Buổi chiều được xuất viện, dù đã được Lãnh Ngôn cho nghỉ vài hôm ở nhà nhưng Phí Phí vẫn đến bar làm lại vào ngay buổi tối, dù sao ở nhà cũng không có gì làm, vả lại hôm nay là ngày lãnh lương, chắc chắn còn thưởng thêm tiền mặt, cô có chết cũng phải lết thân đến nhận.
Trong phòng nghỉ, qua mười giờ một cô gái trong phòng Alley vừa phục vụ phòng về, cô ta hằn hộc ngồi xuống ghế rút tiền boa ra đếm, miệng lầm bầm mắng chửi: “Ông già hơn sáu mươi tuổi, boa thì ít mà dê thì nhiều.”
Mấy cô gái trong phòng nghe thấy liền phá lên cười: “Mày qua tay ổng rồi hả?”
Cô gái kia cười hắt ra một tiếng, cất tiền vào túi váy: “Qua rồi, già mà mạnh lắm, nắm tay tao chặt cứng.”
Tiếng cười lại vang khắp phòng, có người còn nửa thật nửa đùa nói: “Sau này gặp phải mấy thằng cha như vậy phải nói với Phí Phí một tiếng, nó có kinh nghiệm với vụ này lắm.”
Trong lúc mấy cô gái đùa giỡn, Alley nghiêm mặt không muốn Phí Phí đắc tội với bất kỳ ai, cô lên tiếng nhắc nhở: “Phí Phí, đừng tự chuốc phiền phức cho mình.”
“Chị Alley, Phí Phí ngay cả ông chủ còn không sợ, chị lo gì chứ?”
“Thôi đi, tụi bây không thấy dạo này tâm trạng của ông chủ không tốt sao, đừng có xúi dại nó.” Alley ngưng ghi chép sổ sách, chĩa bút một lượt qua mấy cô gái cảnh báo.
Điện thoại Alley bỗng có người gọi đến, bên dưới lễ tân gọi điện báo chuẩn bị có khách lớn, còn yêu cầu tất cả các cô gái ở bar. Alley nghe xong sắc mặt liền không tốt, mấy người khách yêu cầu cao như vậy chắc chắn không phải tầm thường. Tuy phòng Alley không thường xuyên tiếp khách như phòng Ma nhưng giá còn trinh bao giờ cũng cao hơn, đã bước vào đây làm phải chấp nhận bán thân, vấn đề chỉ là chuyện sớm muộn.
Mười một giờ, tất cả các cô gái đều tập trung ở phòng VIP cho khách lựa chọn, Phí Phí đứng ở hành lang đối diện quan sát, bên trong có bóng dáng của Lãnh Ngôn, trông anh còn rất vui vẻ.
Mang phụ nữ ra là công cụ tiêu khiển, loại đàn ông này thật đáng bị thiến! Nụ cười của Lãnh Ngôn khiến Phí Phí nổi máu, cô đi vòng qua chen giữa hàng những cô gái đang xếp, giữa những bông hồng quyến rũ bỗng lọt thỏm một cây bông cúc lùn tịt.
“Mày điên rồi hả?” Alley thấy Phí Phí đứng vào hàng chờ, vội kéo ra chỗ khác nói nhỏ: “Có biết đang làm gì không?”
“Tiền chắc chắn không ít.” Phí Phí cười cười, nháy mắt tinh nghịch.
Alley tức giận trừng mắt, không tài nào hiểu nổi suy nghĩ lúc nắng lúc mưa của Phí Phí, cô cau có cằn nhằn: “Mày thiếu tiền tới mức bán thân luôn sao?”
Đáp lại, Phí Phí cong môi cười rồi lại trở về trạng thái chán ghét, hai mắt rực cháy ngọn lửa hiếu chiến: “Nếu người trong đó chọn em, em nhất định khiến hắn tuyệt tử tuyệt tôn.”
“Ồ…” Giọng điệu ngạc nhiên giả tạo vang lên sau lưng, vừa quay đầu đã có thể nhìn thấy Lãnh Ngôn đứng đó, hai tay đút vào túi, áo sơ mi lụa rộng rãi tùy ý mở hai cúc trên, trông vô cùng phong lưu ăn chơi.
