Cả căn phòng ngập mùi máu tươi.
Nơi này giống như được xây dựng để giam giữ người khác. Một chiếc giường bằng gỗ, bên cạnh có một chậu nước và vài công cụ dùng để ăn cơm, mọi thứ đều được bày trí giống hệt một căn phòng nhỏ của người nào đó.
Tầm mắt Nam Nhiễm đảo nhanh qua cô gái nằm hôn mê trên đất.
Cô gái cau mày hình như đang rất khó chịu, trên người mặc quân trang, mái tóc được cột cao, cả người toát ra hơi thở tiêu sái, anh tuấn.
Cô gái kia dựa người vào vách tường, một chân co lại, hai tay đặt trên đầu gối, cúi đầu.
Vừa nhìn vào còn tưởng rằng cô ấy chỉ ngồi đây để nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ rời đi.
Hiện tại tuy đã hôn mê nhưng cô ấy vẫn có thể duy trì tư thế này vững vàng, không hề có tí run rẩy hay nới lỏng.
Nam Nhiễm cẩn thận quét mắt nhìn từ trên xuống dưới cả người cô gái kia một lượt mới phát hiện trên người cô ấy đang phát ra một tầng ánh sáng nhạt.
Nếu không phải vì căn nhà này rất tối thì e rằng ánh sáng ấy yếu ớt đến mức không thể phát hiện.
Phản ứng đầu tiên của Nam Nhiễm chính là, á, quả cầu pha lê.
Hệ thống nãi thanh nãi khí nói: [ký chủ, nhiệm vụ của cô chính là tác hợp cho hai Thiên Đạo chi tử thành một đôi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể lập tức rời khỏi vị diện này.]
Ở trong mắt hệ thống, nhiệm vụ này vô cùng đơn giản, ký chủ nhất định có thể hoàn thành trong thời gian ngắn nhất.
Nam Nhiễm ngồi xổm tại chỗ, lắc lắc đầu.
“Này!” Cô gọi một tiếng.
Cô gái kia vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tiểu hắc cầu trong tay Nam Nhiễm đột nhiên biến thành một khúc côn nhỏ.
Nam Nhiễm cầm côn, chọc chọc vài cái vào người của quả cầu pha lê.
[Ầm!]
Quả cầu pha lê theo vách tường ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Hệ thống có hơi sốt ruột, nhỏ giọng nói: [ký chủ, cô đừng chọc nữa, còn chọc nữa thì cô ấy sẽ bị cô hại chết.]
“Cô ấy bị sao thế?”
[đi nhầm vào rừng rậm, hút phải khí độc, sau đó lại đánh nhau một trận nên tổn thương đến tim với phổi.]
Nam Nhiễm bĩu môi.
Cô đứng dậy, nâng váy của mình lên, một tay chống lên cây gậy đen như mực ở bên cạnh, từng bước chậm rãi đi đến chỗ đặt chậu nước ở đối diện, sau đó nhìn trái nhìn phải một lúc.
Trong chậu vẫn còn một ít nước nhưng nhìn qua trông rất bẩn.
Nam Nhiễm bỏ tay vào, khuấy khuấy vài cái rồi bưng chậu nước này tới trước mặt cô gái đang hôn mê kia.
Một tay bóp chặt hai má cô ấy để cô ấy mở miệng ra, tay còn lại thì nhanh chóng đổ nước trong chậu vào miệng cô ấy.
Vừa làm vừa thở dài một hơi, nói: “Ngươi thật may mắn vì có thể gặp được ta.”
Hệ thống nhìn tình huống này, trầm mặc không nói lên lời.
Sao nó lại không cảm nhận được sự may mắn của ký chủ nhà nó thế?
Mới đổ hai lần nước vào miệng cô gái kia, tay của Nam Nhiễm đã không còn lực, [lạch cạch] chậu nước rơi xuống, nước đổ đầy đất.
Rất nhanh, nước đã phát huy tác dụng, quả cầu pha lê đang hôn mê kia từ từ mở mắt ra, ngồi thẳng dậy. Hai mắt cô ấy mở lớn nhưng bộ dáng trông vẫn còn rất yếu, hai mày cau chặt lại mang theo tia sắc bén nhìn chằm chằm Nam Nhiễm. Còn Nam Nhiễm thì mệt mỏi dựa người vào tường: “Tôi đã cứu cô.”
Nói xong, cô giơ một cánh tay lên, muốn đặt lên vai quả cầu pha lê.
Nhưng còn chưa kịp đụng vào, quả cầu pha lê trước mắt đã né sang một bên.
Do không kịp điều chỉnh nên đầu của Nam Nhiễm cứ thế đụng vào ngực của cô gái kia.
Cô gái kia cau mày, thấy Nam Nhiễm cũng đang rất suy yếu nên không tránh tiếp. Chỉ là ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Nam Nhiễm, cẩn thận đánh giá cô.
Nửa ngày sau, mới nghe cô gái kia lên tiếng: “Tôi tên Chúc Băng.” Có lẽ do mới bị thương nên giọng nói của cô ấy có hơi khàn.
Nam Nhiễm thuận miệng đáp một tiếng: “Ừ!”
Mới vừa nói xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng gào thét của tang thi.
Âm thanh quỷ dị từ trong không khí truyền đến.
Xuyên qua khe hở của cánh cửa có thể thấy chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bên ngoài đã tụ tập hơn mười mấy con tang thi, hơn nữa chúng còn đang đồng loạt di chuyển về phía căn nhà hoang này.
Chúc Băng híp mắt, lập tức muốn đứng dậy nhưng cô ấy vừa mới dùng lực đã cảm thấy ngực rất đau.
Chúc Băng dừng lại, giơ tay ôm chặt ngực.
Vì là lần đầu tiên được nhìn thấy tang thi nên Nam Nhiễm cảm thấy… có chút thú vị.