Chu Tước nghe vậy, hơi nhướng mày.
Dùng bữa?
Đang suy nghĩ thì mới bước vào công quán đã thấy trên bàn ăn dài, Nam Nhiễm đang cắm cúi ăn bánh bao.
Tuy tay phải của cô không tiện nhưng dựa vào tốc độ dùng tay trái ăn cơm của cô thì hình như không có ảnh hưởng lớn gì.
Ở ghế chủ vị, Thân Đồ Mạc mặc một cái áo sơ mi màu trắng, tay áo sắn lên, yên lặng ngồi xem văn kiện trong tay. Nhưng anh lại không có ý định lật sang trang tiếp theo, luôn dừng lại ở trang đầu, dồn mọi sự chú ý lên người Nam Nhiễm.
Mấy vết cắn trên người cô đã biến mất gần hết, cần cổ trắng nõn mềm mịn không chút tì vết.
Chu Tước đứng ở cửa thấy lão đại của bọn họ giống như trong mắt chỉ có mỗi bánh bao, không hề phát hiện ra cô đã đến. Cô hơi ho nhẹ một tiếng, ý đồ muốn thu hút sự chú ý của lão đại.
Nghe tiếng động từ cửa truyền đến, Nam Nhiễm liếc mắt nhìn một cái, nhưng cái nhìn này chưa kéo dài được ba giây đã dời sang chỗ khác.
Cô cúi đầu cầm lấy cái bánh bao cuối cùng trên bàn bỏ vào miệng.
Đợi đến khi đã ăn xong, cô duỗi tay, cầm khăn tay bày ở bên cạnh lên, tự lau sạch tay của mình, rồi mới nhìn Thân Đồ Mạc nói:
“Cảm ơn.”
Lời này vừa ra, Thân Đồ Mạc liền nhướng mày.
Có lẽ là không ngờ tới những lời này lại phát ra từ trong miệng Nam Nhiễm.
Chu Tước đứng trước cửa, vẻ mặt thanh lãnh, bình tĩnh như đã nghe thành thói quen.
Nếu hỏi trên người lão đại có điểm gì khiến người khác phải khen ngợi thì có lẽ chính là cái này.
Là thuộc hạ đi theo cô nhiều năm nhưng bọn họ cũng không hiểu tại sao một người vừa kiêu ngạo vừa lười biếng như lão đại, mỗi lần ở trên bàn ăn lại luôn tuân thủ lễ nghi, quy tắc, thậm chí là thực hiện nó vô cùng tốt.
Trước khi rời khỏi bàn ăn, lúc nào lão đại cũng sẽ lau sạch tay, nói cảm ơn đối phương.
Sau khi nói xong, Nam Nhiễm đứng lên, đi về phía cửa.
Bởi vì cô đi rất nhanh, mà trong túi còn nhét hai viên dạ minh châu có kích cỡ lớn nên khi đi chúng sẽ va chạm vào nhau tạo ra tiếng vang lớn.
Chu Tước giơ tay nắm chặt khung cửa, cố gắng không nhịn cười, không để bản thân phát ra tiếng động.
Cho dù bị bắt được cũng không giao tang vật ra, thậm chí còn nghênh ngang bỏ đồ vào trong túi mang ra ngoài?
Ừm, quả nhiên là lão đại!
Chu Tước đưa Nam Nhiễm và hai người Hoa Vũ, Bạch Hổ rời đi, trước khi đi Chu Tước còn không quên chào hỏi Bạch Trạch một phen.
Ba người ngồi trong xe.
Không khí trong xe vô cùng ngượng ngùng.
Bạch Hổ che đầu, bởi vì bị bắt nên cảm thấy rất mất mặt.
Hắn ta lập nghiệp bằng nghề thổ phỉ, vậy mà cũng có ngày bị người ta giam lại.
Bạch Trạch bắt tay chào từ biệt với Chu Tước.
Hoa Vũ dựa vào cửa sổ xe, nhìn công quán ở bên ngoài, mở miệng nói: “Không ngờ Thân Đồ thiếu tướng quân lại tha cho chúng ta dễ dàng như vậy, không bắt yêu cầu chúng ta bồi thường đã cho người gọi người đến đưa chúng ta về. Từ trước đến giờ đều nghe thiếu tướng quân thiết huyết tàn nhẫn, xem ra tin đồn đúng là không thể tin.”
