Bạch Sở Niên ấn máy thông tin, ngồi xổm xuống đất, gãi gãi tóc: “Haiz, các anh trước tiên nhìn xem bên kia có cái gì, có thể làm gì đi.”
Người làm con rối hơi nghiêng người: “Chuyện gì vậy?”
Bạch Sở Niên lấy từ trong ba lô ra máy liên lạc dự phòng đưa cho người làm con rối một cái: “Tôi đánh giá chắc là loại kiểm tra này có phân biệt vài loại, thí nghiệm thể đi theo lộ trình đột kích chiến đấu được đưa đến khu kiểm tra vũ lực, thí nghiệm thể hoạt động bằng trí óc não được đưa đến khu kiểm tra trí tuệ, đại khái còn có khu kiểm tra phụ trợ, khu kiểm tra chỉ huy và các phân loại khu khác nhau, khi đài quan sát dưới lầu có nhà nghiên cứu nhìn sẽ căn cứ vào loại thí nghiệm thể mà đưa bọn họ đến khu kiểm tra tương ứng, hiện tại thang máy không có người khống chế, hẳn là bị đưa ngẫu nhiên rồi.”
“Eris và Rimbaud đều là thí nghiệm thể hình thức đột kích vũ lực, cho nên trước kia đều sẽ được đưa đến khu kiểm tra vũ lực, loại như Vô Tượng Tiềm Hành Giả hẳn là sẽ bị đưa đến khu kiểm tra trí tuệ.”
Hắn lấy bản đồ ra trải trên mặt đất, đầu ngón tay đánh vòng trên khu kiểm tra: “Mảnh này là khu kiểm tra, là dựng thẳng đứng cùng một chỗ, cho nên phân bố chức năng bị tôi xem nhẹ.”
Giáo sư Lâm Đăng ở đây chỉ ghi chú thích ba chữ “Khu kiểm tra”, cũng không giải thích chi tiết nữa.
Người làm con rối nhìn máy thông tin Bạch Sở Niên đưa, kỳ thật hắn có thể liên lạc với Eris, bởi vì hắn đã lắp đặt thiết bị liên lạc thu nhỏ vào tai Eris trước đó. Nhưng hắn vẫn đem máy thông tin đeo đến lỗ tai, nghĩ thầm Bạch Sở Niên thật đúng là không lúc nào không thăm dò hư thực của bọn họ, hắn sẽ không dễ dàng bị lừa.
Người làm con rối đi đến bên cạnh thang máy, liếc mắt nhìn cửa thang thang đã hoàn toàn khóa chặt, bên trong thang máy đã bị hỏa diễm của lò đốt cắn nuốt, dùng đường cũ trở về là không được.
Hắn lại trở về lối vào khu kiểm tra vũ lực, lối vào kín kẽ phủ một lớp niêm phong màu bạc, hắn nhẹ nhàng quét bụi bặm bên ngoài, từ trong túi tạp dề da lấy ra thị kính, xác nhận chất liệu là một loại vật liệu nhân tạo.
Bạch Sở Niên thu hồi bản đồ, đến bên cạnh người làm con rối sờ sờ bức tường ngăn trở lối vào này, lòng bàn tay vuốt ve mặt tường, khi vuốt ve trung tâm, xuất hiện một loạt số laser nhỏ: “Quyền lực hiện tại: 0kg. Quyền lực trung bình: 0, số cú đấm: 0.”
“Máy đo quyền lực, đại khái là phải dựa vào sức mạnh để xuyên thủng tường mới có thể đi vào đi.” Bạch Sở Niên đứng thẳng thở ra, đem lực lượng rót vào tay trái, nhanh chóng đánh ra một quyền.
Một tiếng kêu trầm lặng, số laser nhỏ bắt đầu thay đổi:
“Quyền lực hiện tại: 586kg, quyền lực trung bình: 586, số quyền: 1.”
Các con số ánh sáng trắng chuyển sang màu đỏ, nhấp nháy đồng thời đưa ra cảnh báo lỗi.