“Ông chủ.” Alley lập tức cúi đầu, trở lại trước cửa phòng VIP điều khiển các cô gái theo lệnh khi Lãnh Ngôn hất tay.
Alley vừa đi thì Phí Phí cũng bỏ đi, Lãnh Ngôn nhanh hơn khóa cô lại trong khoảng trống trong người, anh đặt hai tay ở lan can chặn lối, vẫn là nụ cười bỡn cợt thường thấy: “Đến mức này em vẫn có thể đến đây gây chuyện? Nhìn không ra, bên ngoài mạnh mẽ như vậy, sao trên giường như cái xác chết vậy?”
Lãnh Ngôn càng muốn nhìn thấy bộ dạng tức giận của Phí Phí, cô càng không cho anh cơ hội nhìn thấy. Nuốt cơn giận vào bụng, Phí Phí mỉm cười thản nhiên đáp: “Chuyện này phải hỏi ông chủ chứ?”
Quả nhiên, sắc mặt Lãnh Ngôn tối sầm lại, Tôn cùng mấy tên đàn em nghe thấy cũng che miệng cười. Phí Phí hả lòng đắc ý nhìn Lãnh Ngôn, anh chợt bật cười quay lại phòng VIP không làm gì cô, chắc hẳn trong lòng đang tự hỏi liệu bản thân anh có yếu kém đến mức không khiến cô hài lòng khi lên giường.
Khách lớn hô to tập trung hết các cô gái để lựa chọn, cuối cùng cũng chỉ chọn người của phòng Ma, chị ta hất mặt lên trời bởi tiền hoa hồng nhận được không ít. Các cô gái phòng Alley không phải tiếp khách tuy có vui nhưng cũng có tiếc, vì tiền nhận được một đêm có khi bằng cả tháng tiền lương.
Hai giờ sáng, sau khi đóng cửa quán, mọi người tập họp lại khu chính nhận tiền thưởng nóng, tiền lương chính thức cũng chuyển đến thẻ ngân hàng và được thông báo qua điện thoại. Tháng này vì lo chuyện chuyển nhà cùng Alley mà Phí Phí nghỉ mấy ngày, còn tưởng Lãnh Ngôn sẽ không trừ vì biết cô đang trong tình thế bắt buộc, hóa ra chỉ cần vắng mặt anh đều trừ thẳng tay mặc kệ lý do.
“Mày lúc nào cũng hơn, trân trọng thời gian tốt đẹp này đi!” Tôn đưa hẳn một xấp tiền dày cho Phí Phí, lộ liễu không hề đựng trong bao thư như cố tình để cho tất cả nhân viên còn lại biết Lãnh Ngôn đang thiên vị cô.
Đảo mắt nhìn xung quanh, tiền thưởng của Phí Phí còn nhiều hơn cả Ma và Alley. Có điều Phí Phí sẽ không bao giờ nhận sự đãi ngộ đặc biệt này, lấy chỉ mắc nợ Lãnh Ngôn thêm, cô dù nghèo vẫn phải tỏ ra tự trọng.
“Tôi chỉ lấy đúng phần của mình, không nhận thêm.”
“Phí Phí, ông chủ cho thì cứ nhận, bày đặt từ chối làm gì.” Một cô gái phòng Ma nhìn thấy liền nói móc, mắt liếc ngang liếc dọc tỏ ý khinh thường.
Phí Phí liếc nhìn cô ta, nhàn nhạt đáp: “Còn hơn những kẻ mặt dày như vỏ trái đất, cho tiền là lấy, không cần biết hậu quả.”
“Mày nói cái gì hả?!” Cô gái đập bàn hét lên đầy giận dữ.
“Ê, ông chủ ở đây, biết điều một chút đi.” Tôn lên tiếng ngăn lại.
Phí Phí nhìn cô gái bằng ánh mắt vô cảm, cô ta trừng mắt giận dữ, hai bàn tay siết chặt thành hình nắm đấm nhìn Phí Phí chằm chằm.
Alley kéo Phí Phí đang trong tư thế sẵn sàng động thủ về phía mình, thì thầm khuyên can: “Nhịn đi.”
Những cô gái ở đây không phải là đối thủ của Phí Phí, cô cũng chẳng cần bỏ chuyện không đâu vào bụng.
