[Quyển 2] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 41



Người dân trong quảng trường ven biển đã được sơ tán, cảnh sát kéo toàn bộ bờ biển thành phố Nha Trùng lên đường dây an ninh, không cho phép những người không liên quan và những người khác vào khu vực nguy hiểm.

Trên bãi biển trống trải không người chỉ có Lục Ngôn đứng ở giữa, cơn lốc bao phủ những đám mây đen nhánh từ giữa mực nước biển xa xôi tiếp cận bờ biển, từng đầu lâu của đàn cá voi sát thủ nhảy lên trên mặt biển, từng đợt tiếng kêu không linh áp sát bờ, lực áp bách cường đại bao phủ xuống buộc Lục Ngôn lui về phía sau hai bước.

Trước mặt dần dần tiếp cận hai thí nghiệm thể cấp A3, áp lực từ bề ngoài của họ mà đến làm cho người ta sợ hãi, Lục Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua, phía sau cách đó không xa là xe cứu hộ của hội y khoa, các bác sĩ chân không chạm đất đang cấp cứu người bị thương, lại đưa người bị thương không tính là người cần cấp cứu lên xe cứu thương, chuyển đến bệnh viện gần đó.

Cảnh sát và lính cứu hỏa vẫn đang tìm kiếm và giải cứu dân thường bị mắc kẹt bên trong đống đổ nát của tòa nhà bị sập, tiếng kêu cứu của người dân và tiếng sủa của chó cảnh sát liên tiếp vang lên phía sau.

Lục Ngôn quay đầu lại, không dám lui về phía sau, tạm thời thu hồi thực thể thỏ bốn chiều phân liệt ra để bảo tồn năng lượng tuyến thể.

Cậu cắn môi thay băng đạn mới vào súng tiểu liên, máy thông tin trong tai đột nhiên kết nối: “Đừng sợ.”

Thanh âm của Tất Lãm Tinh cho cậu cảm giác an toàn lớn nhất, sau lưng tựa hồ không còn trống trải nữa, phảng phất có người cùng cậu đứng chung một chỗ.

“Đối diện là hai A3 sao?” Lục Ngôn nhìn xung quanh, quảng trường ven biển để cung cấp cho người dân môi trường vui chơi tốt nhất hầu như không có bất kỳ chướng ngại vật nào, vì vậy cậu không có nơi nào để ẩn náu.

Tất Lãm Tinh: “Ừ, nhân ngư tóc trắng mắt xanh, đuôi trắng là thí nghiệm thể 8107 Minh Sứ trong giai đoạn trưởng thành cấp A3, người còn lại là thí nghiệm thể giai đoạn biến xấu đi cấp A3 mã số 200 Pandora Vĩnh Sinh Vong Linh.”

“…” Lục Ngôn cười khổ.

Tất Lãm Tinh: “Viện binh đang trên đường tới. Quân đội phái ra bộ đội đặc chủng PBB còn đang thanh trừ Vong linh triệu hoán thể xuất hiện ở các khu thành thị, A Ngôn, em phải giữ chân bọn họ ít nhất hai mươi phút thì người dân mới có khả năng sống sót.”

“…… Ừm.” Lục Ngôn nhắm mắt lại, hít sâu, khi mở mắt ra, ánh mắt trở nên kiên định: “Không gian ven biển, Lãm Tinh, che chắn cho tôi.”

Hàn Hành Khiêm bên cạnh xe cứu viện vừa cứu người bị thương đồng thời cũng đang quan sát bờ biển, hắn và Tiêu Thuần khi tiếp ứng tàu chiến của bộ đội Cuồng Sa đã chứng kiến sức phá hoại của Vĩnh Sinh Vong Linh khi sử dụng Trân Châu, dựa vào Lục Ngôn là một con thỏ tai cụp M2 mười bảy tuổi, vô luận như thế nào cũng không cách nào chống lại bọn họ.

Hắn đã gửi tin nhắn bằng giọng nói cho Tiêu Thuần: “Hãy qua chỗ tôi để lấy hộp thuốc và súng gây mê.”

Tin vừa phát ra, máy thông tin liền vang lên.

Tất Lãm Tinh: “Vị trí của hắn nằm trên tháp truyền hình cách bờ biển tám trăm sáu mươi mét, tầm bắn của súng gây mê không đủ đâu Hàn ca.”

