Chuyện này không thể không làm cho người của Hồng Đằng Bang tò mò, không ít ánh mắt bắt đầu đánh giá cả người Nam Nhiễm.
Hai con ngươi đen như mực đảo nhanh qua tất cả người của Hồng Đằng Bang đang quỳ trên đất.
Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người một lão già đứng đầu hơn 50 tuổi, mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Đôi môi phấn hồng của cô khẽ cong, tùy tiện nở nụ cười nhẹ, phun ra hai chữ: “Tiền đâu?”
Mục đích rất rõ ràng, cô chỉ cần tiền.
Mà cái vị mặc áo Tôn Trung Sơn, giữa mày toát ra một khí chất uy nghiêm kia chính là bang chủ của Hồng Đằng Bang.
Lão ta hừ mạnh một tiếng.
“Một đứa nhóc con hôm nay dám ở đây ra oai bao vây diệt trừ, thật sự cho rằng chúng tao sợ mày?”
Nam Nhiễm vươn ngón tay mảnh khảnh của mình ra, gõ nhẹ vài cái trên trán mình.
Nói đến cũng lạ.
Mỗi khi bao vây diệt trừ một hang ổ thổ phỉ, người nào nhìn thấy cô cũng có dáng vẻ và giọng điệu như vậy.
Đều đã trở thành tù nhân nhưng vẫn cứ thích nói những lời khó hiểu mang ý khiêu khích.
Thế nào?
Khi dễ cô lớn lên hiền lành không giống mấy loại người giựt tiền?
Bạch Hổ ở bên cạnh biết rõ nội tình vội tiến lên nói: “Lão đại, thị trưởng thành phố Xương Lâm là cháu trai của lão ta. Nghe nói, Thân Đồ gia, một trong ba đại thế lực quân phiệt ở tỉnh khác cũng có quan hệ với lão ta.”
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật vài cái: “Cho nên?”
Cho nên lão già này đang kiêu ngạo cái gì?
Cô thật sự không hiểu.
Bạch Hổ cũng không ngờ lão đại thật sự không hiểu gì về Thân Đồ gia.
Hắn ta đơn giản nói sơ bộ một chút.
“Quân của Thân Đồ gia kiêu dũng, thiện chiến, chiến tích trước mắt có thể nói là bách chiến bách thắng. Quan trọng là người của Thân Đồ gia có thù tất báo.”
Phỏng chừng cái tên bang chủ của Hồng Đằng Bang nay cũng ỷ vào việc có quan hệ với thế lực quân phiệt Thân Đồ gia nên mới dám hoành hành ở chỗ này.
Chính là dám chắc không ai dám đối nghịch với Thân Đồ gia, bởi vì gϊếŧ lão ta cũng tương đương với việc trêu chọc vào đám người quân phiệt Thân Đồ.
Mức độ phức tạp trong việc này có thể nói là càng truy càng làm người khác đau đầu.
Bạch Hổ nhìn cái tên đương gia của Hồng Đằng Bang, rồi lại nhìn nhìn lão đại nhà mình.
Trong mắt hiện lên vẻ tiếc hận.
Đáng tiếc, đụng phải lão đại.
Thời điểm đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy Nam Nhiễm nhàn nhạt nói: “Nói nhiều như vậy cuối cùng vẫn là không chịu trả tiền.” Nói xong cô hơi dừng một chút, trầm ngâm trong chốc lát.
“Nếu thế trước hết cứ chặt đứt một bàn tay, nếu vẫn không chịu đưa thì chém tiếp cái còn lại.” Nam Nhiễm nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Cơ hồ tiếng nói của cô vừa dứt, đám người của Hồng Đằng Bang đang quỳ trên đất còn chưa kịp phản ứng thì [bộp] một tiếng.
Tay của lão bang chủ bị người khác chặt đứt.
Bạch Hổ xử lý khá chuyên nghiệp, nhìn dáng vẻ hẳn là đã làm chuyện này không ít lần.
Trước khi để lão bang chủ kêu to, hắn ta nhân lúc lão vừa mới há miệng đã nhanh tay nhét một cái bọc vải vào trong miệng lão bang chủ.
Một người trẻ tuổi ở bên cạnh thấy vậy sốt ruột.
“Cha!”
Mới vừa kêu một tiếng đã thu hút sự chú ý của Nam Nhiễm.
“À, cha của mày hả, tiền của nhà mấy người ở đâu?”
Người nọ mặc áo khoác đặc chế được may từ tơ lụa loại tốt nhất, bởi vì sống trong nhung lụa từ nhỏ mà được dưỡng ra dáng vẻ phú quý, vẻ mặt hắn ta tức giận.
“Nam Nhiễm! Mày không cần khinh người quá đáng! Mày tàn nhẫn gϊếŧ huynh đệ của Hồng Đằng Bang tao, chặt một bàn tay của cha tao, mày đọc ác như vậy, mày nhất định sẽ gặp báo ứng!”
Nam Nhiễm ngẩng cổ, nhắm mắt lại, nghe hắn ta nói.
“Báo ứng.” Nói được hai chữ, bỗng nhiên ý cười trên mặt cô càng gia tăng. “Báo ứng của bọn mày chính là tao!” Vừa nói cô vừa cúi đầu nhìn móng tay của mình.
“Hoành hành lũng đoạn thị trường(*), cướp đoạt phụ nữ và trẻ em, gϊếŧ người vô tội, diệt sạch cả nhà người khác, những chuyện này cũng không phải là tao làm.”
Lúc cô nói chuyện, dáng vẻ của cô trông vô cùng vô tội.
Đều không phải thứ tốt, ở đây diễn cái gì?
Thứ này thật lạ lùng!
Thời điểm đang suy nghĩ, cô nâng tay lên.
“Nói nhiều quá, gϊếŧ đi.”
Để hắn ta và huynh đệ hắn ta nhớ mãi không quên làm bạn, cô đúng là dụng tâm lương khổ(*) mà.
Chậc.
Một tay Nam Nhiễm chống trán, cảm thấy bản thân thật tốt.
…
(*) Lũng đoạn thị trường (Corner A Market): là một thuật ngữ có ý rằng thị trường đã bị dồn vào một góc, không còn khoảng trống để thị trường di chuyển tìm người bán và người mua khác. Một nhà đầu tư cần có một túi tiền đủ lớn để có thể lũng đoạn thị trường. Lũng đoạn thị trường đồng nghĩa với việc sở hữu lượng tài sản vật chất (tài sản hữu hình), nắm giữ vị thế đáng kể đối với hàng hóa để có thể thao túng giá của hàng hóa đó.
(*) Dụng tâm lương khổ (用心良苦): Ý chỉ phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại một việc gì đó.