Nhưng còn chưa được bao lâu, bên ngoài đã có rất nhiều tang thi đang tụ tập thành từng nhóm nhỏ.
Chúc Băng thông qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ban đầu thì tụ tập không có quy luật nhưng dần dần, càng đi về phía Tây Nam, cô càng thấy có gì đó không thích hợp.
Đám tang thi này giống hệt một vật chết đang di chuyển, không hề đánh nhau, cũng không hề gào rống như mọi ngày.
Tất cả đều im lặng bước từng bước về phía Tây Nam.
Từ một nhóm nhỏ chỉ có vài con nhanh chóng biến thành mấy chục con, rồi đến tận mấy trăm con, càng ngày càng có nhiều tang thi đi về hướng Tây Nam.
Ngay khi ý thức được có điểm lạ, Đường Minh lập tức dẫm phanh cho xe ngừng lại, nét mặt ngưng trọng, quay đầu nhìn Hoắc Tư.
“Đương gia.”
Hoắc Tư nhìn tình hình ở bên ngoài: “Đám tang thi này không phải động vật cũng không phải con người. Mỗi lần tụ tập đều không phân biệt được địch ta nên rất hay cắn nhầm đồng bọn của chúng. Nhưng dựa vào tình hình trước mắt thì đám tang thi này không giống thường ngày.’
Giọng nói từ tính của hắn vang lên khắp xe.
Ngoại trừ Nam Nhiễm đang ngủ thì tất cả mọi người trên xe đều chú ý đến tình huống ở bên ngoài.
Nửa ngày sau mới nghe Chúc Băng lên tiếng: “Tang thi vương đang ở gần đây.”
Đường Minh nghe vậy, nhíu mày: “Tang thi vương?”
Hoắc Tư cũng nhoe mắt, thấy bên ngoài càng ngày càng có nhiều tang thi tụ tập đi về hướng Tây Nam, hắn chậm chạp mở miệng: “Có được năng lực kêu gọi lớn như thế, cũng chỉ có một loại khả năng duy nhất.” Tang thi vương xuất hiện.
Hoắc Tư ngừng một chút rồi ra lệnh: “Đường Minh, trở về đường cũ.”
“Vâng!”
Sau khi Đường Minh quành đầu xe, Đường Thanh ngồi trên ghế phụ nãy giờ luôn im lặng bỗng nhiên mở miệng, nói: “Đương gia, phía sau xe buýt có một đám tang thi tụ tập.”
Xe của bọn họ dừng lại nhưng xe buýt thì không, nó vẫn luôn tiến thẳng về phía trước.
Hiện tại, phía sau xe buýt đã có tang thi tụ tập thì ở đằng trước chắc hẳn cũng có tang thi đang chắn đường.
Xe buýt bị bao vây, mà phần lớn đám người trên xe đều không có dị năng, nếu trực tiếp xung đột với tang thi chỉ sợ cơ hội sống sót rất thấp.
Hoắc Tư nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Nếu đã đi cùng nhau, hiện tại mà mặc kệ thì có vẻ hơi nhẫn tâm.”
hắn dừng một chút rồi lại nói: “Hơn nữa, trên xe buýt kia có một cô gái là dị năng giả hệ chữa trị, rất hiếm thấy.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Chúc Băng: “Cô có ý kiến gì không?”
Chúc Băng gật đầu: “Cứu người thì tôi không có ý kiến nhưng cô ấy không thể đi.”
“Cô ấy” trong miệng Chúc Băng hiển nhiên là chỉ Nam Nhiễm đang ngủ say.
Hoắc Tư gật đầu: “Được. Đường Thanh, cậu ở lại bảo vệ cô ấy.”
“Vâng, đương gia!”
Cứ thế, Nam Nhiễm đang ngủ say thì bị người khác gọi dậy, sau đó còn bị đuổi xuống xe.
Có lẽ do bị người khác đánh thức nên cho dù hiện tại hai mắt của cô đã bị vải trắng che lại nhưng vẫn không che được vẻ mặt bực bội khi mới ngủ dậy.
Nam Nhiễm nhướng mày nhìn người lạ đứng cạnh mình một lát rồi đưa mắt nhìn chiếc xe jeep đang đâm thẳng vào đám tang thi cách đó không xa.
Cô dựa đầu vào một cây đại thụ nhỏ, hơn một nửa trọng lượng đều đè hết lên cái cây kia, đầu gật gù lên xuống, không thể nào giữ im được.
Đối với Đường Thanh đứng cạnh mình, Nam Nhiễm đã sớm xem hắn thành không khí từ lâu.
Lúc này, đột nhiên cô cảm nhận được đóa hoa đen ở trên cổ mình truyền đến từng đợt ấm áp, còn có cảm giác hơi đau hơi ngứa một chút.
Nam Nhiễm duỗi tay, gãi gãi vài cái.
Bên này, cách đó không xa, trên nóc của một căn nhà bỏ hoang, có một người đàn ông cao lớn, trên người mặc tây trang được định chế, mỗi một cúc áo đều được khâu lại bằng chỉ vàng, vẻ mặt hờ hững lạnh lùng, cả người mang theo hơi thở cấm dục.
Người đàn ông này lớn lên rất đẹp, mũi cao thẳng, khuôn mặt như tượng tạc, môi mỏng lạnh lúc đóng lúc mở, làm người khác vừa liếc mắt đã bị cuốn sâu vào vẻ đẹp của hắn.
…
Đến một lúc nào đó chúng ta sẽ phát hiện ai rồi cũng phải trưởng thành, ai rồi cũng sẽ khác, ai rồi cũng phải lựa chọn con đường mình phải đi.