Bạch Sở Niên lắc lắc cổ tay, một quyền này đã xem như dùng tám phần lực lượng.
Người làm con rối hơi nhướng mày, lực đả kích hơn nửa tấn vẫn không đạt tiêu chuẩn sao?
Cũng đúng, ngoại trừ một bộ phận thí nghiệm thể do chính mình bồi dưỡng ở tổng bộ viện nghiên cứu ra, thí nghiệm thể có thể được tuyển chọn đến tổng bộ viện nghiên cứu đều là tinh anh đầu bảng được lựa chọn từ các cơ sở bồi dưỡng lớn, các chỉ số tất nhiên sẽ cường hãn đến đáng sợ.
Bạch Sở Niên lại bắt đầu kiếm tẩu thiên phong, thử đặt ngón tay lên bề mặt, sử dụng năng lực thép cốt hóa ý đồ xuyên thấu tường.
Bức tường đó không nhúc nhích.
Người làm con rối đeo thị kính tìm kiếm, chậm rãi nói: “Đây là vật liệu carbon nitride tổng hợp, cấu trúc β-C3N4, độ cứng tinh thể vượt qua cả kim cương, độ cứng giới hạn thép cốt hóa của cậu đại khái không đủ. Trông giống như không chỉ có thể phá vỡ bằng tay không.”
Bạch Sở Niên lại lắc lắc cổ tay chết lặng, nhìn bức tường này nghiên cứu: “Tôi không phải là thí nghiệm thể kiểu đột kích vũ lực. Nếu không ông lên xem? Ông cũng là A3 sao?”
Người làm con rối hơi nhún vai: “Tôi không phải là thí nghiệm thể.”
“Loại thi đấu như vật tay*, cho tới bây giờ tôi chưa từng thắng Rimbaud, ý tưởng chế tác vốn không giống nhau, tôi thiên về chỉ dẫn, không thích bạo lực.” Bạch Sở Niên bất đắc dĩ gõ đầu: “À tôi quên mất, ông là con người. Cái này thậm chí còn tồi tệ hơn.”
“Về điểm này IOA các cậu hẳn là đã điều tra qua.”
“Đã điều tra qua thân phận của ông, ông là alpha nhện lưng đỏ. Nhưng mỗi lần nghĩ đến nó, tôi sẽ rất ngạc nhiên. Dù sao Rimbaud cũng là thí nghiệm thể, tôi luôn cho rằng người sử dụng vật điều khiển đều là thí nghiệm thể.”
Bạch Sở Niên lại vùi đầu khổ sở suy nghĩ nghĩ xem có biện pháp gì khác đột phá bức tường này không.
“Không, điểm chung của người sử dụng là năng lực do thiên nhiên ban cho, không có sự can thiệp của con người.” Người làm con rối nói.
Khi họ lặng lẽ suy nghĩ về các phương pháp khác, họ nghe thấy tiếng ồn bạo lực phát ra từ tầng trên.
Bạch Sở Niên ngửa đầu nhìn lên trần nhà, đè lại máy thông tin: “Lão bà, các anh đang đập cửa sao?”
Rimbaud hơi thở hổn hển: “Đúng vậy.”
Thanh âm của Eris cũng chen vào: “Cái gì đây, đập nát một cánh cửa ngay lập tức một cánh cửa khác lại nâng lên, không dứt.”
“Các anh ở bên kia khẳng định có đề bài, cẩn thận tìm kiếm đi.” Bạch Sở Niên ngồi xuống, dứt khoát từ bên bọn họ tìm điểm đột phá.
Eris nói: “Đề bài gì? Không có gì trên cửa ngoại trừ một đống lưới cả.”
Rimbaud nói thêm: “Có hai cây bút, bút điện, tôi đã sạc bút rồi.”
Bạch Sở Niên sờ sờ bức tường kiên cố trước mặt mình, phía trên cũng không có lưới điện, lại lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, không có tín hiệu, chụp ảnh gửi đề cũng không được.
