Đêm dài, trăng tròn, gió lạnh.
Trong viễn cảnh mạt thế đang diễn ra.
Việc ở bên ngoài khu vực căn cứ tìm được một căn biệt thự hoàn hảo không bị phá hủy là một chuyện không có khả năng.
Nhưng… Túc Bạch lại làm được.
Hiện tại, Nam Nhiễm đang ở trong một căn biệt thự.
Bên trong còn có… tang thi, phải, còn một đám tang thi.
Mấy con tang thi này hình như có thể nghe hiểu ngôn ngữ của con người, đứa nào đứa nấy đều mặc một bộ âu phục màu trắng, trên cổ còn thắt một cái nơ bướm màu đen, cả người sạch sẽ không hề có mùi vị hôi tanh.
Nhìn sơ qua còn tưởng đây là một đám người.
Nếu đám tang thi này không phát ra mấy âm thanh huyên thuyên kỳ quái thì có lẽ sẽ khiến người khác tin tưởng là thật.
Trước cửa biệt thự dán một chữ hỉ to tướng, nhìn vào trong sẽ thấy tất cả mọi vật trang trí đều có màu đỏ.
Thảm đỏ, sô pha đỏ, ngay cả ánh đèn cũng có màu đỏ, bắt đầu là từ cầu thang, kéo dài cho đến tận cùng không thấy điểm kết.
Á!!!
Dụng tâm chuẩn bị như vậy nhưng đáng tiếc, Nam Nhiễm lại không thể nhìn thấy.
Cô nhìn chiếc giường đỏ rực trước mặt, không hiểu nổi tại sao Túc Bạch lại đưa cô tới đây, còn mạnh mẽ ném cô lên giường.
Túc Bạch đứng ở mép giường nhìn cô gái ở trên giường.
Yết hầu di chuyển lên xuống, hai con ngươi màu xám tro hiện lên cảm xúc dao động mãnh liệt.
“Ban đầu định sẽ cho em một hôn lễ hoành tráng. Những gì mấy cô gái khác có, đương nhiên em cũng phải có.” Hắn nói tới đây thì dừng một chút, sau đó bỗng nhiên khom lưng tới gần Nam Nhiễm, thấp giọng một câu: “Nhưng hiện tại là mạt thế, mọi thứ đều được giản lược, bỏ qua mấy nghi lễ phiền phức kia, trực tiếp tiến hành động phòng hoa chúc.”
Túc Bạch vừa dứt lời, căn bản không để Nam Nhiễm có cơ hội trả lời, nháy mắt đã ép cô nằm xuống giường.
Quần áo ném đầy đất, đêm còn dài, hơi nóng dần dần bao quanh cả căn phòng, giọng điệu nỉ non ái muội vang lên.
…
Sáng sớm hôm sau.
Thời điểm đoàn xe kiểm kê nhân số để chuẩn bị xuất phát, đội trưởng phát hiện thiếu ba người.
Túc Bạch, Hàm Linh Phi và Kim Cao đều vắng mặt.
Đội trưởng do dự: “Nên làm thế nào đây? Chúng ta còn phải đi vài ngày nữa mới tới căn cứ, nếu cứ trì hoãn thì sẽ không tốt.”
Nam Tiểu Nhiễm mờ mịt nhìn chung quanh.
Nguyên nhân khiến đội trưởng do dự chủ yếu là vì Túc Bạch.
Tuy không biết hắn có dị năng gì nhưng thật sự Túc Bạch rất lợi hại. Lúc nào cũng có thể nhẹ nhàng dọn dẹp sạch sẽ tất cả tang thi ở xung quanh.
Đội trưởng không muốn bỏ Túc Bạch lại một chút nào.
Hoắc Tư cười cười: “Không bằng chờ đến giữa trưa rồi xuất phát. Dù sao hôm qua mới trải qua một trận chiến lớn, chúng ta cũng chưa tỉnh táo hẳn.”
Đội trưởng cảm thấy đề nghị này của Hoắc Tư khá tốt, trùng hợp cũng giống với ý của mình nên gật đầu đồng ý: “Được, chúng ta ở đây chờ đến giữa trưa đi.”
Trên xe Jeep, Chúc Băng nghi ngờ: “Ba người bọn họ có thể đi đâu?”
Hoắc Tư nhướng mày liếc mắt nhìn cô: “Cái tên Kim Cao kia thì tôi không biết. Còn hai người Túc Bạch và Hàm Linh Phi thì…”
Hắn dừng lại một chút, ý cười trên mặt càng tươi hơn: “Cô không đoán được sao?”
Chúc Băng sửng sốt vài giây mới lờ mờ hiểu được ý của Hoắc Tư.
Nhưng cái cơ thể suy yếu kia của Hàm Linh Phi có chịu nổi không?
Chúc Băng dời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn khung cảnh bên ngoài xe jeep, nhìn rừng cây rộng lớn ở phía xa, im lặng không nói lời nào.
Khoảng hai tiếng sau.
Có một người đi ra từ rừng cây.
Cả người Kim Cao chật vật, giống như bị trọng thương, ngay cả việc đi đường đối với hắn ta cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Kim Cao chậm rãi đi ra ngoài, hai con ngươi màu xám tro tràn đầy sát khí.
Không biết làm thế nào lại biến bản thân thành như vậy?
Rất nhanh đã có người chú ý tới hắn ta, muốn đi qua đỡ hắn ta, còn tốt bụng hỏi thăm: “Kim Cao, sao anh lại thành ra thế này? Gặp phải tang thi?”