Hàn Hành Khiêm có chút ngoài ý muốn: “Cậu đang theo dõi tôi? Lục Ngôn phải làm sao bây giờ?”

Tất Lãm Tinh: “Tôi nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người, Hàn ca.”

Hàn Hành Khiêm nhìn Lục Ngôn ở giữa bãi biển, lại nhìn thấy những hạt cát trên bãi biển hơi rung động, có sinh vật ẩn giấu gì đó quanh quẩn dưới lòng đất, dần dần bò về phía Lục Ngôn.

“Cẩn thận một chút, đó là cái gì?”

“Là hạt giống của tôi, Hàn ca.”

Chẳng bao lâu, đàn cá voi sát thủ cũng đã trôi dạt vào bờ, bộ xương khổng lồ kêu lên và mắc cạn trên bãi biển.

Vĩnh Sinh Vong Linh nhảy xuống từ đỉnh đầu cá voi sát thủ, trôi nổi trên không trung, Trân Châu cũng theo xương trắng của cá voi sát thủ trượt xuống bờ, đuôi cá hóa thành hai chân, đứng trên bãi biển.

Những hạt cát mềm mại và ấm áp từ ngón chân tuôn ra, những con sóng tuyết trắng rửa sạch, những hạt cát từ từ trượt đi từ ngón chân. Xúc cảm như vậy làm cho Trân Châu cảm thấy choáng váng.

Cậu hơi xoay người, nhìn chăm chú vào thân thể bạch cốt hóa của cá voi sát thủ bị mắc cạn trên bãi cát, theo bản năng giơ tay vuốt ve bộ xương của nó. Cá voi sát thủ thống khổ xoay chuyển thân thể, tránh được sự chạm vào của Trân Châu, hốc mắt trống rỗng, nếu đôi mắt vẫn còn, ánh mắt kia nhất định là mang theo đau đớn cùng chán ghét.

Cá voi sát thủ kêu lên, cuối cùng ngừng giãy giụa và chết trên bờ.

Trân Châu cảm thấy lồng ngực không hiểu sao ngứa ran. Cậu đè tay lên trước ngực, ngửa đầu nhìn lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bức tượng của Rimbaud đứng sừng sững ở chính giữa quảng trường, bức tượng nhân ngư cao chừng mười thước uy nghiêm thần thánh, tay phải cầm một thanh tam xoa kích tượng trưng cho thân phận cao quý của Hải Thần, dưới đuôi cá kiến tạo một cái hồ ước nguyện, nước hồ cùng nước biển thông nhau.

Trân Châu bất giác dùng đầu ngón tay chạm vào vảy màu hồng nhạt bên ngoài đùi mình, đồng dạng có được vảy của Siren, đồng dạng có được quyền thống trị Hải Dương, nhưng Trân Châu không chỉ một lần cảm nhận được sự khác biệt của Siren, thần cách khí tràng cùng bác ái lạnh nhạt của đối phương luôn khiến cậu không còn chỗ xấu hổ.

Theo thời gian trôi qua, Trân Châu ngày càng khó chịu, càng ngày càng cảm thấy liên hệ với Vĩnh Sinh Vong Linh trở nên mờ nhạt, giết chóc và phá hủy cũng càng ngày càng chần chừ, mỗi ngày, dường như đều có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp bi thương của Rimbaud trong đầu tự hỏi: “Đây có phải là điều con cho là đúng không?”

“Này, bong bóng nước lớn, ngươi đi đập tượng đi, làm lớn như vậy nhìn liền làm cho người ta ngứa mắt mà.” Vĩnh Sinh Vong Linh vẫn chưa phát giác được cảm xúc khác thường của Trân Châu, sự chú ý của hắn hoàn toàn đặt ở trên người con thỏ nhỏ thẳng tắp ở phía sau lưng.

Lục Ngôn hai tay nắm Uzi, súng đặt dưới hai vai, ngay cả quần áo tác chiến cũng không mặc, trên người chỉ có một chiếc áo ngắn tay màu đen cùng quần short thể thao màu trắng có hoa văn hoạt hình hình cà rốt, đuôi mao cầu chen chúc bên ngoài lỗ quần, vóc dáng nho nhỏ chống về phía sau kéo căng dây cảnh giới, một mình ngăn bọn họ ở ngoài thành phố.