Người làm con rối hỏi: “Cây bút có thể viết trên cửa không?”
Rimbaud thử: “Có thể, có thể viết chữ viết tay điện tử màu đen.”
Trước mặt Rimbaud và Eris thực sự có hai lưới vuông, được hiển thị trên hai cánh cửa, giống như hai bàn cờ.
Sau khi phát hiện bút điện dung có thể viết, Eris đoạt lấy một cây bút, vẽ loạn trên lưới điện, vẽ người như que diêm bị treo, người như que diêm cắt bụng, người như que diêm chặt đầu, tóm lại là người như que diêm.
Rimbaud thì nghiêm túc viết số vào lưới điện, 1234567… Được viết đầy đủ với toàn bộ trong ô lưới điện.
Chỉ chốc lát sau, đường lưới lóe lên ánh sáng đỏ, từ khe cửa từng tấc từng tấc phun ra một tờ giấy, giấy rơi xuống mặt đất, được Rimbaud nhặt lên.
Nó ghi: “Bảng điểm.” Điểm số: 2, đánh giá xếp loại: D, kết quả kiểm tra này không đủ điều kiện.”
Rimbaud nhíu mày, phát hiện Eris cũng nhận được một bảng điểm với nội dung: “Điểm số: 1, đánh giá kết quả: D, kết quả kiểm tra này không đủ điều kiện.”
Rimbaud cười ra tiếng: “Búp bê rách, không có đầu óc.”
Eris vò nát bảng điểm thành một đoàn ném về phía sau: “Cao hơn tôi một điểm mà thôi, đánh giá đều là D, anh có thể tốt hơn chỗ nào chứ, dù sao cũng không đủ tư cách, là bởi vì anh viết nhiều chữ hơn nên điểm của anh mới cao.”
Rimbaud gấp bảng điểm và nhét vào ba lô: “Tôi chỉ còn cách điểm tuyệt đối ba điểm thôi, đó là một kết quả tốt.”
Đặng: Rimbaud tưởng điểm tuyệt đối là 5
____
“Quên đi.” Người làm con rối nghe hai người trong máy thông tin thảo luận, nhìn về phía Bạch Sở Niên: “Vẫn là nghĩ biện pháp giải quyết khốn cảnh bên chúng ta trước vậy.”
“Lui ra sau.” Bạch Sở Niên vặn cổ tay, lui về phía sau nửa bước, hít sâu, đem lực lượng tập trung vào quyền tâm. Một cỗ tin tức tố mùi rượu Brandy trong nháy mắt kích phát, mạch máu cánh tay trơn bóng của hắn giãn ra cơ bắp bành trướng, một chân trước bạch sư từ đầu ngón tay hướng cẳng tay đến cánh tay lớn huyễn hóa, trên không trung thoáng dừng lại tích lực, dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía trước đánh ra.
Hắn mang theo một trận gió nhấc lên vạt áo khoác của người làm con rối, người làm con rối lại ở trong lòng tính toán lực đạo của hắn.
Một cỗ cảm giác tê dại dùng sức quá mạnh từ quyền cốt nhanh chóng lan tràn đến cả cánh tay, vẻ mặt Bạch Sở Niên đau đớn, da thịt của quyền cốt mở ra, xương trắng sâm sâm cũng nứt ra nếp nhăn.
Bạch Sở Niên ôm tay trái cắn răng nhịn, miệng vết thương mới bắt đầu giảm đau khép lại, hắn ngẩng đầu lên, nhìn số liệu trên tường cho thấy bắt đầu nhảy lên.
“Quyền lực hiện tại: 6794kg, quyền lực trung bình: 3691.5, số quyền: 2.”
Gần bảy tấn, lực đả kích rất kinh người. Trong lòng người làm con rối âm thầm đánh giá.
Ánh sáng hiển thị các con số chuyển sang màu xanh lá cây, và sau đó từ một khe hở nhỏ ở phía bên tường từ từ nhả ra một mảnh giấy.
