Hai má Nam Tiểu Nhiễm ửng đỏ, có chút mất tự nhiên.
“Em… em…” Cô ta khẩn trương đến mức nói không nên lời.
Giọng điệu Túc Bạch lạnh nhạt: “Tôi không có tình cảm gì với cô, xuống xe đi.”
Một câu nói đơn giản đã trực tiếp đánh vỡ những ảo tưởng vô hình của Nam Tiểu Nhiễm.
Cả người Nam Tiểu Nhiễm cứng ngắc, cô ta cảm thấy tất cả sức lực của mình đều như bị hút mất, đến cả thở cũng khó khăn.
Nam Tiểu Nhiễm không cam lòng, nhịn không được hỏi: “Tại… tại sao? Tại sao anh không thích em?”
Túc Bạch thấy cô ta không chịu xuống xe còn cố chấp hỏi về chuyện này, hai con ngươi màu xám của hắn liếc qua nhìn cô ta một cái.
“Trên người cô không có cái gì đáng giá để tôi phải thích cô.”
Hai mắt Nam Tiểu Nhiễm đỏ ửng, sắc mặt tái nhợt, nước mắt nhịn không được lăn dài trên má, dáng vẻ yếu đuối khiến người khác nhìn vào cũng thấy thương thay.
Cô ta nắm chặt bàn tay, vừa không cam lòng, vừa thấy thất bại lại vừa ghen tị với Nam Nhiễm.
Thời điểm đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt của Túc Bạch, cô ta không nhịn được bộc phát toàn bộ cảm xúc phức tạp trong lòng mình ra ngoài.
Cô ta run rẩy mở miệng: “Những gì Hàm Linh Phi có thể làm em đều làm được. Anh thích sự phóng khoáng của cô ấy, em cũng có thể. Em cũng có gương mặt giống hệt cô ấy, hơn nữa vẫn còn nguyên vẹn, không chút tổn hại. Là em quen anh trước, cũng là em thích anh trước. Là cô ấy cướp anh ra khỏi tay em.”
Nam Tiểu Nhiễm vừa nói vừa cởi váy của mình ra.
Mái tóc dài xõa ngang vai, hai má vì xấu hổ mà ửng hồng.
Cô ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Dù anh làm gì với em, em cũng sẽ không trách anh.” Vừa nói, vừa duỗi tay nắm lấy tay áo của Túc Bạch.
[Bộp!]
Tiểu hắc cầu đập một cái lên mu bàn tay của Nam Tiểu Nhiễm.
Sau đó, nó phun ra một thứ gì đó màu trắng có kích thước giống như hạt đầu rồi ném thẳng vào người Nam Tiểu Nhiễm.
Nam Tiểu Nhiễm hoảng sợ la lên: “A!” La xong, dường như không thể chịu đựng nổi nữa nên lảo đảo ngã về phía Túc Bạch.
Lúc này, Tiểu hắc cầu giống như sinh ra một loại sứ mệnh phải bảo vệ Túc Bạch thật tốt nên nó cứ liên tục phun hạt đậu trắng trong miệng mình ra ném mạnh vào người Nam Tiểu Nhiễm.
[Bộp!]
[Bộp!]
[Bộp!]
Tiểu hắc cầu nhắm vô cùng chuẩn, tất cả hạt đậu trắng đều đánh trúng người Nam Tiểu Nhiễm.
Hốc mắt Nam Tiểu Nhiễm ngập nước, nước mắt lưng tròng nhìn Túc Bạch.
“Bạch…” Miệng ngậm ngừng, run rẩy phát ra âm thanh cầu cứu.
Túc Bạch nhìn màn đêm tối đen bên ngoài cửa sổ xe, ngẩn người.
Cô gái kia định ném hắn ở đây không muốn trở lại?
Túc Bạch lạnh nhạt ra lệnh: “Ném ra ngoài.”
Giọng nói của hắn vừa dứt, tiều hắc cầu lập tức thi hành mệnh lệnh, biến thành một sợi xích dài màu đen, trói Nam Tiểu Nhiễm lại rồi bay ra ngoài xe.
Nó đi vòng vòng một lúc định tìm kiếm chủ nhân nhà mình.
Cuối cùng chủ nhân đã lạc tới nơi nào rồi?
Tại sao lại để một quả cầu nhỏ bé như nó bảo vệ dạ minh châu?
Chủ nhân ơi, chủ nhân.
Nam Tiểu Nhiễm kêu lên một tiếng: “A!”
Chỉ thấy tiểu hắc cầu bay vòng vòng trong không trung lôi Nam Tiểu Nhiễm trần như nhộng đi qua đi lại.
Hình ảnh này thật sự rất bắt mắt.
Thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ở bên ngoài.
Sắc mặt Nam Tiểu Nhiễm tái xanh, cô ta không chịu đựng nổi mà ngất xỉu.
Tiểu hắc cầu đi dạo một vòng vẫn không thấy chủ nhân của mình đâu, hơn nữa cô gái này quá nặng nên nó dứt khoát buông lỏng, mặc kệ tất cả.
Kết quả [bộp] một cái, Nam Tiểu Nhiễm rơi xuống đất.
Mà Nam Nhiễm vừa ra khỏi rừng cây nhỏ cũng trùng hợp nhìn thấy cảnh tượng tiểu hắc cầu ném Nam Tiểu Nhiễm xuống đất.
Tiểu hắc cầu phát hiện ra chủ nhân, vèo một cái bay tới trước mặt Nam Nhiễm.
Sau đó bắt đầu quay vòng vòng quanh người Nam Nhiễm, bộ dáng trông rất vui vẻ, cuối cùng cũng tìm được chủ nhân rồi.