Lúc này, đột nhiên có một giọng nói nhút nhát sợ sệt vang lên.
“Tôi có thể giúp.”
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Nam Tiểu Nhiễm mặc bộ váy trắng, mái tóc rối tung đứng im ở cách đó không xa.
Cô vừa mở miệng, tầm mắt của mọi người đã bị hấp dẫn.
Tất cả mọi người trên xe buýt đã từng nhìn thấy năng lực của Nam Tiểu Nhiễm nên vừa nghe cô ta nói thế, ánh mắt của đội trưởng lập tức sáng lên.
“Được, được, vậy thì vất vả cho Tiểu Nhiễm rồi.”
Nam Tiểu Nhiễm lắc đầu: “Không vất vả.” Dứt lời, cô lập tức bước chân tới trước mặt Kim Cao.
Hai con ngươi màu xám của Kim Cao nhìn chằm chằm Nam Tiểu Nhiễm.
Nam Tiểu Nhiễm cẩn thận duỗi tay, cầm lấy tay của hắn ta.
Kết quả vừa mới chạm vào đã bị Kim Cao dùng sức đẩy ra, khiến Nam Tiểu Nhiễm ngã ngồi trên đất.
Tất cả mọi người sửng sốt.
Kim Cao ho khan một tiếng, giọng nói khàn khàn: “Thật xin lỗi, tôi không có thói quen để người khác tới gần mình.”
Mọi người đều bu lại đây.
Nhưng Chúc Băng lại lui về sau hai bước, đi về phía Nam Nhiễm ở phía xa.
Chúc Băng mặc một bộ đồ gọn gàng, trông vô cùng nhanh nhẹn.
Theo sát phía sau cô là Hoắc Tư, khi hắn đi đường cả người đều toát lên hơi thở lười nhác, lạnh nhạt.
Chúc Băng hướng mắt về phía Nam Nhiễm, mở miệng hỏi Hoắc Tư.
“Anh tin những gì hắn ta nói?”
“Không tin.” Hoắc Tư vừa cười vừa phun ra hai chữ.
Hắn thật sự không tin có người có thể sống sót trong hoàn cảnh tang thi tập trung đông đúc như kiến ngày hôm qua.
Chúc Băng lãnh đạm nói: “Không có lý do gì để hắn phải nói dối.”
Tang thi là kẻ địch của tất cả nhân loại, nếu thật sự không muốn nói ra nguyên nhân mình ngất xỉu thì vẫn có thể không nói, không cần thiết phải nói dối.
Bước chân của Hoắc Tư ngừng lại, hắn quay đầu nhìn Kim Cao ở sau lưng, trầm ngâm như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“Bầu trời màu máu, tang thi tập trung, đây là dấu hiệu có tang thi vương ra đời.”
Mí mắt Chúc Băng giật giật, tựa như đã biết Hoắc Tư đang ám chỉ cái gì.
Chỉ nghe Hoắc Tư nói: “Trên người của tên Kim Cao kia có một mùi hương kỳ quái, cô có ngửi được không?”
Chúc Băng không quá mẫn cảm với mùi hương nhưng Hoắc Tư là một người vô cùng khó tính, cái gì cũng có thể bắt bẻ.
Cho dù hiện tại là mạt thế thì tính tình ấy của hắn vẫn không thay đổi.
Tất cả đều do trước khi mạt thế xảy ra dưỡng thành, vì thế hắn khá mẫn cảm với một số mùi hương mang tính kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Hắn cong môi: “Mùi thối rữa nồng đậm.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước.
Chúc Băng nhàn nhạt: “Không có chứng cứ.”
Hoắc Tư hạ mắt: “Cho dù có chứng cứ, nếu thật sự là tang thi vương thì chúng ta cũng không có biện pháp gϊếŧ chết hắn.”
Chắc chắn mỗi một tang thi vương đều có khả năng riêng của nó.
Tang thi cấp cao đã vô cùng khó chơi, nếu hắn ta thật sự là tang thi vương, một khi chọc thủng thân phận của hắn ta thì e rằng bọn họ cũng sẽ không sống được bao lâu.
Đứng từ xa, Nam Nhiễm đã nhìn thấy hai quả cầu pha lê nhà mình mồm mép tép nhẩy nhưng dù làm thế nào cũng không nghe được bọn họ đang nói chuyện gì. Chỉ thấy Chúc Băng đột nhiên dùng ánh mắt như hổ đói để nhìn mình.
Cô ấy bước nhanh tới trước mặt Nam Nhiễm.
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật vài cái, trong lòng thầm nhủ chắc chắn quả cầu pha lê này muốn nhờ cô làm việc gì đó.
Một giây sau, Nam Nhiễm liền nhìn thấy Chúc Băng lấy từ trong không gian ra một bình nước to khoảng 2.5 lít.
Nam Nhiễm trầm mặc.
Vẻ mặt Chúc Băng lạnh nhạt, giọng điệu vẫn lãnh đạm như cũ: “Rửa tay đi.”
Đến tận lúc này, Nam Nhiễm cuối cùng cũng nghe được những gì Chúc Băng nói.
Cô mở miệng: “Quả cầu pha lê kia, trong mắt cô, tôi là một công cụ rửa tay?”
Bên này, Hoắc Tư vừa nghe Chúc Băng nói, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tưởng bản thân phải uống nước rửa tay của Nam Nhiễm vào ngày hôm qua.
Hắn cảm thấy có hơi buồn nôn.
Chúc Băng lãnh đạm: “Tôi có thể thực hiện một yêu cầu của cô.”