Edit: Doãn.
Tống Di Chương đang đứng đối diện tôi, khuôn mặt không chút cảm xúc
Theo sau gã, có hơn mười giáo quan.
Tôi nghĩ sắc máu trên mặt tôi hẳn đã rút sạch rồi.
“Anh Tu Mạn, sao anh không đi tiếp?” Giọng nói của Tống Dung Dữ vang lên sau lưng.
Tôi giống như bị đóng băng, cơ thể vẫn ở vị trí hiện tại, nhưng đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của tôi nữa.
“Tu Mạn.” Tôi nghe thấy tiếng gọi của anh trai tôi, song tôi không thể phản ứng được.
Hai tên giáo quan tiến đến gần tôi, thô bạo kéo tôi lên.
“Cút hết ra đây cho tôi!” Giáo quan quát tháo xuống phía dưới.
Tôi nghe thấy Tô Dung Dữ ré lên, có lẽ là sợ hãi đến bật khóc rồi.
Giáo quan giữ chặt chúng tôi, ép chúng tôi quỳ xuống đất, anh trai tôi nhìn tôi, dùng ánh mắt an ủi tôi, đừng sợ.
Tôi trông thấy Trần Dĩnh đứng dậy bước ra sau lưng Tống Di Chương, Tống Di Chương vỗ vai anh ta.
Trần Dĩnh đối mắt với tôi vài giây, sau đó cúi đầu xuống.
À, thì ra là vậy.
Tống Di Chương đi qua, tát thẳng vào mặt chúng tôi một cái.
Gã nói, “Quay về hết đi.”
Tôi ngẩng đầu lên với khuôn mặt sưng đỏ, hoá ra đêm nay căn bản không hề có ánh trăng.
Chúng tôi được đưa tới một chỗ tên là Tư Quá Thất (*), cái gọi là Tư Quá Thất, chính là một căn nhà gỗ lớn có các phòng nhỏ ở bên trong, trong các phòng ấy còn đều được ngăn bởi lan can sắt giống hệt Tịnh Tâm Thất.
*Dịch ra là phòng suy ngẫm.
Chúng tôi bị chuyển sang các phòng riêng biệt, tôi thấy Sở Hi Hoà cũng bị kéo đến, cuối cùng vẫn liên luỵ anh ta.
Tay tôi bị còng vào lan can, một tên giáo quan cầm cây thước bản, bắt đầu “chăm sóc” thân thể tôi.
Tôi nghe thấy động tĩnh từ phòng cách vách, xen lẫn tiếng khóc của Tô Dung Dữ, tình hình chắc cũng giống bên tôi.
Thước bản hạ xuống như muốn xé nát từng thớ thịt trên người tôi, mồ hôi liên tục tiết ra khiến bàn tay nắm lan can sắt có chút trơn trượt, tôi cắn chặt răng, ép chính mình không được phát ra bất kì âm thanh nào.
Nhưng mà đau quá, toàn thân tựa hồ bị xuyên thủng, sau lưng ắt hẳn đã chằng chịt thêm những vết sẹo gớm ghiếc.
Không rõ đã qua bao lâu, đầu tôi hơi choáng váng, lan can sắt trước mắt dần trở nên mơ hồ, bóng đen xếp chồng lên nhau, giáo quan dừng lại, bước ra ngoài đóng sầm cửa.
Tôi nằm xụi lơ dưới mặt đất, cơ thể đau đớn đến mức không thể cử động được, giống như bị đánh gãy một khúc xương, khốn khổ muốn nhảy dựng lên, Tô Dung Dữ vẫn đang khóc, có lẽ thật sự rất đau.
Tôi chìm sâu vào mơ màng, ngất đi.
Chẳng rõ tỉnh dậy vào lúc nào, tôi bị cơn đói khát mãnh liệt dày vò, tôi há miệng song lại không thể cất thành lời.
Tiếng khóc của Tô Dung Dữ đã ngừng, có vẻ là bất tỉnh rồi.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng cửa phòng mình bị mở ra, khó ngăn ngước đầu lên, người đến là Tống Di Chương.
Biểu cảm trên khuôn mặt gã vẫn y như cũ, dựa vào tường quan sát tôi.
“Khát à.” Gã nâng mắt nói.
Tôi đã không còn hơi sức nào mà để ý gã, lựa chọn không nói gì.
“Hôm nay là ngày thứ ba, nếu không uống nước trong bảy mươi hai tiếng đồng hồ, các cậu sẽ chết.” Gã bổ sung.
“Anh trai cậu cũng sẽ chết.”
Vẻ mặt như thể đã nắm rõ trong tôi trong lòng bàn tay.
“Ông dám giết người không?” Tôi khàn giọng nói.
“Dám.” Tống Di Chương ngồi xổm xuống giật tóc tôi.
“Bắt đầu từ anh trai cậu.” Gã nở nụ cười.
Tim tôi đập cực kỳ nhanh, nhanh đến mức cơ thể tôi không thể chịu đựng được nữa, Tống Di Chương là một tên điên, một tên điên có thể giết chết anh trai tôi.
“Điều kiện là gì?” Tôi hỏi gã.
“Làm cho tôi thoải mái, tôi sẽ cậu nước.” Gã sờ vào cạp quần, biểu cảm vừa biến thái vừa hèn hạ.
Đến lúc tôi phản ứng được gã mới nói gì, hai mắt không nhịn được trợn to, cảm giác buồn nôn xộc thẳng xuống bụng.
“Ông mẹ nó nằm mơ đi!” Tôi dùng sức rống lên, thật sự quá kinh tởm rồi.
“Cứ từ từ suy nghĩ, tôi ở đây cùng cậu nghĩ.” Tống Di Chương đặt một cái iPad xuống trước mặt tôi.
“Đây là hình ảnh giám sát của các phòng, cậu có thể từ từ cân nhắc.” Màn hình phân cách thành ba tấm lưới, đích thực là ba căn phòng nhốt ba người họ.
Tô Dung Dữ không nhúc nhích nằm trên đất, hiển nhiên đã ngất đi, quần áo thậm chí còn dính đầy máu.
Sở Hi Hoà dựa vào lan can, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ, cánh tay vô tình lộ ra không ít vết bầm tím.
Anh trai tôi ngồi tựa vào tường, sắc mặt tái nhợt doạ người, chiếc áo sơ mi anh đang mặc, ở phần lưng lộ ra từng mảng máu đỏ thẫm vô cùng rõ ràng.
Bỗng dưng gương mặt anh trai tôi chợt nghiêng sang phải, cả người ngã đổ xuống đất, ngất đi.
Trái tim tôi nhào nhào thành một đoàn khó lòng chống chế nổi, anh trai tôi ngất xỉu! Anh trai tôi! Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không thể nghĩ thêm gì nữa, anh trai tôi chết rồi, tôi chắc chắn sống không nổi.
“Đồ điên.” Tôi nhắm mắt, nghiến nát hàm răng.
“Cho họ uống nước.” Khi những lời này phát ra, toàn bộ da đầu tôi tê liệt.
“Đứa trẻ ngoan.” Tống Di Chương ra ngoài lấy hai chai nước, cưỡng ép đổ lên người tôi.
Gã đưa tay cởi quần tôi.
Tôi nhắm nghiền mắt, cố gắng không nghĩ tới bất kì điều gì nữa.
“Anh ơi, em xin lỗi, em chỉ muốn bảo vệ anh thôi.”
***