thật sự của Bạch Sở Niên, không khỏi cảm thán loại sinh vật này quả thực là vì chiến đấu mà sinh ra mà, may mà tên này không phải là một thành viên của trận doanh địch nhân, nếu như đối phương có được chỉ huy như vậy, chỉ sợ toàn bộ tổ tinh anh bộ phận kỹ thuật gia nhập đối kháng mới có thể miễn cưỡng chống cự một mình hắn, huống chi Bạch Sở Niên còn là một tên mù máy tính, dưới tình huống lấy sở trường của mình mà đấu thì có lẽ có thể thắng hắn một bậc.

Omega bò sát đứng bên tường, một tay nâng máy tính xách tay, một tay gõ nhẹ bàn phím: “Hiện tại xem ra Vĩnh Sinh Vong Linh đã gần như mất khống chế, hẳn là do đã lâu không tiêm thuốc kích thích hợp tố, lực áp chế của Trân Châu đối với việc hắn biến xấu đi càng ngày càng yếu. Năng lực của Vĩnh Sinh Vong Linh quá mức cường đại, chỉ những nơi bị khí tức của hắn lan đến mới có thể tràn ngập các lệnh triệu hoán được vong linh.”

Bạch Sở Niên quay đầu lại hỏi: “Cậu có tư liệu chi tiết của hắn không?”

Omega bò sát quay máy tính qua: “Tôi chỉ có tất cả những thứ này thôi.” Hiện tại chỉ biết ý tưởng thiết kế của Vĩnh Sinh Vong Linh là “Tử thần”, trên người hắn khoác vải trắng chính là vật sử dụng, gọi là áo choàng vong linh, áo choàng vong linh chỉ có thể sử dụng cho Trân Châu, triệu hoán ra mảnh vỡ linh hồn của Trân Châu hình thành thực thể, tức là Minh Sứ.”

“Hắn thật sự có thể vĩnh viễn bất tử? Làm cách nào mới có thể giết được hắn?”

“…… Tôi không biết. Tư liệu nói, “Vĩnh Sinh Vong Linh” là không thể phai mờ, hóa thành tro cũng có thể sống lại được. Nguyên mẫu tuyến thể của hắn là Tardigrade (Gấu nước)*, lực sinh mệnh này rất ngoan cường, sau khi cải tạo có thể không chết cũng không có gì ngạc nhiên.” Omega bò sát bình tĩnh giải thích: “Anh nên hiểu, thí nghiệm thể hình Sứ có điểm chung là toàn bộ mô hình, vật sử dụng có điểm chung là cuộc sống vĩnh cửu, cũng giống như hoạt động của bất kỳ chương trình nào cũng phụ thuộc vào một luật nhất định.”

*Tardigrades có thân hình dài, đầy đặn và tám chân mập mạp. Chúng có quan hệ họ hàng gần với côn trùng nhỏ và động vật hoang dã giáp xác nhưng trông hơi giống lợn hoặc gấu – và nhiều lúc được gọi là “Gấu nước “.

Đặng: nhìn hình nó ghê lắm m.n ạ

Bạch Sở Niên xoa cằm trong chốc lát: “Đoàn Dương, tra thông tin học sinh Kim Hi lớp 11 trường trung học số 1 thành phố Hồng Li cho tôi. Còn có địa chỉ nhà của cậu ta, từng dùng qua các địa chỉ nào, tình hình cha mẹ, ngay cả hồ sơ học bạ cũng đều gửi cho tôi luôn.”

Hắn ở thành phố Hồng Li nhặt được tờ rơi tìm người nhìn thấy bộ dáng trước khi Vĩnh Sinh Vong Linh không được cải tạo thành thí nghiệm thể, có điều là tư liệu liên quan đến việc tìm người mất tích không nhiều lắm, trước đó Bạch Sở Niên cũng điều tra tư liệu của học sinh này, nhưng cũng chưa kịp nghiên cứu sâu, huống hồ một học sinh còn chưa tốt nghiệp trung học thật sự lại càng không có gì để đào sâu.

Đoàn Dương nghe xong, đem công việc gửi cho các kỹ thuật viên dưới tay, ngồi chờ thu tư liệu tích hợp: “Học sinh Kim Hi… là một học sinh giỏi nha, kết quả học tập không tệ lắm. Đợi tôi sắp xếp lại ròi gửi cho cậu sau. Ô, cậu ta có đến qua cửa hàng xăm này này, giới trẻ bây giờ thực sự là đủ hoang dã mà.”

“Tôi muốn đến trường học của cậu ta xem.” Bạch Sở Niên tiếp nhận tư liệu in ra lật lật: “Thuận tiện cũng đến nhà cậu ta xem một chút.”

Hắn nhìn bác sĩ Hàn một cái: “Hàn ca, anh nếu lo lắng thì đi với tôi, tôi thấy việc này không đi không được. Anh mang thêm một chút thuốc an thần, tôi tận lực không động thủ, hẳn là có thể được đi.”

Hàn Hành Khiêm nhíu mày suy nghĩ một chút, rốt cục gật đầu: “Tôi báo cáo lên hội y học trước. Gọi Rimbaud đi, có anh ta ở đó còn có thể áp chế được cậu.”

“Anh ấy quá mệt rồi, cứ để cho anh ấy ngủ một chút, chờ chúng ta đến rồi gọi anh ấy sau, dù sao anh ấy bơi qua cũng rất nhanh.”

