Trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ khó tưởng.
Hy vọng… sẽ không giống những gì hắn đang nghĩ…
Hoắc Tư đang cẩn thận cân nhắc thì bỗng nhiên thấy Chúc Băng giơ tay vặn nắp, mở bình nước khoáng kia ra, sau đó dứt khoát cứng rắn đưa cho hắn.
Hoắc Tư trừng mắt: “Nước này là…”
Chúc Băng nhìn ra vẻ kháng cự của hắn, cô lãnh đạm mở miệng: “Nước khoáng bình thường.”
“Đúng không?”
Hắn vừa mới hoài nghi hỏi một câu đã thấy người đối diện quyết đoán, mạnh mẽ nhét bình nước khoáng kia vào trong tay hắn.
Cẩn thận suy nghĩ thì chắc chắn Chúc Băng sẽ không quá đáng đến mức ở thời điểm này còn bày trò đùa dai với hắn nên Hoắc Tư ngoan ngoãn uống hết nước ở trong tay.
Uống xong một ly, hình như Chúc Băng còn chưa thấy đủ, vẫn tiếp tục đổ thêm một ly nữa cho Hoắc Tư.
Cô lãnh đạm phun ra mấy chữ: “Tiếp tục uống.”
Hoắc Tư nhìn thái độ có hơi cường ngạnh của cô cũng biết nước này không bình thường bởi vì nếu chỉ là một việc nhỏ như uống nước chắc chắn cô sẽ không dùng nét mặt đó bắt hắn uống.
Vừa nhớ tới cảnh tưởng ban ngày Hàm Linh Phi không tình nguyện rửa tay, hắn lại cảm thấy nước này thật khó nuốt.
Bất quá Chúc Băng cũng không cho hắn có thời gian để suy nghĩ, biết hắn bắt bẻ, cũng biết không thể tiếp tục che dấu nguồn gốc của “nước khoáng”, cô trực tiếp bóp chặt miệng Hoắc Tư, đổ hết ly nước trong tay vào miệng hắn.
Cứ thế một ly rồi một ly, cho đến khi Hoắc Tư uống hết bốn ly nước Chúc Băng mới dừng lại.
Ban đầu Hoắc Tư dùng ánh mắt không để ý nhìn Chúc Băng nhưng càng về sau hắn càng hận không thể bóp chết cô.
Đợi đến khi đút nước cho hắn uống xong, Chúc Băng mới yên tâm ngồi xuống cạnh hắn, nhàn nhạt nói: “Thời gian virus phát bệnh là mười hai giờ. Tới sáu giờ sáng hôm sau sẽ biết kết quả.”
Hoắc Tư nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Chúc Băng: “Gan của cô thật lớn.” Không những dám ở cạnh một người có nguy cơ sắp biến thành tang thi mà còn muốn ngủ ở chỗ này, chẳng hề sợ nửa đêm hắn biến thành tang thi sẽ xé xát cô.
Chúc Băng lắc đầu: “Tôi tin tưởng tác dụng của mấy ly nước này.”
Vừa nghe cô nhắc đến nước, nỗi tức giận trong lòng Hoắc Tư vừa mới biến mất lập tức dâng trào.
Đúng là tức chết hắn!
Trời càng lúc càng khuya, ánh trăng trên bầu trời mỗi lúc càng sáng hơn.
Trong bóng đêm, Nam Nhiễm ôm dạ minh châu ngủ say.
Người duy nhất nôn nóng ở đây chỉ có đội trưởng của chúng ta.
Hiện tại hắn chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló dạng chiếu sáng muôn nơi thì Nam Nhiễm đã tỉnh, cô đảo mắt nhìn xung quanh.
Ánh nắng ấm áp, hai mắt cô bây giờ không những không còn cảm giác đau rát giống mấy ngày trước, mà còn có thể nhìn rõ mọi thứ.
Nam Nhiễm cau mày, mắt bình thường rồi?
Đang nghĩ ngợi thì Túc Bạch đang ôm chặt cô cũng mở mắt.
Hắn cúi đầu, nhìn Nam Nhiễm, lạnh nhạt nói: “Tỉnh?”
Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm dán chặt vào gương mặt của hắn, thấy miệng hắn lúc đóng lúc mở, cô chớp chớp mắt, một chữ cũng không nghe thấy.
Chung quanh yên tĩnh giống như toàn thế giới đều đang ngủ say.
Lúc này, hệ thống đột nhiên mở miệng: [ký chủ, bởi vì lúc cô đến thế giờ này đã hôn mê hết một ngày cho nên hai mắt của cô đã bị thương được bảy ngày. Hiện tại, trong năm loại giác quan, cô đã bị mất thính giác.]
Theo giọng nói của hệ thống, Nam Nhiễm cảm thấy toàn thân mình ê ẩm, cơn đau trải rộng khắp nơi giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm cắn, đau đến tận xương tủy.
Hệ thống: [ký chủ, thuốc giảm đau vẫn có hiệu quả, cô uống một viên nữa đi.]
Lại uống một viên.
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật.
Chỗ thuốc kia cô để ở đâu rồi?
Ngày đó, trời trong nắng ấm, sau khi cô trăm đắng ngàn cay uống viên thuốc kia thì…. cô đã ném chỗ thuốc còn lại ở căn nhà đó.