Cảnh sát mang theo súng vượt qua dây cảnh giới muốn chạy tới trợ giúp lại bị Lục Ngôn quay đầu lại quát ngừng, bọn họ lại do dự dừng bước, chậm rãi lui về.

“Sao ngươi dám đứng đây chứ!” Vĩnh Sinh Vong Linh bay về phía trước, bay tới đi lui trên không trung, ngửi được mùi tin tức tố mật ong phát ra từ trên người Lục Ngôn, con thỏ nhỏ này nhiều nhất là cấp M2, vậy mà lại có dũng khí chắn trước mặt mình.

“Hì hì, vậy ta sẽ cho ngươi một trận thống khoái.” Vong linh cười nghiêng xuống phía dưới, dễ dàng xẹt qua thân thể Lục Ngôn, cùng hắn lướt qua, vài giây đình trệ, cổ họng Lục Ngôn bạo huyết, chậm rãi ngã xuống.

“Chưa cả đánh, chưa cả đánh nha.” Vong linh cười nhạo, bay về phía đường dây cảnh giới chặn đường.

Ngay khi hắn bay về phía trước, cổ đột nhiên lạnh lẽo, một lưỡi dao găm lóe lên sau tuyến thể của hắn, Vong linh mạo hiểm tránh thoát, quay đầu lại nhìn, đối diện với ánh mắt tập trung của Lục Ngôn.

Xác thỏ bị cắt cổ giết chết tan biến, Lục Ngôn nhảy lên không trung, trong nháy mắt liền biến mất bóng dáng, Vong linh ngửi mùi của cậu đi theo, đột nhiên đưa tay, gắt gao nắm chặt cổ Lục Ngôn.

Lúc con thỏ nhỏ ở trong lòng bàn tay hắn liều mạng đá đạp giãy dụa, hàn quang chủy thủ lại một lần nữa từ sau gáy Vong linh hiện lên, lại một Lục Ngôn xuất hiện ở phía sau hắn, một đao này xuất kỳ bất ý, thật sự đem tuyến thể của Vong linh lưu lại một vết đao máu thật sâu.

Một đao đắc thủ, Lục Ngôn nhanh chóng kéo dài khoảng cách với hắn, thay đổi súng tiểu liên bắn ngược lại, thân thể rơi xuống bãi cát cách đó mười thước.

Vĩnh Sinh Vong Linh mới phát giác, con thỏ nhỏ này có năng lực phân thân, giết chết phân thân căn bản không đả thương được Lục Ngôn, mà mình lại không cách nào nhìn thấu bản thể của tên nhóc này là con thỏ nào.

Nhưng mặc dù vậy, thực lực của nhân loại cấp M2 so với thực lực của thí nghiệm thể giai đoạn xấu đi cấp A3 cũng tồn tại khoảng cách không thể vượt qua, đây là chênh lệch mà bất kỳ kỹ xảo nào cũng không thể bù đắp.

“Muốn chết!” Vong linh bị chọc giận tức giận đáp xuống đất, dưới chân liền nhanh chóng triển khai một mặt Pandora ma kính bao trùm toàn bộ bãi biển lấy mình làm trung tâm.

Lục Ngôn chỉ có thể dùng năng lực đồng sinh siêu âm tăng tốc chạy, làm cho tay quỷ trong ma kính dưới chân không cách nào bắt được mình, một khi bị bắt, chỉ sợ sẽ bị kéo vào vực sâu không đáy, sẽ không leo lên được nữa.

Mặt gương mênh công vô bờ, chung quanh ngay cả một khối nham thạch cũng không có, dưới tình huống không hề có cộng sự, Lục Ngôn hoàn toàn ở trong hoàn cảnh tuyệt đối bị nghiền ép.

“Còn chưa chạy mệt sao? Ta xem ngươi có thể cùng ta hao phí bao lâu, chúng ta cùng chơi một trò chơi đi, hì hì, chỉ cần ngươi không chết, ta mà không đi qua được dây cảnh giới thì sẽ tha cho những người đó một mạng, thế nào?” Vĩnh Sinh Vong Linh nhếch khóe môi lên, trôi nổi phía sau Lục Ngôn.