Sau khi hai người lái xe rời đi, cửa văn phòng Đoàn Dương lại bị đẩy ra.

“Mịe nó, đứa nào đấy!” Đoàn Dương phiền nhất là việc người khác vào phòng làm việc của hắn mà không gõ cửa, quay đầu lại nhìn, phát hiện Rimbaud đang bám vào khung cửa, thò ra nửa đầu, mở to đôi mắt màu xanh ngọc thạch âm thầm quan sát.

Bạch Sở Niên đem quần của anh mặc đi, Rimbaud sau khi tỉnh lại không có quần mặc chỉ có thể khôi phục đuôi cá, móng vuốt hai tay cào lên vách tường dùng để cố định thân thể, làm cho mặt tường đều nứt vách.

“Tôi tìm Tiểu Bạch.” Anh lãnh đạm nói.

Ngọn gió nào lại đưa Sở tẩu đến thế này~ Đoàn Dương vội vàng thay bằng khuôn mặt cười.

Omega bò sát cho Rimbaud xem vị trí một chút: “Bọn họ đi thành phố Hồng Li, Bạch Sở Niên nói chờ anh tỉnh lại rồi hãy đi tìm bọn họ sau.”

“Ừm.” Rimbaud xoay người muốn rời đi, bỗng nhiên nghe thấy máy tính của Đoàn Dương vang lên một tiếng cảnh cáo, quay đầu lại nhìn lại, nhìn thấy hình ảnh màn hình hiển thị khảm đầy vách tường chuyển thành bờ biển và hải đảo, cùng với một ít biển xa vô biên vô hạn.

Trên mặt biển bỗng nhiên vươn ra một cái cổ thật dài, cổ rắn màu xám trắng nhô ra mặt nước, vẩy vẩy nước biển trên đầu, mở ta hàm răng sắc bén ngửa mặt lên trời gào thét.

Omega bò sát nhanh chóng chặn lại hình ảnh để tải dữ liệu phân tích: “Cơ thể thí nghiệm 302 Plesiosaurus*, thí nghiệm thể phục hồi gen cổ sinh vật, cũng là cơ thể Vong linh triệu hoán. Năm K031 hắn bị viện nghiên cứu đem đi phá hủy vì kích thước lớn và cần phải sống trong nước, kéo chi phí chăn nuôi quá mức. Các nghiên cứu của viện nghiên cứu cũng không phải đều thành công, trước khi kỹ thuật cơ thể thí nghiệm trưởng thành thì bọn họ cũng đã tiêu hủy một nhóm lớn các thí nghiệm thể có năng lực mạnh mẽ rất khó khống chế, sau đó bọn họ mới phát minh ra kỹ thuật công nghệ mô phỏng bắt trước*, xem ra những cơ thể thí nghiệm cỡ lớn này đều là bước đệm cho kỹ thuật mô phỏng bắt trước kia, viện nghiên cứu sau khi tiêu hủy chúng liền ném xác xuống biển rộng.”

*Cái kỹ thuật này là kiểu biến thành hình dạng con người ấy. VD như những thí nghiệm thể được nuôi cấy từ mô tế bào động vật như Bạch Sở Niên, Domino, báo đen, omega bò sát,… mà có được thân hình con người như vây h đều là do họ đã phát minh ra “Công nghệ mô phỏng bắt trước” đấy. Nếu k thì thí nghiệm thể bây h loài nào thì vẫn là hình dạng con vật loài đó mất.

Đoàn Dương mở máy liên lạc, khống chế từng nhóm: “Một tổ liên lạc với bộ đội Cuồng Sa xa bờ chú ý sơ tán tàu cá, uy hiếp không chỉ có một, định vị đã được chia sẻ trên đầy đủ các thiết bị, tổ hai thông báo cho sở cảnh sát Liên minh sơ tán cư dân thành phố ven biển, phong tỏa xuất nhập khẩu và đường cao tốc xung quanh thành phố, tổ ba ban hành văn bản để các phương tiện truyền thông lớn tập trung đưa tin tức duy trì ổn định trước, tổ bốn xóa bỏ những phát ngôn và video gây hoang mang.”

Một trong những hình ảnh hiển thị trên màn hình là tình huống dưới nước biển xa, trong ánh sáng ảm đạm của khu vực hoàng hôn cũng có bóng dáng của nhân ngư đang cuống quýt chạy trốn.

Không chỉ có một con nhân ngư xuất hiện trong ống kính, mà có tận hơn trăm con nhân ngư phân tán hỗn loạn xông thẳng vào, giống như đang bị sinh vật khủng bố nào đó truy đuổi, không lâu sau, bóng dáng của một vật khổng lồ từ dưới biển sâu xuất hiện, vết thân hình con quái vật to lớn che khuất tầm nhìn ống kính, ống kính rung lắc kịch liệt, rất nhanh, nước biển trong ống kính bị nhuộm thành màu đỏ tươi, bóng đen biến mất, trong nước biển đỏ tươi xuát hiện nửa đuôi cá bị cắn đứt chậm rãi rơi xuống nước biển, xương trắng dày đặc.

Đồng tử Rimbaud dần dần kéo dài thành một sợi dây nhỏ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm màn hình bị máu tanh ngâm.

Omega bò sát nhắc nhở một cách kịp thời: “Vương, bây giờ anh phải chọn một bên.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.