Rơi Vào Hoàng Hôn

Chương 19



Edit: Doãn.

Tôi và anh trai tôi được phân vào lớp Năm, chàng trai không đeo kính chung phòng với chúng tôi cũng trong lớp Năm, còn anh đẹp trai đeo kính hình như ở lớp Ba. Mỗi lớp không có quá nhiều người, khoảng tầm hai mươi, lớp dành cho nữ sinh chỉ có một lớp.

Giáo quan Vương đang đứng bên cạnh tôi và anh trai tôi, tôi cứ luôn cảm thấy gã muốn ăn thịt tôi.

Thì ra trạm quân tư (*) còn hơn một tiếng nữa mới bắt đầu, xung quanh tôi chẳng có người nào động đậy, tôi thật sự bì không kịp.

*Đứng trong tư thế quân sự hay còn gọi là “kéo quân thế trận”, là bài học đầu tiên cho người lính, đồng thời cũng là kỹ năng bắt buộc phải học trong quá trình huấn luyện quân sự. Khi vừa bước chân vào trại quân đội, bạn phải học cách đứng trong tư thế quân nhân. Tư thế quân phiệt, có thể nói là mẹ đẻ của mọi hành động quân sự. Đồng thời, thế trận quân sự còn hàm chứa ý nghĩa sâu sắc (nguồn: Baidu)

Tầm mắt tôi hết đen rồi lại trắng, cảm giác được rõ ràng bước chân đã bắt đầu đứng không vững.

“Làm gì đấy! Cậu đứng đó lắc qua lắc lại cái gì!” Vương giáo quan cầm một chiếc thắt lưng quất vào lưng tôi, tôi chỉ mặc hai cái áo mỏng, cơn đau nhói lập tức như thuỷ triều ập đến.

“Đùng!” Tôi nghe thấy tiếng ai đó bị té xuống đất, Vương giáo quan rời khỏi chỗ tôi, tôi đau đến tột độ, không nhịn được ngồi xổm xuống đất.

“Đằng kia xảy ra chuyện gì! Mấy người tưởng rằng mình còn là đại thiếu gia à!” Vương giáo quan vừa đi vừa gầm gừ, chiếc thắt lưng trên tay bay phấp phới.

Tôi quay đầu xem thử, có một cậu bé đang nằm thẳng dưới đất, nhưng bốn phía chẳng có người nào nhúc nhích.

“Cậu! Đưa cậu ta đến bệnh xá! Suốt ngày cứ gây chuyện cho tôi!” Vương giáo quan chỉ vào một cậu trai kế bên, nói với vẻ mặt ghê tởm, “Đợi cậu ta tỉnh dậy thì bảo cậu ta chạy ba cây số!”

Anh trai tôi thấy tôi trì trệ chưa chịu ngồi dậy, anh bèn ngồi xổm xuống, hỏi tôi: “Tu Mạn, em còn khó chịu sao?”

Tôi bị hạ đường huyết khá nghiêm trọng, khó chịu đến mức không nói được lời nào, bên tai lại vang lên âm thanh sắc lẻm tựa như nghìn nhát dao, “Cậu lại làm gì thế hả! Cho phép cậu nói chuyện rồi à! Cậu muốn chạy hay muốn tối nay khỏi ăn cơm! Hả?!”

Tôi nhìn thấy chiếc thắt lưng trên tay Vương giáo quan rơi vào người anh trai tôi, anh trai tôi vẫn một mực đứng che chắn trước mặt tôi, tôi muốn đẩy anh ra, nhưng tay không còn tí sức lực nào cả.

Ngày đầu tiên, đến mức này ư?

“Xin lỗi giáo quan!” Tôi nghiến răng cố gắng đứng dậy, nhấc tay đẩy anh trai tôi, chưa kể nếu anh bị đánh mấy chục roi, dù thể lực có tốt đến đâu cũng chịu không nổi.

Có lẽ vì mặt tôi đã sớm trắng bệch tới đáng sợ, cũng có lẽ vì gã nghiện mùi vị thuốc lá của anh trai tôi, Vương giáo quan hung ác trừng tôi một cái sau đó mới để chúng tôi rời đi.

Trước đây tôi cứ nghĩ đây là một kỳ huấn luyện quân sự, song thực tế rành rành trước mắt đã chứng minh những gì tôi nghĩ cũng chỉ đơn giản là nghĩ mà thôi.

Hình phạt ở đây dường như cũng chỉ có hai cái, một là chạy, hai là dùng thắt lưng đánh người.

Trong thời gian nghỉ giải lao, tôi tận mắt chứng kiến giáo quan lớp đối diện bẻ thắt lưng, xung quanh im thin thít, cậu bé bị đánh cũng không hé răng.

Ngay cả những cô gái trong lớp Một còn không được tha.

Đến cùng thì đây là chỗ nào? Tôi có chút tiếp thu không nổi, nhưng vẩn vơ nghĩ cũng có thể nghĩ ra đáp án. Nơi nào mà vừa tới đã bị bắt nhốt bảy tám ngày? Căn bản không thể dùng hai chữ “bình thường” để liên tưởng chuyện này được.