Lục Ngôn vừa chạy vừa quay đầu lớn tiếng nói: “Chơi! Nói phải giữ lời đấy.”

Cậu đột nhiên trượt lên một cái xẻng, từ trên mặt ma kính bóng loáng trượt đi, đột nhiên, sinh vật vẫn nhúc nhích ẩn núp dưới lòng đất bỗng nhiên mọc lên, dây leo tráng kiện màu đen sậm phá vỡ mặt gương, trên thân cây kéo dài ra cành cây có gai ở dưới chân Lục Ngôn nhanh chóng quấn quanh sinh trưởng.

Bãi cát nhất thời bị dây leo màu đen chiếm cứ, giống như hoang mạc bị rừng rậm nguyên thủy bao trùm, bụi gai đen kịt dày đặc quấn lấy nhau sinh trưởng, cung cấp cho Lục Ngôn nơi ẩn náu.

Năng lực thao túng thực vật của Tất Lãm Tinh có thể phát động từ xa, chỉ cần có chỗ có hạt giống là có thể bị hắn thúc giục phát sinh trưởng, biến thành chông gai chướng ngại khắp trốn. Quảng trường ven biển có rất nhiều loài chim biển, những con chim biển đã nuốt hạt giống mang hạt giống đến bãi biển, sau đó để lại hạt giống trên bờ bằng cách bài tiết, trở thành cơ quan chính thao tác của Tất Lãm Tinh.

Chỉ bằng mấy chục giây ngắn ngủi, bãi cát bằng phẳng biến thành rừng rậm nguyên thủy, thân hình Lục Ngôn ở trong đó như ẩn như hiện, tầm mắt Vĩnh Sinh Vong Linh bị bụi gai dày đặc che khuất, căn bản không cách nào xác định được vị trí của Lục Ngôn.

Có điều là mấy sợi dây leo còn không ngăn được hắn, hắn đưa tay chạm vào dây leo, dây leo màu đen lập tức biến thành tro gãy giòn, rải rác thành một cỗ sương đen, Vĩnh Sinh Vong Linh liền dùng phương thức này xuyên qua, tìm kiếm tung tích của con thỏ nhỏ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Vong linh bắt đầu dần dần mất kiên nhẫn, ở trong rừng rậm đan xen mà thành dây leo xông thẳng vào.

“Ta chơi đủ rồi!” Vong linh ngừng lại, sắc mặt cực kỳ âm trầm, chậm rãi đáp xuống mặt đất, trên người bốc hơi khói xám trắng.

Ma kính Pandora từ dưới chân hắn nhanh chóng trải ra, tay quỷ trong gương theo dây leo leo lên trên xé rách, đem cả tòa rừng rậm dây leo từng tấc từng tấc cắn nuốt xuống dưới.

Dây leo rơi xuống phía dưới, không gian trốn tránh của Lục Ngôn trở nên nhỏ đi, từ khe hở dây leo bị bức ra, Vong linh tập trung vào vị trí của cậu, phá tan tầng tầng dây leo bay qua.

Lúc hắn bay, trong dư quang xuất hiện một nụ hoa khác thường, từ trong nhánh cây dây leo sinh trưởng ra, Vong linh quét qua bốn phía, nụ hoa như vậy càng dài càng lớn, trong phút chốc, nụ hoa nở rộ, Lục Ngôn từ giữa những đóa hoa đỏ nhảy ra, mỗi một đóa hoa cây độc nở rộ đều bay ra một con thỏ nhỏ hai tay cầm súng, phía sau mỗi một phân thân đều nối liền một thân cây rỗng, ống rỗng nối liền thân cây dây leo, giống như dây rốn đem năng lượng cuồn cuộn không ngừng truyền đến mỗi thực thể thỏ.

Hàn Hành Khiêm ở xa xa khẩn trương quan sát chiến cuộc, đầu tiên phát hiện ra manh mối: “Quan hệ cộng sinh? Cậu ta thế nhưng có thể chống cự Vĩnh Sinh Vong Linh lâu như vậy.”