Người làn con rối giơ tay nhận lấy tờ giấy: “Ừm, là bảng điểm.”
Đây là một đường viền nền hoa văn rất giống với giấy khen thưởng, trên đó in: “Điểm số: 78, đánh giá: A, kết quả kiểm tra này đủ điều kiện.”
Bức tường thử nghiệm tấn công mạnh mẽ từ từ đi lên.
Bạch Sở Niên cầm bảng điểm nhìn lướt qua, kinh ngạc không vui: “Tôi chỉ được có 78 điểm?” Hắn ngẩng đầu lên đạp vào tường: “Đi xuống, tôi muốn kiểm tra lại!”
Ở phía bên kia của máy thông tin liên lạc Eris đột nhiên ngắt lời: “Ngao? Điểm tổng tuyệt đối là 100 cơ á?”
Rimbaud nghe được Bạch Sở Niên lẩm bẩm, yên lặng từ trong túi lấy ra bảng điểm của mình, vo viên thành cuộn tròn rồi ăn.
Sau khi bức tường kiểm tra lực lượng đánh lên liền xuất hiện một hành lang, hai người dọc theo hành lang đi vào bên trong đại khái hơn ba mươi mét.
Vốn tưởng rằng sau khi kiểm tra xong là có thể kết thúc thử nghiệm, không nghĩ tới, một loạt các khối vuông của các loại vật liệu được sắp xếp gọn gàng trong căn phòng thứ hai, số điện tử trên tường hiển thị: Kiểm tra lực nghiền nát.
“…” Bạch Sở Niên hít sâu một hơi, đi tới gõ gõ những khối hình vuông kia, có đá granite, có tinh cương cùng gang thép, cũng có khối chì.
“Aizzz…” Bạch Sở Niên ngồi xuống tại chỗ, nhấc cổ áo ướt đẫm mồ hôi run rẩy, cầm bảng thành tích quạt gió mát: “Tôi nghỉ ngơi một lát cái đã.”
Không lâu sau, giọng nói của Rimbaud đột nhiên căng thẳng: “Randi, randi.”
“Lửa…” Hô hấp của Rimbaud trở nên dồn dập: “Lửa đuổi theo từ thang máy lên.”
Bạch Sở Niên tinh thần chấn động, cảnh giác, nhìn về phía sau một cái đường, hắn dọc theo hành lang hướng lối vào bước nhanh trở về nhìn một cái, quả nhiên, hỏa diễm đã cắn nuốt thang máy, nhiệt độ nóng rực đập vào mặt, thiết bị tiêu hủy vẫn chưa dừng lại, mà là làm một loại đếm ngược, chậm rãi truy đuổi, tùy thời chuẩn bị hủy diệt thí nghiệm thể có động tác chậm.
Đây là một cuộc đua tàn nhẫn, hắn cảm thấy đồng cảm vào lúc này.
“Trước tiên giúp bọn họ phá cửa đã.” Bạch Sở Niên có chút cấp bách, nhanh chóng chạy trở về, ngồi xuống đất, hắn biết Rimbaud sợ lửa. Thân thể Eris là chất liệu gốm sứ, hắn bị đốt đến cũng không sao cả, cho nên người làm con rối sẽ không vội.
Nhưng không có sự chậm trễ, nhẹ nhàng hỏi: “Eris, cẩn thận nói cho tôi biết những gì có trên cửa, không được bỏ lỡ.”
Bạch Sở Niên nhạy bén nâng đôi mắt lên, đánh giá biểu tình của người làm con rối. Hắn ta không có vẻ bình tĩnh như vậy.
Chẳng lẽ hạch tâm máy móc mới của Eris không phải là phòng cháy chữa cháy sao, có vật liệu nào không chống cháy thích hợp làm hạch tâm à?
Lúc này không kịp suy nghĩ nhiều, Bạch Sở Niên chỉ có thể suy nghĩ đến sự an toàn của Rimbaud trước: “Rimbaud, nói cho tôi biết một hàng lưới có mấy cái cột, mỗi cột có mấy ô?”