May mà tôi và anh trai tôi vẫn được ở cạnh nhau.

Qua một buổi chiều, cuối cùng đã đến bữa ăn tối. Tháng Một, tôi đoán chắc quần áo của mọi người ai cũng bị mồ hôi thấm đẫm. Giáo quan đen mặt dẫn chúng tôi đến nhà ăn, coi bộ dạng của hắn ta, chỉ sợ hận không thể bỏ cho chúng tôi chết đói.

Trong lúc ăn tôi không được ở gần anh trai tôi, cách đó không xa, tôi ngồi đối diện với anh đẹp trai đeo mắt kính. Ngay khi vừa ngồi xuống, tôi mỉm cười lịch sự với anh ta, nhưng nửa giây tiếp đó đôi mắt của anh ta tựa hồ không còn nằm trên người anh ta nữa.

Đôi khi tôi thật sự nghi ngờ cặp mắt kính của anh ta chỉ dùng để trang trí.

Siêng suốt bữa ăn không hề xảy ra biến cố bất ngờ nào, song cũng hên là không có biến cố. Bắp cải trắng do chính tay hoàng đế Hàm Phong chế biến cùng củ cải do mấy con chim nhạt nhẽo làm quả thật rất xứng đôi, gọi đây là canh súp chính là sỉ nhục cái nồi.

Thế thì cũng phải ăn, ăn xong còn phải rửa chén.

Lớp tu dưỡng bản thân buổi tối kiểm tra việc học thuộc lòng, vì thế tôi và anh trai đến đây, đứng ở phía sau lẩm nhẩm lại nội dung của ngày mai – Mạnh Tử, <Ta Khéo Nuôi Cái Khí Chính Đại Của Ta>.

Tôi nghe thấy bài hôm nay bọn họ kiểm tra chính là <Nhân Nghĩa Lễ Trí, Ta Đều Thông Thạo>, học không thuộc thì cứ lấy thước vả vào tay, có vẻ anh chàng đẹp trai đeo kính chưa bị đánh lần nào, những người khác dù ít dù nhiều cũng đã bị vài cái.

Sau khi lớp tu dưỡng bản thân kết thúc, tôi nghiến răng nghiến lợi đến chết đi sống lại.

Tắm rửa xong xuôi trước giờ tắt đèn, thấy hai người kia không nói lời nào đã đi ngủ, tôi không quen lắm.

Tôi nằm trên giường anh trai tôi, ôm chặt anh, xuyên qua lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được những vết tích mà chiếc thắt lưng kia để lại, sưng nặng vô cùng.

“Đau không?” Tôi ngước nhìn anh trai tôi, nước mắt bất giác chực trào ra.

“Anh không đau, ngoan.” Anh trai xoa tóc tôi, cúi đầu hôn lên trán tôi.

Chưa đầy hai phút, cánh cửa đột ngột mở tung.

Anh đẹp trai đeo kính và anh chàng tóc bạc tức khắc bật dậy đứng xuống đất, Vương giáo quan chỉ vào tôi và anh trai tôi rồi quát tháo, “Hai người kia! Ra ngoài cho tôi!”

Tôi đứng lên ngó thử bốn góc tường, mẹ nó, có camera giám sát.

Tôi vốn còn đang tò mò tại sao bọn họ lại sắp xếp cho tôi và anh trai tôi vào cùng một phòng, thì ra là đã gắn camera rồi, thật sự quá trâu bò.

Tôi và anh trai tôi thẳng lưng ra khỏi phòng, giây kế tiếp liền bị hai tên giáo quan ép sát vào tường, Vương giáo quan cầm một cây gậy trên tay kêu chúng tôi bước qua đó, tôi nhìn thấy gậy được bọc vải trắng, còn chưa kịp xem kỹ, đã nghe tiếng Vương giáo quan hét lên bên tai.

“Mỗi ngày đều chỉ biết kiếm chuyện cho ông đây xử lí! Có phải buổi tối không muốn ngủ nữa đúng không!”

Bầu không khí thình lình bị xé toạc, cây gậy nện vào người tôi, toàn bộ âm thanh đều bị bóp nghẹn.

Tôi cau mày, đó là gậy sắt.

Cơn đau nhức nhanh chóng lan rộng, từ nhỏ đến lớn bố mẹ chưa từng động vào người tôi, hiện giờ đã đến lúc tôi phải đền bù rồi.

Tôi rên rỉ vài tiếng, Vương giáo quan liên tục nả gậy vào đúng một ví trị, mồ hôi lạnh trên người tôi thi nhau túa ra, anh trai tôi cũng giống thế, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng hít thở của anh trở nên cực kỳ nặng nề.

Gã đánh hơn hai mươi dậy rồi dừng lại, “Cút về đi! Quản cho tốt cái miệng vào!”

Sau khi bọn họ rời đi, tôi và anh trai tôi đứng yên tại chỗ không cử động suốt mấy giây rồi mới bước vào phòng, chủ yếu là vì đau quá cử động không nổi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.