Một roi này của Nam Nhiễm làm Ngũ Thiên phải quỳ gối xuống đất, cả người da bong thịt tróc.
Nam Nhiễm cong môi, tùy tiện nói: “Muốn lấy được mạng của tôi thì trước đó anh phải để mạng mình lại.”
Mọi người xung quanh đều không ngờ Ngũ Thiên dễ dàng bị người ta đánh bại như vậy, càng không ngờ tới, Nam Nhiễm có thể ra tay tuyệt tình đến mức không lưu lại đường sống cho đối phương.
Chỉ thấy, Nam Nhiễm giơ tay lên, dùng sức quất xuống.
[Bang!]
Một roi này kéo dài từ mặt đến eo của Ngũ Thiên làm máu thịt hắn ta mơ hồ, da bong thịt tróc. Vì quá đau nên hắn ta la lớn: “A!!”
Nam Nhiễm bĩu môi.
Mới đánh có hai cái đã la làng.
Ban nãy không phải rất quyết tâm muốn lấy mạng cô sao?
Yếu như thế thật sự có thể gϊếŧ chết cô?
Nam Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi nghiêng đầu nhìn Nam Tiểu Nhiễm, vừa thưởng thức cây roi trong tay, vừa tùy ý hỏi: “Cô có muốn chịu thay anh ta không? Tôi có thể gϊếŧ chết cô, tha cho hắn ta một con đường sống.”
Đôi môi đỏ khẽ cong, mái tóc ướt đẫm được cô vén ra sau tai, để lộ khuôn mặt hoàn mĩ giống hệt Nam Tiểu Nhiễm.
Nam Tiểu Nhiễm nắm chặt tay, hai mắt khiếp sợ, cả người run rẩy, cắn môi không dám mở miệng nói một chữ.
Nam Nhiễm ra vẻ đáng tiếc: “A! Không muốn?”
Cô đùa nghịch cây roi trong tay, đang định xoay người tiếp tục xử lý Ngũ Thiên thì Chúc Băng từ xa đi tới, giữ chặt tay Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Chúc Mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, giọng điệu lãnh đạm: “Đừng đánh nữa.”
Nam Nhiễm thờ ơ, không có ý định dừng tay.
Chúc Băng nói tiếp: “Bên kia mọi người đã nướng gà xong.”
Vừa nghe lời này, Nam Nhiễm lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Chúc Băng chỉ.
Mùi gà nướng thơm phức thoang thoảng trong không khí.
Nam Nhiễm chép chép miệng.
Dáng vẻ miễn cưỡng, chậm rãi thu roi lại.
Chúc Băng thấy cô cuối cùng cũng có phản ứng, nhanh chóng kéo tay Nam Nhiễm rời xa nơi này.
Nam Tiểu Nhiễm ngã trên mặt đất, nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Nam Nhiễm.
Hai tay nắm chặt thành quyền, cúi đầu, cắn môi.
Tại sao?
Tại sao Hàm Linh Phi đã bắt nạt người khác tới mức độ này mà Chúc Băng vẫn còn muốn giúp cô ấy?
Cô ấy dựa vào cái gì?
Cô ta thật sự không cam lòng.
Nếu trên đời này không có Hàm Linh Phi thì tốt rồi.
Rõ ràng cả hai người bọn họ đều có gương mặt giống nhau nhưng cô ấy lại đoạt hết tất cả những gì cô ta đang có.
Nếu không có Hàm Linh Phi thì người Túc Bạch thích chính là cô.
Nam Tiểu Nhiễm nắm chặt hai tay, quỳ rạp run rẩy trên mặt đất.
Cho tới khi có người đi tới đỡ cô ta đứng dậy, cô ta mới khôi phục tinh thần,
Nam Nhiễm bị Chúc Băng kéo vào rừng cây nhỏ để thay quần áo.
Chúc Băng lấy chiếc váy duy nhất ở trong không gian của mình ra đưa cho Nam Nhiễm.
Chiếc váy này có màu đen, chiều dài chỉ mới tới đầu gối của Nam Nhiễm, kiểu váy khá đơn giản nhưng vẫn có thể tôn lên dáng người quyến rũ hoàn mỹ của người mặc nó.
Chúc Băng đưa váy cho Nam Nhiễm đương nhiên vì có mục đích riêng của mình.
Nếu mặc váy đánh nhau thì hành động cũng không tiện lắm. Thế nào cũng có thể khắc chế cái người làm việc không màng đến hậu quả này.
Chúc Băng thấy Nam Nhiễm đi về phía mình, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lãnh đạm.
Mí mắt Nam Nhiễm vừa động đã nghe Chúc Băng nói: “Sau này nếu muốn giải quyết việc riêng thì phải tìm chỗ nào đó không ai thấy.”
Nam Nhiễm lười biếng đáp: “Ừ.”
Sau đó tựa như nhớ tới chuyện gì đó: “Trước đây tôi nhớ cô nói sẽ đồng ý thực hiện một yêu cầu của tôi.”
Chúc Băng gật đầu.
“Cô thích Hoắc Tư đi.”
Chúc Băng trầm mặc, không hiểu tại sao Nam Nhiễm lại đưa ra yêu cầu như thế.