Nam Nhiễm vừa đút bánh mì vừa suy nghĩ.
Cô đúng là một vị chủ nhân tốt.
Nếu mấy viên dạ minh châu trong tầng hầm của cô mà có ý thức nhất định chúng sẽ vô cùng sùng bái một người chủ nhân như cô.
Túc Bạch bị đút cả miệng bánh mì cũng không tức giận, ngược lại nhìn qua tâm tình còn không tệ.
Hắn thấp giọng mở miệng: “Có muốn đi cùng anh không?”
Hệ thống nãi thanh nãi khí nhắc nhở: [ký chủ, cô còn phải làm Hồng Nương tác hợp cho hai quả cầu pha lê.]
Nam Nhiễm vừa được nhắc nhở, lập tức lắc đầu: “Vẫn còn chuyện phải làm.” Vừa nói, vừa duỗi tay sờ tay Túc Bạch.
Càng sờ càng cảm thấy hài lòng.
Lành lạnh, thực thoải mái.
Quả nhiên, dạ minh châu của cô cho dù không phát sáng thì cũng không kém mấy quả cầu pha lê kia.
Hệ thống trầm mặc.
Chúc Băng bị ký chủ dựa đầu vào người ngủ suốt năm ngày, nếu biết được suy nghĩ này của ký chủ, chắc hẳn sẽ dứt khoát lấy gạch đập chết ký chủ không lương tâm này.
…
Sáng sớm hôm sau.
Toàn bộ đoàn người nhanh chóng lên xe, chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Sau khi xe buýt kiểm kê nhân số, chuẩn bị xuất phát, Nam Tiểu Nhiễm nhìn vị trí ngồi trống rỗng ở trước mặt mình, hai tay nắm chặt váy, ánh mắt đảo nhanh nhìn xung quanh.
Anh ấy không có lên xe…
Vẻ mặt có hơi lo lắng.
Lúc này, Hỏa Tình mở miệng: “Đội trưởng, Túc Bạch còn chưa lên xe.”
Vị đội trưởng kia đóng danh sách lại, bộ quân trang trên người thẳng tắp, vẻ mặt có hơi đáng tiếc nói: “Túc Bạch sẽ không đi cùng chúng ta, cậu ấy ở trên chiếc xe jeep kia.”
Dứt lời, đội trưởng quay đầu nói với tài xế: “Tài xế, xuất phát.”
Tất cả mọi người trên xe đều im lặng, ánh mắt mọi người đều như có như không quay đầu nhìn Nam Tiểu Nhiễm.
Phần lớn mọi người trên xe đều cho rằng Nam Tiểu Nhiễm và Túc Bạch sớm muộn gì cũng sẽ thành một đôi nhưng đêm qua lại đột nhiên xuất hiện một người mù, người sáng suốt đều nhìn ra được Túc Bạch rất quan tâm cô gái ấy.
Nhìn thử đi, không phải sáng nay không nói không rằng đã trực tiếp đi với người ta rồi sao?
Có người nhỏ giọng thì thầm: “Xem ra chúng ta đoán sai rồi, còn tưởng rằng Nam Tiểu Nhiễm và cậu ta là một đôi.”
Giọng nói của người nọ không tính là lớn nhưng Nam Tiểu Nhiễm vẫn có thể nghe rõ ràng.
Mấy giây sau, hai má Nam Tiểu Nhiễm đỏ ửng giống như vừa bị người ta hung hăng tát một cái, hai mắt ứa nước mắt.
Bộ dáng kia trông vô cùng đáng thương.
Nam Tiểu Nhiễm nắm chặt tà váy, lớn đến từng này, chưa bao giờ cô ta cảm thấy xấu hổ như hôm nay, cũng chưa từng bị người khác đối xử lạnh nhạt.
Chẳng lẽ, cô ta thật sự không bằng người mù kia?
Hay là nói người mù kia dựa vào bộ dáng nhu nhược đáng thương của mình để thu hút sự chú ý của Túc Bạch?
Tại sao phải làm như vậy?
Rõ ràng là một người mù mà còn muốn sinh sự.
Càng nghĩ Nam Tiểu Nhiễm càng cảm thấy ủy khuất, hai tay nắm chặt thành quyền, chặt đến mức lòng bàn tay đỏ ửng.
Hỏa Tình ở bên cạnh vừa thấy bộ dáng ủy khuất của Nam Tiểu Nhiễm vội vàng mở miệng: “Được rồi, không phải cậu sai. Đều do tiện nhân kia làm trời làm đất, tớ không tin Túc Bạch không thích cậu. Cậu chính là cô gái đẹp nhất tớ từng thấy. Sao hắn lại có thể không thích cậu?”
Nam Tiểu Nhiễm nghe thế, hai mắt đẫm lệ, nhỏ giọng hỏi: “Thật sao?”
Hỏa Tình lập tức gật đầu: “Đương nhiên! Anh ta chỉ đang thương hại Hàm Linh Phi thôi. Yên tâm, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ trở về bên cậu.’
Nam Tiểu Nhiễm nghe được lời này, ủy khuất trong lòng dần dần vơi đi.
Đúng vậy, chỉ là thương hại mà thôi.
Thương hại và tình yêu là hai khái niệm khác nhau.
Sớm muộn gì cũng có ngày anh ấy hiểu ra.
Xe chạy từ từ trên đường, cảnh vật hai bên không ngừng chuyển đổi.
Mặt trời dần dần ló dạng, cơn gió nhẹ buổi sáng mang theo cảm giác lành lạnh ướŧ áŧ.
Bên này.
Xe jeep nhiều hơn một người.
Cũng may vẫn đủ chỗ ngồi.
Ban đầu Chúc Băng và Nam Nhiễm ngồi cùng nhau, hiện tại thì biến thành Túc Bạch và Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm dựa vào người Túc Bạch, cọ a cọ a.