Bar Haro vào những ngày kỷ niệm thành lập quán trở nên bận rộn, Lãnh Ngôn suốt nhiều ngày phải uống rượu tiếp khách nên trạng thái không được tốt lắm.
Buổi tối sau hôm tiệc kỷ niệm, Lãnh Ngôn ngồi ở phòng làm việc, day day thái dương với dáng vẻ mệt mỏi. Phí Phí đi vào nhìn thấy lặng lẽ thở dài một hơi đi đến, lên tiếng hỏi: “Anh tìm tôi?”
“Ừm.” Lãnh Ngôn ngước lên nhìn Phí Phí, điềm tĩnh gợi ý: “Nếu đi du lịch, em muốn đi đâu?”
“Du lịch? Anh muốn đưa tôi đi du lịch?” Thay vì vui Phí Phí lại lo lắng, trên đời này làm gì có ai cho không ai thứ gì, Lãnh Ngôn đưa cô đi du lịch ắt hẳn có dự tính từ sớm, đã vậy có lo xa lo gần cũng vô ích, cô không cam tâm đáp: “Tùy anh, chỉ cần không phải biển là được.”
“Được.” Lãnh Ngôn gật đầu ghi nhận, đáy mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa.
“Vậy tôi đi đây.” Phí Phí xoay người định bước đi, lưỡng lự một chút lén để hộp thuốc đau đầu giấu dưới vạt áo lên mép bàn rồi chạy một mạch ra ngoài.
Lãnh Ngôn nở hoa trong lòng, mỉm cười vui vẻ cầm lấy hộp thuốc ngắm nhìn.
Ra bên ngoài, Phí Phí cảm thấy không an tâm, đột nhiên Lãnh Ngôn muốn đưa cô đi du lịch, con người thâm sâu như anh, làm gì có chuyện đi chơi thuần khiết?
Hóa ra đều do Phí Phí nghĩ nhiều, lần này Lãnh Ngôn muốn cho nhân viên chính thức trên ba năm đi du lịch nghỉ xả hơi.
“Kỳ lạ thật, trước nay có vụ này đâu?” Một cô gái chống tay suy nghĩ, nói xong mọi người trong phòng nghỉ đều đồng loạt quay sang nhìn Phí Phí.
“Không liên quan đến em, em còn chưa làm nhân viên chính thức nữa mà.” Phí Phí thật lòng đáp, chuyện cô được đi cùng cũng là nhờ hưởng phước phần làm tình nhân của Lãnh Ngôn, nếu không đã bị bỏ rơi ở nhà.
“Đợi đã, chẳng lẽ ông chủ lần này muốn bỏ Phí Phí ở nhà?”
“Nhỡ ông chủ với Phí Phí chia tay thì chúng ta mất chỗ dựa hay sao?”
Bỏ ngoài tai những tranh luận sôi nổi về Lãnh Ngôn và mình, Phí Phí lén trốn ra khỏi phòng nghỉ đúng lúc chạm mặt Ma.
Cô ta đắc ý khoanh tay trước ngực đầy kiêu ngạo, cao giọng hả hê: “Ông chủ cho nhân viên chính thức trên ba năm đi du lịch, có phải lần này cô bị bỏ rơi rồi?”
“Hình như là vậy.” Phí Phí cười như không, không có tâm trạng tranh cãi với Ma.
“Phí Phí, số cô thật tội nghiệp.” Ma hất cao mặt, lắc mông bỏ đi.
Họp bàn về chuyến du lịch, Alley thông báo cho phòng biết sẽ đi hai ngày hai đêm, Lãnh Ngôn đã bao resort, quan trọng hơn là ở biển. Phí Phí rơi vào cơn hoang mang, rốt cuộc vẫn không hiểu âm mưu phía sau của Lãnh Ngôn.
“Ông chủ có nói, nếu muốn cảm ơn về chuyến đi này, hãy cảm ơn Phí Phí.”
Alley vừa nói vừa nhìn về phía Phí Phí đang ngồi thu mình trong góc phòng, ngay khi nghe về việc được Lãnh Ngôn tổ chức đi du lịch thì Alley đã có thể khẳng định chín mươi phần trăm liên quan đến Phí Phí, thế nên cũng không còn gì để gọi là bất ngờ.
“Biết ngay mà.” Mọi người ùa lên trêu chọc khi nghe Alley nói, tất cả sự tập trung đổ dồn về Phí Phí, còn cô cong môi cười một cách đầy miễn cưỡng.
Mười một giờ hơn, Phí Phí buồn chán không có gì làm liền đi tìm Lãnh Ngôn, sẵn tiện hỏi về vụ đi biển trong khi đó đã bàn qua trước. Vừa vào phòng làm việc của Lãnh Ngôn đã thấy anh nằm trên giường, Phí Phí lén lút đi đến xem anh có ngủ thật hay không, cô huơ tay trước mặt vẫn không thấy anh phản ứng.
Có lẽ do Lãnh Ngôn quá mệt vì đau đầu, Phí Phí tạm thời không quấy rối, đi đến bàn làm việc ngồi trên ghế của anh, vừa ngồi lên đã cảm thấy đầy quyền lực. Cô ngả lưng vào ghế xoay vòng vòng tự chơi với chính mình đợi Lãnh Ngôn dậy.