Được giải tán, Phí Phí vừa quay lưng đi thì tóc cô bị giật ngược về sau, cô gái kia nhào đến mặc kệ sự hiện diện của Lãnh Ngôn mà gây hấn. Kể cả những cô gái phòng Ma cùng nhau can lại thì cô ta vẫn tỏ ra hung tợn.
Phí Phí cười lạnh, đang chuẩn bị đánh trả thì Tôn ngăn lại ở giữa, cô nhẹ nhàng nhắc: “Tránh ra, không tôi đánh anh bây giờ.”
“Phí Phí, ông chủ đang nhìn.” Tôn dùng tông giọng vừa đủ cho Phí Phí nghe thấy, cô gái dám nổi loạn trước mặt Lãnh Ngôn chắc chắn lãnh hậu quả không yên, hắn vì nể tình quen biết không muốn Phí Phí giống cô ta.
“Anh ta nhìn thì sao? Tôi không đánh trả thì có khác gì nhu nhược?”
Phí Phí hùng hổ đẩy Tôn ra, nhào đến nắm đầu cô gái kia vung tay tát thẳng hai cái vào mặt cô ta với lực mạnh nhất, dù nhỏ con hơn nhiều nhưng cô lại hoàn toàn trên cơ thành công khống chế được cô ta.
Tôn bị đẩy sang một bên, hắn đương nhiên to cao xấp xỉ Lãnh Ngôn và có thể kiểm soát được những tình huống như thế này. Nhưng vừa định can ngăn thì Lãnh Ngôn đã lên tiếng chặn hành động của hắn lại, hắn chỉ còn có thể đứng một bên dõi theo tình hình.
Cô gái bị Phí Phí đánh ngã xuống đất liền ôm mặt khóc lóc ăn vạ, Ma thấy người của mình thất thế liền đến mách với Lãnh Ngôn trước: “Ngôn, anh xem nó kìa, đánh người như vậy thì mặt mũi con bé kia sao tiếp khác được… Á!”
Đang mải nói, Ma bất ngờ bị Phí Phí nắm đầu lôi ra, cô không quan tâm có mặt Lãnh Ngôn mà tặng cho cô ta vài cái tát, khiến cô ta chỉ còn nước khóc lóc hét tên Lãnh Ngôn cầu cứu trong vô vọng.
Lãnh Ngôn ngồi vắt chân ung dung tựa lưng vào ghế, khóe môi cong nhẹ dường như rất thích thú, chợt lên tiếng hỏi: “Còn ai không hài lòng Phí Phí, ra giải quyết một lần cho xong.”
Giọng điệu Lãnh Ngôn thu hút sự chú ý của Phí Phí, cô liếc nhìn anh, suy nghĩ xem có nên đánh anh luôn không, nhưng sợ chưa kịp đánh đã bị tiễn sang thế giới bên kia, cô chần chừ không dám tấn công.
“Cái con này, đủ rồi.” Tôn gằn nhỏ giọng kéo Phí Phí đang đứng sừng sững nắm tóc Ma lê lết dưới sàn, mắt cô lại nhìn về phía Lãnh Ngôn như thể anh là kẻ tiếp theo sẽ bị cô xử. Hắn có ý tốt giúp cô thoát khỏi đắc tội với Lãnh Ngôn lại bị cô trừng mắt đe dọa ngược lại.
Màn kịch kết thúc, Lãnh Ngôn đứng đi ra về, trên môi vẫn giữ nụ cười nhàn hạ, theo sau là Tôn và một vài tên đàn em. Ngay khi Lãnh Ngôn vừa rời khỏi, Ma không giữ sự yếu đuối giả tạo mà nhào lên đánh Phí Phí, hai bên phòng Ma và Alley ẩu đả, nhân viên còn lại của quán phải lao vào vất vả dẹp loạn.
Mất hơn một tiếng mới êm xuôi, đánh cho hả dạ mới chịu ra về, Phí Phí vừa ra khỏi cửa quán bar đã bắt gặp Lãnh Ngôn đứng dựa vào thân xe, hai tay đút túi quần, chiếc áo sơ mi lụa màu đen bay trong gió lạnh.
