Nam Nhiễm đứng ở cửa, không nói một lời.
Chu Tước ở bên cạnh Nam Nhiễm đã lâu, thân là đàn em, đương nhiên có thể nhận thấy được cảm xúc của lão đại nhà mình đang dao động rõ ràng.
Từ sáng ngày hôm qua, tâm tình của lão đại đã không tốt.
Tuy vẫn ăn rất nhiều, vẫn lười biếng nhưng lại ít nói hơn hẳn bình thường, thậm chí còn không có hứng thú với mấy viên dạ minh châu lớn bằng đầu người mới được đưa về.
Chu Tước không khỏi liên tưởng đến Thân Đồ Mạc.
Thân Đồ Mạc vừa đi, tâm tình của lão đại liền không tốt.
Chẳng lẽ là vì hắn?
Thời điểm đang suy nghĩ, một người đàn ông đeo kính, mặc quân phục màu xanh bước ra.
Khác hẳn với dáng vẻ nghiêm túc của đám quân nhân ở bên ngoài, vẻ mặt của người đàn ông này rất ôn hòa, hắn đẩy gọng kính một cái, nhìn Nam Nhiễm cười cười, nói: “Nam tiên sinh, lại gặp mặt.”
Người này chính là Bạch Trạch luôn đi theo bên cạnh Thân Đồ Mạc.
Nam Nhiễm liếc hắn một cái.
Thật ra khi nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Nam Nhiễm, Bạch Trạch có hơi bất ngờ một chút. Bởi vì dù nhìn thế nào cũng cảm thấy người này đêm qua túng dục quá độ.
Nhưng rất nhanh, hắn đã thu lại cảm xúc dư thừa của mình, ôn hòa nói: “Nam tiên sinh, thiếu tướng quân mời ngài vào cùng dùng bữa.”
Vừa nhắc tới Thân Đồ Mạc, hai mày của Nam Nhiễm không khỏi cau lại, hiện tại cô không muốn gặp anh nhưng hình như đã lâu rồi không có nhìn thấy anh.
Từ trước đến nay Nam Nhiễm đều luôn vô cùng dứt khoát, hiếm khi có thời điểm cũng phải do dự.
Chu Tước nhỏ giọng nói: “Lão đại, không phải ngài thích món gạo nếp nhồi thịt viên của quán này sao, tới cũng đã tới rồi, không lẽ lại để bụng rỗng về nhà?”
Hoa Vũ cũng phát giác ân nhân không vui, suy nghĩ có lẽ khi được ăn món mình thích, tâm tình của lão đại sẽ tốt lên không ít vì thế cũng mở miệng hùa theo.
“Ân nhân, chúng ta đi vào thôi, cũng đã tới tận cửa rồi!”
Cuối cùng, cả hai bằng vào việc ăn cơm đã thành công đả động lão đại nhà mình.
Nam Nhiễm đi vào.
Sau khi đi dọc một hành lang dài, Bạch Trạch tiếp tục dẫn mọi người lên lầu hai.
Vừa lên lầu hai đã phát hiện, cả một căn phòng to như vậy chỉ có mỗi một cái bàn, tất cả bàn ghế ở xung quanh đều bị dọn sạch.
Chân đạp lên sàn nhà bằng gỗ tạo thành từng tiếng [cộc] [cộc] [cộc].
Thân Đồ Mạc ngồi ở đó, cổ tay áo sắn lên một đoạn ngắn, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ lạnh lùng xa cách khi bọn họ gặp mặt trước đây.
Hôm nay gặp lại, tuy vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng lại nhiều thêm vài phần thanh thản. Điều này giúp cho những người phải đối diện với anh bớt áp lực hơn, có thể nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Nam Nhiễm mới lên tới lầu hai, từ lúc nhìn thấy Thân Đồ Mạc ngồi ở đó, ngay cả chính bản thân cô cũng không phát hiện, ánh mắt của cô hoàn toàn dính chặt vào người anh.
Ưm, muốn sờ vài cái.
Chỉ là khi cô còn đang cân nhắc có nên làm thế không thì tầm mắt vô tình liếc về bức tường cách đó không xa, trên tường treo một cái gương đồng rất lớn, cơ hồ che phủ cả vách tường.
Nam Nhiễm nhìn gương đồng, tâm tình vốn mới tốt lên được một ít nay lại quay trở về trạng thái ban đầu.
Bởi vì khoảng cách quá xa nên không thấy được bản thân trong gương nhưng luồng ánh sáng đen xì kia thì lại được phản chiếu vô cùng rõ ràng.
Đang nhìn thì Thân Đồ Mạc đột nhiên lên tiếng.
“Lại gặp mặt.”
Lực chú ý của Nam Nhiễm dời từ gương đồng sang Thân Đồ Mạc, cô bĩu môi, không trả lời.
Sau đó, cô đi đến cạnh bàn, kéo ghế ra, ngồi xuống.
Nhìn đồ ăn ở trên bàn, tất cả đều là món cô muốn ăn, đặc biệt là món gạo nếp nhồi thịt kia, có tận đến hai đĩa.
Vừa nhìn cô vừa theo bản năng vươn tay ra định cầm đũa lên nếm thử.
Bất quá, cũng chính vào lúc này, Nam Nhiễm nhận ra tay của mình hiện tại vẫn còn đang bị băng bó thành một cái bánh bao trắng trẻo, tròn tròn, mập mập.