Một tay Nam Nhiễm chống cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng chém gϊếŧ kịch liệt ở bên ngoài.
Nhìn thật hưng phấn.
Chúc Băng một mình chiến đấu với hai con tang thi cấp cao.
Không biết từ khi nào Hoắc Tư đã xuống xe buýt cùng mọi người tham gia vào trận chiến, hiện tại cũng đang trong tình trạng khó thoát thân.
Cuộc chiến càng lúc càng căng thẳng hơn.
Bất quá số lượng tang thi tấn công quá nhiều, cứ tiếp tục như thế sớm muộn gì đám người bọn họ cũng bị đám tang thi kia cắn chết.
Lúc này xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng khóc của con nít.
“Mẹ ơi!” Một đứa bé khoảng ba tuổi bị rơi từ cửa sổ xe buýt xuống đất, nó ngây ngốc một hồi rồi há miệng khóc lớn.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Bọn họ thật xấu!”
Càng ngày tiếng khóc của nó càng lớn hơn, nó ngồi trên đất vừa khóc vừa nắm chặt kẹo que ở trong tay.
Trên người nó mặc một cái yếm màu lam nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương vì khóc mà nhăn nhúm.
Nhìn qua trông rất đáng thương.
Tất cả dị năng giả ở gần đó đều đang hận không thể phân thân để đối phó với tang thi nên hiển nhiên không có khả năng đi cứu đứa bé kia.
Nam Nhiễm nhìn đứa bé kia ba giây, rồi giơ tay mở cửa ra, bước xuống xe.
Đường Minh vừa thấy Nam Nhiễm xuống xe, hai hàng lông mày đều cau chặt.
Nếu đương gia đã cố ý dặn dò phải bảo vệ Hàm Linh Phi cẩn thận thì trong chiếc xe này, cô chính là người quan trọng nhất. Nhưng không ngờ cô ấy lại tự mình xuống xe chạy ra ngoài.
Rất nhanh Nam Nhiễm đã chạy tới trước mặt đứa bé kia.
Tiểu hắc cầu trong tay cô biến thành một cây roi đen dài.
Một giây sau, bang!
Roi dài quất trúng con tang thi ở gần đó nhất.
Con tang thi kia bị xẻ năm xẻ bảy, huyết nhục mô hồ nhìn không ra hình dạng ban đầu.
Đường Minh bất ngờ.
Đứa bé kia ngây ngốc ngừng khóc nhìn một màn vừa xảy ra.
Nam Nhiễm khom lưng, duỗi tay bế đứa bé kia lên.
Ngay lập tức đứa bé kia há miệng òa khóc, tiếng khóc thê lương thảm thiết còn hơn ban đầu.
“A! Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Dù tai của Nam Nhiễm đang bị điếc nhưng với khoảng cách gần thế này, cô cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị tiếng khóc của nó làm rách.
Nam Nhiễm vội vàng đặt nó xuống đất.
Sau đó khom lưng nhìn nó, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn của nó, môi đỏ khẽ cong.
“Đừng khóc, nếu em không khóc nữa chị sẽ cho em xem vài cảnh tượng thú vị.”
Đứa bé kia thút tha thút thít giống như bị lời nói của Nam Nhiễm hấp dẫn.
Nam Nhiễm thấy thằng bé không khóc nữa, cô lập tức đứng thẳng lưng, bắt đầu gia nhập cuộc chiến gϊếŧ chết đám tang thi kia.
Một roi dài quất xuống, đầu của tang thi bị xẻ làm đôi.
Đứa bé kia bị tình huống trước mắt dọa ngây người.
Nam Nhiễm đánh một lúc thì nắm lấy tay của thằng bé dẫn nó từ từ thoát khỏi vòng vây của tang thi. Tay còn lại thì đoạt lấy cây kẹo que ở trong tay thằng bé bỏ vào miệng.
Đứa bé kia vốn dĩ đã bị dọa sợ hiện tại kẹo que trong tay còn bị người khác cướp mất, nó lập tức há miệng khóc lớn.
“A! Mẹ ơi! Mẹ ơi! Chị gái kỳ quái!”
Nam Nhiễm làm bộ mắt điếc tai ngơ, xem như bản thân không nghe thấy gì.
[Rắc!] Tiếng cắn kẹo que vang lên.
Có lẽ trong mắt thằng bé, chị gái kì quái này còn đáng sợ hơn đám tang thi xấu xí kia. Nước mắt nước mũi dính đầy mặt, vừa thút tha thút thít vừa đảo mắt nhìn cảnh tượng đáng sợ ở xung quanh.