Trong bài viết của bác sĩ Chung “Nghiên cứu về sự liên kết, hợp nhất, cộng sinh và thúc đẩy mối quan hệ giữa các tuyến thể”, chỉ cần có một trong bốn của mối quan hệ giữa các tuyến thể có thể đạt được khả năng 1 cộng với 1 lớn hơn 2, sức mạnh của nó lớn hơn nhiều so với hai người hợp tác bình thường.

Tuyến thể của Tất Lãm Tinh và Lục Ngôn tồn tại độ phù hợp cao và mối tương quan giữa các loài, theo tuổi tác, tuyến thể dần dần phát triển trưởng thành, lại xuất hiện quan hệ cộng sinh hiếm thấy.

Năng lực M2 của Lục Ngôn phân liệt bốn chiều có thể kéo mình vào thế giới thực ba chiều, phân thân càng kéo vào, tốc độ tiêu hao năng lượng càng nhanh, nhưng lúc này thực thể thỏ không chỉ không tiêu hao năng lượng của Lục Ngôn, đồng thời còn có dây leo đang lan ra cung cấp năng lượng, sáu mươi thực thể thỏ có thực lực giống nhau, tương đương với sáu mươi đặc công cấp M2 có độ hiệp đồng ăn ý cao độ đồng thời tiến công.

Đối mặt với hơn mười thực thể thỏ có ngoại hình giống nhau, căn bản không thể phân biệt được sự khác biệt, Vĩnh Sinh Vong Linh sửng sốt một lúc lâu, phát hiện mình bị vây quanh.

Sáu mươi Lục Ngôn đồng thời nổ súng vào Vĩnh Sinh Vong Linh, súng tiểu liên như sao bạo liệt, tiếng súng liên tiếp phập phồng dày đặc, giống như cả một chiến đội xung phong.

Vong linh chính diện nghênh chiến, tiếng cười sắc bén quanh quẩn ở chân trời: “Thật không nghĩ tới, ngươi có thể sống trước mặt ta lâu như vậy, thỏ bây giờ thật sự là lợi hại nha.”

Lúc này trong phòng quan sát tòa nhà tổng bộ IOA, Tất Lãm Tinh ngồi trước máy tính khẩn trương quan sát toàn cục, nhìn chằm chằm hai mươi bốn hình ảnh máy bay không người lái tách ra trên màn hình.

Lực lượng bộ đội PBB Phong Bạo đang tiến về phía quảng trường ven biển từ quận 6 phía bắc, nhanh nhất cũng phải năm phút sau mới có thể đến quảng trường ven biển.

Có thể dùng sức một người chống đỡ mười lăm phút trước mặt thí nghiệm thể giai đoạn xấu đi đã là cực hạn của nhân loại cấp M2 rồi.

Tất Lãm Tinh xuyên thấu qua màn hình nhìn chằm chằm omega chiến đấu với Vong linh, số lượng thực thể thỏ giảm mạnh, vết thương trên người Lục Ngôn cũng từng đạo gia tăng.

Mấy lần hắn muốn đứng lên trước máy tính vọt tới bên cạnh Lục Ngôn, chắn ở phía trước cậu, nhưng lý trí lại kéo hắn trở lại hiện thực, hắn rất rõ ràng, chỉ có ngồi ở vị trí này mới có thể tìm được biện pháp cứu vãn cục diện.

“A Ngôn, hắn sắp mất đi lý trí rồi, chú ý nắm chắc thời cơ.”

Tốc độ của Lục Ngôn chậm hơn rất nhiều so với lúc ban đầu, thể lực của cậu cũng nhanh chóng bị hao hết.

Vĩnh Sinh Vong Linh giết chết thực thể thỏ cuối cùng, đoạt lấy chủy thủ chiến thuật trong tay cậu, bay về phía bản thể Lục Ngôn. Trong nháy mắt đó, vị trí của Lục Ngôn đột nhiên xuất hiện một hắc động, Lục Ngôn nhảy vào trong động, sát ý trong mắt Vong linh lộ ra, liền cùng chủy thủ trong tay đâm vào.

Mà một lỗ hổng hang thỏ giảo hoạt lại xuất hiện từ sau gáy Vong linh, Lục Ngôn từ trong miệng động nhảy ra, tay Vong linh cầm chủy thủ cũng từ trong hang thỏ giảo hoạt phía sau đuổi theo, một đao xẹt qua thắt lưng Lục Ngôn đồng thời cũng hung hăng đâm vào trong tuyến thể sau gáy hắn.

