Hai tai của Nam Nhiễm đã hoàn toàn khôi phục.
Nhưng chỉ một giây sau lại [ong!] một tiếng, cái gì cũng không nghe được.
Túc Bạch ôm cô, máu của hắn chảy xuống dính đầy tay Nam Nhiễm.
Cứ thế đến tận khi hắn ngã xuống, hai tay hắn vẫn đang ôm chặt cô.
Hình ảnh này thật quen thuộc!
Chỉ khác ở chỗ vạn năm trước người bảo vệ cô là mẫu thân còn hiện giờ người che chắn trước mặt cô là dạ minh châu.
Ngày đó, mẫu thân ngã xuống, cuối cùng kết quả là hồn phi phách tán…
Hôm nay….
Nam nhiễm ngẩng đầu nhìn bộ dáng hiện tại của dạ minh châu.
Tuy cơ thể của hắn bị lôi điện làm bị thương đến mức huyết nhục mơ hồ nhưng vẻ mặt của hắn vẫn lạnh nhạt, không chút cảm xúc như cũ. Thậm chí còn khiến người khác hoang mang có cảm giác hắn không hề bị thương.
Hàm Linh Phi đứng từ xa nhìn, vừa quan sát vừa nở nụ cười trào phúng: “A, có thể vì tình mà hi sinh mạng sống, thật khiến người ta cảm động!”
Vừa nói xong, nàng ta lại giơ khẩu súng điện ion trong tay lên, tiếp tục nhắm vào sống lưng của của Túc Bạch.
Môi của nàng ta khẽ cong lên tạo thành độ cung quỷ dị.
“Vậy để ta nhìn xem rốt cuộc đoạn tình cảm này của ngươi có bao nhiêu giá trị.”
[Bùm!] Đạn được bắn ra.
Ánh mắt Nam Nhiễm co lại nhưng tốc độ của viên đạn quá nhanh, cô chỉ kịp giơ tay lên che đi một phần lưng của hắn.
Viên đạn kia cứ thế xuyên qua mu bàn tay cô, ghim vào cơ thể của Túc Bạch.
Lần này viên đạn ghim sâu vào cơ thể hắn nhưng không biết vì sao cơ thể của Túc Bạch lại không xuất hiện vết bỏng do lôi điện gây ra.
Một giây sau, Túc Bạch đã ngã đè lên người Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm giữ chặt người hắn.
Dường như chứng ù tai của cô đã được trị khỏi, tiếng chém gϊếŧ ở xung quanh truyền đến tai Nam Nhiễm.
[Tách!]
[Tách!]
Vết thương trên mu bàn tay cô chảy máu liên tục, máu theo miệng vết thương của Túc Bạch hòa vào cơ thể của hắn.
Máu của hai người cùng nhỏ giọt trên đất.
Máu của Yêu Vương, một giọt cũng đủ để tái sinh vạn vật.
Trong bãi bùn bị mọi người giẫm đạp đột ngột nở ra một chồi non xanh biếc, vươn mình lên với sức sống mãnh liệt.
Cúi đầu nhìn kỹ mới thấy từ cạnh chân Nam Nhiễm mở rộng ra bốn phía, những nơi có máu chảy qua đều hiện lên màu xanh của thực vật.
Không biết do đau đớn hay thế nào mà cơ thể của Nam Nhiễm hơi lung lay, chịu không nổi trọng lượng của Túc Bạch.
Cô ôm hắn, quỳ một gối trên đất.
3000 sợi tóc đen hỗn loạn, trâm cài trên tóc rơi xuống, bạch y nhiễm máu, máu theo đầu ngón tay nhỏ giọt trên mặt đất.
Mặt nạ trên mặt cô sớm đã vỡ vụn thành nhiều mảnh rơi xuống đất.
Mái tóc đen dài che khuất một phần gương mặt của cô, khiến người khác không thể nào đoán ra cô đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi phấn nộn kia lúc đóng lúc mở.
“Hắn chết rồi?” Cô lẩm bẩm trong miệng, giọng nói nhỏ đến mức như phảng phất bên tai.
Hệ thống nhỏ giọng nói: [ký chủ, hiện tại không đo được chỉ số sự sống của hắn.]
Nam Nhiễm càng ôm chặt Túc Bạch hơn, khóe miệng khẽ cong nhẹ.
“Đúng không?” Lẩm bẩm tự hỏi một câu, sau đó Nam Nhiễm đặt cả người Túc Bạch nằm thẳng trên đất.
Cô chậm rãi đứng dậy.
Vết thương do viên đạn gây ra ở mu bàn tay phải chảy máu không ngừng.
Bạch y sớm đã bị máu nhuộm thành màu đỏ.
Mái tóc rối tung, cô ngẩng đầu nhìn Hàm Linh Phi ở đối diện.
Con ngươi đen như mực ẩn chứa một cổ hàn khí cường đại.
Nam Nhiễm bước từng bước về phía trước.
Không biết có phải Hàm Linh Phi cũng cảm nhận được cảm giác hiện tại của cô hay không, nàng ta cũng mỉm cười, trên mặt mang theo vẻ đắc thắng, bước từng bước tới gần Nam Nhiễm.
Trên mắt cá chân của nàng ta có đeo một chiếc lục lạc, âm thanh của lục lạc va chạm vào nhau phát ra từng tiếng [đinh linh đinh linh] vô cùng dễ nghe.
Đi một lúc, bước chân của Nam Nhiễm đột nhiên dừng lại.
Cô nghiêng đầu, nhìn mắt cá chân của mình.
Hình xăm ở nơi đó đang phát ra ánh sáng âm u, mắt cá chân của cô bắt đầu ẩn ẩn đau.