Hỏa Tình mở cửa sổ ra, khẩn trương hét lớn: “Nam Nhiễm! Cẩn thận sau lưng!”
Nam Tiểu Nhiễm theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Đập vào mắt cô ta chính là hình ảnh một con tang thi đang giơ tay muốn đánh lén cô ta.
Nam Tiểu Nhiễm sợ tới mức ngã người về sau.
“A!”
Lúc này, có một quả cầu lôi điện được ném về phía này, đâm xuyên qua đầu con tang thi kia.
Mấy con tang thi khác thấy thế lập tức đến gần Nam Tiểu Nhiễm.
Cô ta vội vàng lui người về sau, sợ tới mức hai mắt ửng đỏ.
Tại thời điểm cô ta cho rằng bản thân sẽ phải bỏ mạng ở đây thì đột nhiên có một người đàn ông mặc tây trang, chân mang giày da xuất hiện trước mặt cô ta.
Trong nháy mắt kia, Nam Tiểu Nhiễm tưởng rằng mình đang gặp ảo giác.
Người đàn ông này xuất hiện quá đột ngột nên cô ta cũng không dám tin đây là sự thực.
Hai con ngươi màu xám của người đàn ông đảo nhanh qua đám tang thi ở đối diện.
Không biết vì sao, người đàn ông này vừa xuất hiện đám tang thi kia liền như gặp phải thứ gì đó vô cùng đáng sợ, bọn chúng nhanh chóng tản ra rời khỏi chỗ này.
Lấy người đàn ông này làm trung tâm, xung quanh nhanh chóng hình thành một bãi đất trống.
Nam Tiểu Nhiễm ngơ ngác nhìn một màn trước mắt.
Sau đó, chỉ nghe người đàn ông này lạnh nhạt gọi một tiếng: “Nam Nhiễm.”
Vừa nói, con ngươi màu xám của hắn vừa dán chặt vào cô gái đối diện.
Nam Nhiễm theo bản năng gật đầu.
“Ừ.” Cô ta đáp lại.
Sau khi nhìn chằm chằm ba giây, người đàn ông khom lưng, cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi xổm trên đất.
“Không nhớ ta?”
Không biết tại sao mặt của Nam Tiểu Nhiễm lại ửng đỏ.
“Tôi… tôi…” Cô ta nói không thành lời.
Người đàn ông nhìn phản ứng của cô ta, hai mí mắt buông xuống che dấu cảm xúc dâng lên ở đáy mắt.
Mắt phượng nhíu lại, cả người tỏa ra lệ khí.
Vốn tưởng rằng tìm lâu như vậy cuối cùng cũng tìm được nàng nhưng ai ngờ chỉ là một kẻ giả mạo.
Vừa rồi vì hắn nghe thấy có người gọi tên cô ta, lại thấy cô ta đeo mặt nạ, dáng người giống hệt với nữ nhân kia khi nàng đeo mặt nạ dựa sát vào lòng hắn nên mới nhận nhầm.
Người đàn ông cố gắng đè ép tâm tình bực bội đang dân lên trong lòng, nhanh chóng khôi phục vẻ lãnh đạm giống ngày thường.
Hắn đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm cô gái ngồi xổm trên đất, mở miệng gọi một tiếng: “Nam Nhiễm?”
Nam Tiểu Nhiễm lại gật đầu.
“Đúng vậy.” Vừa nói, vừa đỡ mặt đất đứng dậy.
Nhưng mặt đất quá gồ ghề, cô ta còn mới chịu kinh hách nên vô tình dẫm phải hố nhỏ, nhất thời không đứng vững.
“A!” Cô ta hét lên một tiếng rồi té về phía người đàn ông kia.
Bất quá…
Vừa rồi rõ ràng khoảng cách giữa hai người chỉ có một gang tay, chỉ cần cô ta giơ tay ra là có thể đụng được người đàn ông kia nhưng hiện tại người đàn ông kia đã đứng cách cô ta hơn ba mét.
Mới đứng dậy, Nam Tiểu Nhiễm lại té lăn quay ra đất.
[Lạch cạch.]
Mặt nạ trên mặt cô ta rơi xuống đất.
Lúc này, người trên xe buýt tuy không biết tại sao tang thi lại đột nhiên rút lui nhưng tất cả dị năng giả đều đồng loạt xuống xe, Hoắc Tư và Chúc Băng cũng tụ tập lại đây.
“Tiểu Nhiễm, cậu không sao chứ?” Hỏa Tình hét lên.
Mọi người đi đến, Nam Tiểu Nhiễm ngẩng đầu, mái tóc rối loạn xõa ngang vai, hai con mắt ửng đỏ.
“Tớ… tớ không sao.” Giọng nói mềm nhẹ truyền đến tai của mỗi người.
Rõ ràng có thể nghe được có người đang thở hốc vì kinh ngạc.
Tầm mắt của mỗi người khi nhìn thấy gương mặt của Nam Tiểu Nhiễm đều hiện lên vẻ kinh diễm.
Khuôn mặt này đúng là tuyệt sắc!
Dáng vẻ nhu nhược vô tội như vậy rất dễ khơi dậy lòng hư vinh muốn bảo vệ người khác của đám đàn ông.
Nam Tiểu Nhiễm phát hiện mặt nạ của mình rớt trên đất, có chút hoảng loạn, hai má ửng đỏ.
“Đừng nhìn, đừng nhìn.”