Vong linh bị thương nặng tuyến thể kêu rên bay loạn cả bầu trời, cao giọng nguyền rủa: “Được lắm, ngươi kéo dài đến bây giờ là đang chờ người đến cứu ngươi sao… Ta sẽ để cho bọn họ không ai tới được, con thỏ nhỏ ranh mãnh kia, ta muốn tự tay mài ngươi đến chết!”

Một trận ong ong biến động từ trong thân thể hắn chấn động ra bên ngoài, tiếng kêu gọi tử thần quỷ dị quanh quẩn ở mỗi ngóc ngách thành thị.

Trước máy tính, Tất Lãm Tinh cau mày, trong màn hình hai mươi bốn hình ảnh giám sát máy bay không người lái, trên lầu cao chót vót đột nhiên hiện lên một con trăn khổng lồ màu xám trắng, dưới chân cầu đường cao tốc bò ra một con thằn lằn khổng lồ, giữa các tòa nhà bay ra một mảnh ong bắp cày xám trắng, số lượng Vong linh triệu hoán thể trong thành phố đột nhiên tăng lên, bộ đội đặc chủng PBB cùng đặc công IOA đang cấp tốc chạy tới quảng trường ven biển đều gắt gao bị kéo lại cước bộ, không cách nào tiến về phía trước.

“Phong Nguyệt, báo nữ, khu 2 mới xuất hiện Vong linh triệu hoán thể, chú ý bảo vệ bệnh viện.” Tất Lãm Tinh lần lượt tuyên bố mệnh lệnh điều khiển cho đặc công các khu, đồng thời phân ra nhiều tinh lực nhất chú ý tình huống của Lục Ngôn.

Lục Ngôn sau lưng bị chém một đao cực sâu, nặng nề ngã trên mặt đất, đã không đứng dậy nổi.

Tất Lãm Tinh ở trong màn hình nhìn cậu, mồ hôi lạnh chảy ra trán, cổ họng không ngừng lăn lên xuống.

“A Ngôn, mau đứng lên.” Dây leo sinh trưởng đến bên má Lục Ngôn, dùng chồi non cuộn tròn đẩy khuôn mặt của cậu.

“A Ngôn, tỉnh lại, mau đứng lên!”

“A Ngôn. Xong rồi, em đã làm rất tốt rồi.”

Lục Ngôn nằm sấp trên mặt đất, máu thấm ướt quần áo, chảy xuống hạt cát dưới thân, cát đều kết thành một khối, vết thương trên trán chảy ra máu chảy vào trong mắt, làm cho tầm mắt cậu đỏ như máu.

Dây leo bò đến bên cạnh cậu, cành lá cuộn tròn cuốn cậu lên, hướng bên ngoài dây cảnh giới kéo đi.

Khi cách đường dây cảnh giới còn mười thước, ngón tay Lục Ngôn hơi giật giật, nắm lấy cát, chậm rãi giãy dụa ngẩng đầu, tay kia gian nan giơ họng súng lên, dùng ánh mắt đã mơ hồ nhắm vào Vong linh phía đối diện.

“Chỉ cần bố mày đây… Còn… Có thể di chuyển… Cũng sẽ không, cho mày đi qua…”

Vĩnh Sinh Vong Linh cười rộ lên, bay đến trước mặt Lục Ngôn, khẽ cúi người trêu chọc hắn: “Ngươi nói lời tục tĩu, ngươi là thiếu dạy dỗ.”

Trong máy thông tin, Tất Lãm Tinh đột nhiên cất giọng: “Đến vị trí rồi, Tiêu Tuần!”

Đặng: Đừng hỏi vì sao lúc t dịch là Thuần, lúc là Tuần. Vì tác giả ghi như nào thì t dịch Hán Việt nó ra như thế. Chỉ là chữ Hán và ý nghĩa khác nhau thôi n khi phát âm vẫn là “xún” 驯(Thuần)- 珣(Tuần)

Khi dứt lời, một viên đạn bắn tỉa phá không mà đến, xé rách không khí nhanh như chớp bay vào gáy Vong linh, sau đó, sau gáy Vong linh xuất hiện một độ ngắm chuẩn tinh hình vuông màu đỏ, cộng thêm năng lực M2 Khóa thợ săn của Tiêu Thuần tập trung cự điểm lại.