Đang nói chuyện thì cô bỗng nhìn thấy thủ vệ kéo một người từ trong công quán đi ra.
Một người trong đó nói với Bạch Trạch: “Phó tướng, có người ngụy trang thành nhân viên giao đồ ăn tiến vào công quán, chúng tôi lục soát được từ người hắn ta một viên ngọc bội, hẳn là một tên trộm.”
Bạch Trạch nhìn cái người bị kéo ra kia đã ngất, ôn hòa phân phó: “Dựa theo quy củ, nếu là ăn trộm thì trước hết cứ chặt một tay của hắn, sau đó kéo xuống thẩm vấn.”
“Vâng!”
Dứt lời, [phạch!] một tiếng.
Trước mặt tất cả mọi người, cái tay của tên kia bị chặt xuống.
Hoa Vũ nhắm chặt hai mắt, yên lặng quay đầu sang chỗ khác.
Cô sợ tới mức cả người khẩn trương, đôi môi run rẩy, chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Nhưng… nhưng… thật ra thiếu tướng quân cũng không phụ uy danh người ta đặt cho ngài ấy”
…
Phân tích một chút về lễ nghi trên bàn cơm của Nam Nhiễm (theo suy nghĩ của riêng tui, không áp đặt cho bất kì người nào.)
Trong chương này có một chi tiếc tui rất ấn tượng đó là việc Nam Nhiễm ăn xong sẽ lau tay, cảm ơn người đã mời mình ăn. Điều này khiến cho Thân Đồ Mạc bất ngờ vì không nghĩ một người phóng khoáng tùy tiện như Nam Nhiễm lại xem trọng để ý những lễ nghi này. Ngay cả Chu Tước cũng thừa nhận đây là một ưu điểm của lão đại nhà bọn họ, và bọn họ cũng không hiểu tại sao lại như thế.
Thật ra câu hỏi này không khó trả lời, nếu Thân Đồ Mạc có ký ức của những vị diện trước, tui nghĩ anh sẽ không bất ngờ đến như vậy, có khi còn cảm thấy khá tự hào bởi vì tâm huyết của mình đã được đền đáp.
Nói đến đây, có lẽ có một số bạn đoán được rồi đúng không? Mấy lễ nghi quy củ trên bàn ăn của Nam Nhiễm không phải tự động có, tất cả đều là nhờ vào sự dẫn dắt và dạy dỗ của dạ minh châu.
Không biết mọi người có còn nhớ không, trong thế giới đầu tiên, chính Bạc Phong đã dạy cho Nam Nhiễm sau khi ăn cơm người khác mời xong phải cảm ơn, còn phải lau tay thật sạch sẽ. Ban đầu thì Nhiễm tỷ không hề để ý nhưng Bạc Phong lại dùng cách riêng để dạy chị ấy, để nhắc nhở chị ấy và sau đó những vị diện tiếp theo Nhiễm tỷ đều thực hiện nó mà không cần ai nhắc nhở.
Có lẽ ngay chính bản thân của Nhiễm tỷ cũng không hiểu như thế có ý gì, cũng không biết đó là lễ nghi thường có mà chỉ theo bản năng mỗi lần ăn xong chị ấy đều sẽ làm như vậy.
Thói quen đó bắt đầu từ vị diện thứ nhất cho đến vị diện hiện tại, dù là ở thế giới nào, dù dạ minh châu có quên hay không thì Nhiễm tỷ vẫn không quên những thứ dạ minh châu đã dạy chị ấy.
Có lẽ đối với Nhiễm tỷ, dạ minh châu là ngoại lệ duy nhất vì thế tất cả những thứ liên quan đến dạ minh châu cũng là duy nhất. Chị ấy có thể quên bất cứ thứ gì nhưng ký ức về dạ minh châu thì không, dù có quên thì khi nhìn thấy dạ minh châu, bản năng vẫn hướng chị ấy về dạ minh châu.
Cho nên mới nói, người định sẵn sẽ ở bên cạnh bạn, dù quẩn quanh bao nhiêu vòng cũng sẽ về bên nhau. Qua bao nhiêu vị diện, qua bao nhiêu thế giới khác nhau, gặp gỡ bao nhiêu người, trải qua bao nhiêu chuyện nhưng cuối cùng cả dạ minh châu và Nhiễm tỷ đều ở cạnh nhau, như thế không phải là định mệnh thì gọi là gì?