“Ngôn, em thật sự chịu hết nổi rồi.” Ma từ sau lưng Phí Phí trong quán chạy đến ôm Lãnh Ngôn khóc thảm thương. Mặc kệ Phí Phí có vị trí gì trong lòng anh, chỉ cần có cơ hội khiến anh nảy sinh ác cảm với cô thì cô ta nhất định không bỏ qua.
Lãnh Ngôn trước mặt Phí Phí ôm vai Ma an ủi: “Bỏ đi, tức giận làm gì, anh sẽ đuổi việc cô ta.”
Đuổi việc? Phí Phí nghe thấy tức đến nghẹn họng, rõ ràng người gây sự trước là người bên phòng Ma nhưng người chịu thiệt lại là cô. Phí Phí lạnh nhạt nhìn Ma được Lãnh Ngôn bênh vực liền tựa đầu vào vai anh tỏ ra kênh kiệu.
Thấy Phí Phí tỏa ra sát khí, Alley khẽ lay tay cô lắc đầu, ý bảo cô đừng manh động. Phí Phí cười lạnh, vuốt tóc ngược về sau bỏ đi một mạch trên vỉa hè.
Ánh mắt Lãnh Ngôn hiện lên tia sâu xa, xoay đầu dõi theo bóng lưng tức giận của Phí Phí. Anh chợt đẩy Ma ra khỏi người mình, lạnh lùng nói: “Lương tháng sau không cần nhận.”
Nói rồi Lãnh Ngôn lên xe nhấn ga lao đi, bỏ Ma đứng ngơ ngác bị người khác bắt gặp chê cười.
Tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường để lại vết trắng xóa, Lãnh Ngôn hạ kính xe, nói vỏn vẹn hai chữ: “Lên xe.”
Phí Phí đang đi bộ, nghe Lãnh Ngôn nói xong liền đi nhanh hơn buộc anh phải mở cửa xuống xe. Bị anh kéo tay giữ lại, Phí Phí theo phản xạ đấm vào mặt Lãnh Ngôn một cái, máu ở khóe môi anh chảy ra, dù ra tay mạnh như vậy cô vẫn không cảm thấy có lỗi mà còn vui sướng phần nào.
“Về nhà nói.” Lãnh Ngôn dùng sự nhẫn nại cuối cùng lấy tay quệt máu, giọng trầm đi hẳn.
“Nói cái gì? Nói rằng cả đời còn lại của tôi vẫn sẽ bị kẻ khác khinh thường vì không giả tạo bằng Ma? Muốn nói đúng không? Được, vậy tôi nói cho anh biết, Phí Phí tôi có chết cũng không theo anh nữa!”
Vừa cất bước trong kích động, Phí Phí liền bị Lãnh Ngôn vác lên vứt vào xe, còn đang lồm chồm ngồi dậy thì xe đã lao đi mất, ngay cả dây an toàn cũng không kịp thắt.
Về đến nhà, Phí Phí đi thẳng lên lầu ngồi ạch xuống sofa gần giường, Lãnh Ngôn biết tâm trạng cô không tốt, vừa vào phòng đã nói ngay vào vấn đề: “Nghỉ đi, tôi nuôi em.”
“Nuôi?” Phí Phí cười nhạt, nước mắt tức giận chực chờ rơi: “Anh xem tôi là gái bao sao?”
“Tôi chỉ muốn cho em những gì tốt nhất, em không cần phải làm gì cả.” Lãnh Ngôn ngồi xuống giường đối diện Phí Phí , thái độ nghiêm túc không có ý đùa giỡn.
“Sau đó thì sao? Khi anh vứt tôi đi thì tôi sẽ đến bar làm gái? Lãnh Ngôn, anh đi chết đi!” Phí Phí vào toilet, mở tất cả vòi nước lên để tiếng nước chảy che lấp đi tiếng khóc của cô, thì ra cô bây giờ trong mắt Lãnh Ngôn là loại con gái cần được người khác bao nuôi.
Lãnh Ngôn nằm xuống giường thở dài mệt mỏi, tính cách của Phí Phí, có nhu có cương đều không khuất phục được.
Gặp được Phí Phí, anh mới nếm được mùi vị thất bại tình trường.
Có điều, tất cả đều là do anh tự nguyện.