Hàn Hành Khiêm chờ ở bên cạnh xe cứu viện rốt cục cũng được được cơ hội, từ trong rương thuốc lấy ra súng tiêm dùng sức ném về phía Vong linh.

Mục tiêu bị Tiêu Thuần đánh trúng sẽ bị khóa chặt, vị trí của nó sẽ được chia sẻ cho bạn bè, đồng đội xung quanh bắn sẽ được bảng điều khiển vạn năng sửa chữa, tỷ lệ trúng mục tiêu tăng lên trên phạm vi lớn.

Súng tiêm bị ném ra ngoài trải qua lộ tuyến chỉnh sửa, dùng góc độ không có khả năng xoay chuyển đánh trúng tuyến thể Vĩnh Sinh Vong Linh, đem toàn bộ dược thủy bên trong rót vào trong tuyến thể của hắn.

“Đây là cái gì?!” Vĩnh Sinh Vong Linh mới biết mình đi vào quá gần bẫy của bọn họ, sắc mặt đột nhiên biến đổi, một tay rút ra súng tiêm trên tuyến thể, xoay người bay lên trời, quay đầu hướng Trân Châu đang ngẩn người đứng dưới bức tượng Rimbaud hô to: “Mau trở về!”

Lục Ngôn cố hết sức nâng cằm lên, trên mực nước biển tựa hồ xuất hiện một chiếc thuyền, tầm mắt cận mơ hồ, thế nào cũng không thấy rõ.

Dây leo bao bọc bảo vệ thân thể cậu, dây leo nhỏ vòng qua eo cậu, phong bế vết thương để cầm máu cho cậu, phóng thích độc tố rất nhỏ giúp cậu giảm đau.

“A Ngôn, viện binh đến rồi, em có thể nằm nghỉ thêm một chút.”

Trên tàu xa xôi bắn một phát súng tín hiệu, thủy quân lục chiến PBB Cuồng Sa chạy tới trước một bước, trên boong tàu buông hơn mười chiếc tàu cao tốc cỡ trung bình, bộ đội đặc chủng bộ đội Cuồng Sa mang theo trang bị súng ống cưỡi gió phá sóng hướng bờ biển.

Cùng tiến vào cũng không chỉ có mỗi bộ đội Cuồng Sa.

Bóng chim ưng lượn quanh trên bầu trời, tay cá hề nắm lấy tay của thí nghiệm thể chim ó đuôi đỏ Huck bay trên không trung, khi Huck đang bay trên bầu trời hắn liền buông tay đáp xuống đất, đứng chắn giữa Lục Ngôn và Vĩnh Sinh Vong Linh, hai tay cầm súng trường bắn phá, bức lui Vong linh từ bên cạnh Lục Ngôn ra.

“Liên Bạo!” Đàm Thanh Đàm Dương dẫn đầu đổ bộ, hai tay đan vào nhau, hydro-oxy giao hòa liên nổ, không khí bị kích nổ từ hư không liên tiếp nổ tung về phía Vĩnh Sinh Vong Linh, Vong linh bị ép bay lên trời.

Huỳnh vượt sông ngồi trên đỉnh đầu thí nghiệm thể voi châu Phi vóc người cao lớn, trên bãi biển ven biển xuất hiện hai hang động hình tròn, hai thí nghiệm thể chuột đồng từ dưới lòng đất đào lên, mèo Ragdoll và omega mèo xiêm ôm súng tiểu liên từ trong huyệt động vượt qua.

Thân thể Lục Ngôn nhẹ nhàng, một đôi tay lạnh lẽo ôm lấy cậu, cậu mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt xác ướp được tơ nhện trắng như tuyết bao bọc.

Kim Lũ Trùng bảo xác ướp ôm Lục Ngôn lui về phía sau, còn mình thì ôm AK74 có hộp đạn bạo phát, họng súng bắn thẳng vào đầu Vong linh, Vong linh lang thang trên không trung tránh né, đùi vẫn không tránh khỏi việc bị trúng một viên đạn, miệng vết thương chậm chạp không cách nào khép lại.