“Bảy cái.” Rimbaud tinh tế đếm: “Ngang dọc đều cũng là bảy ô.”
Eris trả lời: “Bên ngoài lưới điện có một con số rất nhỏ, 175.”
Rimbaud: “Tôi cũng vậy.”
Bạch Sở Niên và người làm con rối đồng thời dừng một chút, liếc nhau một cái.
“Sudoku!”
“Điền từ 1 đến 49 vào lưới, đường chéo ngang cộng lại là 175.”
“Hai lưới không thể lặp lại.” Bạch Sở Niên búng tay một cái: “Cái này đơn giản.”
Có điều là bọn họ không có giấy bút, chỉ có thể dựa vào tâm tính toán để điền.
Trong máy thông tin, mặc dù Rimbaud không cầu cứu nhưng hô hấp của anh trở nên rất nặng nề, khẳng định nhiệt độ đã tăng lên đến mức khiến anh thống khổ.
“Đừng sợ, tôi đọc cho anh viết, bắt đầu từ cột thứ nhất theo hàng ngang.” Bạch Sở Niên nhắm mắt lại, ở trong đầu đem lưới điện tưởng tượng ra, sau khi điền xong lại dựa vào trí nhớ đem số đọc ra theo thứ tự: “30, 39, 48, 1, 10, 19, 28, dòng đầu tiên điền xong chưa, dòng tiếp theo, anh đừng sợ, nghe lời tôi, lửa sẽ không đốt được anh đâu.”
Kỳ thật sudoku điền vào không khó, có thể theo quy luật bắt đầu điền từ giữa, nhưng Bạch Sở Niên cần phải đọc cho Rimbaud, cho nên chỉ có thể đọc theo từ ô đầu tiên.
Bên này người làm con rối cần điền vào một phương pháp sudoku khác nhau, hắn ngồi xuống, nhắm mắt lại trong đầu vẽ ra lưới điện, hai tay đeo găng tay nửa bàn tay ở trên không trung hơi khoa tay múa chân, theo thứ tự nói: “Eris, dòng đầu tiên, 32, 41, 43, 3, 12, 21, 23… “
____
Rimbaud dẫn đầu nói: “Mở rồi.”
Eris nhặt hai bảng điểm từ mặt đất và đọc các từ trên: “Điểm số: 100, Đánh giá: SSS, kết quả kiểm tra này là đủ điều kiện. Đáng ghét, chủ đề nhàm chán này làm ra có gì hay ho chứ.”
Hắn nhét bảng điểm của Rimbaud cho Rimbaud, và nhìn vào tờ giấy của mình, thì thầm: “Điểm số: 100, đánh giá: SSS, kết quả kiểm tra này là đủ điều kiện. Hô, không hổ là Knicks mà.”
Rimbaud trước khi ngọn lửa sắp liếm đến đầu đuôi của mình liền chen vào khe cửa mở ra, bò vào hành lang, Eris theo sát phía sau, lăn vào trong cửa, bước nhanh vào chỗ sâu hơn.
——
Sau khi thành công giúp họ hoàn thành bài kiểm tra đầu tiên, Bạch Sở Niên thở phào nhẹ nhõm.
Người làm con rối vỗ nhẹ vào vai hắn và đặt tay lên vai hắn. Bạch Sở Niên mở mắt, chậm rãi thở ra: “May mắn bắt kịp, thiếu chút nữa không còn lão bà rồi. Ông luôn đi theo tôi làm gì đấy?”
“Tôi không có đi theo cậu.” Người làm con rối cúi người dùng thị kính quan sát những khối hình vuông trên mặt đất dùng để kiểm tra lực nghiền nát, đứng cách Bạch Sở Niên bốn năm mét: “Tôi vẫn ở đây.”
Bạch Sở Niên giật mình, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía bàn tay đang khoác lên vai.
Từng giọt máu của cái tay đứt đang treo trên vai hắn.