Thủy quân lục chiến PBB đổ bộ, dưới sự chỉ huy của đại úy cá mập voi xông lên bờ tạo thành vòng vây, mà những học viên mặc đồng phục huấn luyện đặc biệt đảo Nha Trùng liên tiếp lên bờ chạy như bay, xông lên cuối bãi biển, tự động xếp hàng dọc theo đường dây cảnh giới, cầm vũ khí, đưa lưng về phía cả thành phố, bảo vệ các sĩ quan cảnh sát tìm kiếm cứu hộ trong đống đổ nát và các bác sĩ cứu hộ bên cạnh xe cứu hộ.

Huỳnh nói to với máy liên lạc: “Tổng bộ ra lệnh, bảo vệ bờ biển, bảo vệ dân thường và bác sĩ sơ tán!”

Liên tiếp câu “Rõ!” từ trong miệng các học viên canh giữ trong đường dây cảnh giới liên tiếp hô lên.

Lục Ngôn dùng súng chống đỡ thân thể đứng lên, cùng các bạn học ngày xưa đứng chung một chỗ, cọ đi vết máu trên mặt và khóe môi, bắt lấy sợi dây cảnh giới màu vàng đứt gãy quấn vào thắt lưng, cắn răng ngẩng đầu lên.

Mây mờ bao trùm bầu trời nứt ra một “vết thương”, ánh sáng màu vàng mật rơi trên gương mặt Lục Ngôn, ánh nắng mặt trời lấp lánh trong mắt.

“Ngươi không qua được đâu…”

Vĩnh Sinh Vong Linh chống lại cơn cuồng phong thổi lên từ thí nghiệm thể bồ công anh, gian nan bay về phía trước, dựa vào thực lực cùng thân thể bất tử của hắn, lần lượt gạt bỏ những học sinh trẻ tuổi này quả thực dễ như trở bàn tay.

Kim Lũ Trùng đứng ra, chắn trước người Lục Ngôn đang bị thương nặng, giơ tay khép Lục Ngôn lại phía sau, Vong linh có chút kiêng kỵ thanh AK74 trong tay cậu, băng đạn của cậu rất đặc thù, đạn vô hạn, hơn nữa có thể tạo thành thương tổn lớn khó có thể khép lại đối với thí nghiệm thể.

Nhưng điều này cũng không tính là uy hiếp hủy diệt gì, Vong linh vẫn chưa lùi bước.

Từ phòng tuyến mà các học sinh lấy thân thể đúc thành, Vô Tượng Tiềm Hành Giả chậm rãi đi ra khỏi hàng ngũ, đứng ở phía trước, đối mặt với Vĩnh Sinh Vong Linh.

“324!” Vong linh nhướng mày cười lạnh: “Ta ở trong danh sách tiêu hủy thấy qua ngươi, nhưng không thể triệu hoán ra linh hồn của ngươi, thì ra ngươi không chết. Có rất nhiều kẻ phản bội nha, hì hì.”

Vô Tượng Tiềm Hành Giả không có trả lời, chỉ là từng bước từng bước đi về phía Vong linh, phảng phất xuyên qua một tấm gương vô hình, lúc đi ra, thân thể từng người bắt chước thành bộ dáng Vĩnh Sinh Vong Linh, ngoại trừ sau lưng kéo theo một cái đuôi tắc kè như kẹo đường biến sắc cuộn lại cùng một chỗ.

Cậu phiêu phù lên không trung, dưới chân trải ra một mặt ma kính, trong gương tay quỷ mò ra bắt được hai chân Vĩnh Sinh Vong Linh, cắn xé kéo hắn xuống phía dưới.

Khả năng M2 của Vô Tượng Tiềm Hành Giả, tăng cường lĩnh vực trong gương, bắt chước khả năng mục tiêu “Thiên thần dưới thuyền”, sức mạnh tăng 200%, thời gian duy trì của nó được xác định bởi năng lượng tuyến thể.

“Thiếu tá dặn dò ta, không được cho ngươi sống.” Vô Tượng Tiềm Hành Giả giọng nói ngoan ngoãn, lại hướng tới Vong linh lộ ra một khuôn mặt tươi cười xám xịt giống hắn y như đúc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.