Trong lúc đợi Lãnh Ngôn, anh chưa dậy thì Phí Phí đã ngủ quên mất, cho tới khi môi có cảm giác bị hôn cô mới giật mình tỉnh dậy. Lãnh Ngôn một tay chống trên bàn, một tay chống lên tay gác ghế, vừa vặn khóa Phí Phí lại trong vòng vây của anh.
“Có chuyện gì lại đợi tôi lâu đến vậy?”
Cái tên Lãnh Ngôn sớm đã biết Phí Phí đến vậy mà vẫn cố tình bắt cô đợi, nhưng chuyện đó không quan trọng bằng chuyện cô sắp hỏi.
“Tại sao lại là biển? Anh đã quyết còn hỏi ý tôi làm gì?”
“Em không biết sao, khi em yếu thế nhất định phải dựa vào tôi.”
Phí Phí cười lạnh khinh bỉ, tức giận nhấn giọng: “Tôi không đi!”
“Em còn nhớ tôi nói gì đêm đó không?”
Giọng nói cùng gương mặt nghiêm trọng của Lãnh Ngôn khiến cơn giận trong Phí Phí liền dịu xuống, cô lập tức thay đổi thái độ tỏ ra phục tùng.
“Đương nhiên là đi rồi.”
Lãnh Ngôn nhếch môi cười đắc thắng, não anh có rất nhiều nếp nhăn, vì vậy đừng ai mong có thể đọc được suy nghĩ của anh. Đôi khi chuyện Lãnh Ngôn làm chẳng ai đoán trước được, kể cả một người cận kề ngày đêm như Phí Phí.
Buổi chiều ngày mốt xuất phát lên đường du lịch, nhân viên di chuyển bằng xe do phía quản lý sắp xếp, riêng Phí Phí đi cùng Lãnh Ngôn, mấy cô ai thấy cũng ganh tỵ ra mặt.
Thật lòng Phí Phí cũng không hiểu được bọn họ ghen tị điều gì, xe xịn và người cầm lái đẹp trai nhưng không an toàn thì cô cũng không muốn ngồi lên chiếc xe ấy. Mỗi lần ngồi lên chiếc xe bắn tốc độ vù vù của Lãnh Ngôn, Phí Phí đã thầm nghĩ không sớm thì muộn cũng bị đau tim mà chết.
Suốt dọc đường đi, Phí Phí thảnh thơi ăn uống, vài lần chủ động đưa đồ ăn đến miệng Lãnh Ngôn cũng chỉ để khiêu khích vị giác của anh, sau đó một mình ăn hết không chừa.
Mặc dù bị Phí Phí đùa giỡn Lãnh Ngôn không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại nhìn dáng vẻ vô tư của cô càng giúp anh yên lòng. Ít ra điều này chứng minh dù Phí Phí ở bên cạnh anh là không tự nguyện nhưng cô vẫn có niềm vui riêng cho mình.
Lãnh Ngôn từ sớm đã nhận ra cách anh tiếp cận Phí Phí ban đầu là không tốt, nhưng đó mới là cách nhanh nhất để đạt được mục đích, may mà mọi chuyện xảy ra đều nằm trong dự tính của anh, nếu không đã phí công anh bỏ ra.
Đến resort đã đặt chỗ trước, Phí Phí từ trên xe đã không ngừng mong mỏi thoát khỏi tay Lãnh Ngôn nhưng dường như ông trời không nghe thấy lời khẩn cầu của cô, và cũng không có ý định giúp cô thoát khỏi tay anh.
Hành lý của Phí Phí nằm trong tay Lãnh Ngôn nên đành phải theo anh, phòng anh chọn có tầm nhìn ra ngoài khung cảnh xung quanh rộng nhất, phòng cạnh anh là phòng Tôn, và rải rác là phòng nhân viên của quán.
Vào phòng, Phí Phí sung sướng ngả lưng nằm lên chiếc giường kingsize màu trắng sau suốt nhiều tiếng đồng hồ ngồi xe. Đang thả lỏng vô tình bắt gặp nụ cười sâu xa của Lãnh Ngôn, Phí Phí lập tức ngồi bật dậy đề cao cảnh giác, chỉ vì một cảm giác thoải mái nhất thời cô lại quên mất điều quan trọng không nên tùy tiện nằm dài trước mặt Lãnh Ngôn, điều đó chẳng khác nào đang mời gọi người đàn ông có đầu óc đen tối như anh.
Cất đồ xong mọi người tập trung đến nhà hàng của resort ăn tối, không phải thời điểm du lịch nên khách đến không nhiều, chủ yếu là người của bar và khách nước ngoài.
Ngồi ăn trong sảnh nhà hàng dạng mở, ngắm cảnh đêm lấp lánh, thi thoảng những ngọn gió thổi từ ngoài biển vào vô cùng mát mẻ, thậm chí còn ngửi được cả vị mặn của nước biển.
Những cô gái phòng Alley đều đã hai mươi mấy tuổi, thanh xuân ngắn ngủi sắp kết thúc nên họ bắt đầu nghĩ về tương lai, nghĩ về gia đình riêng, có người còn cho rằng nếu được cầu hôn ở trên bãi biển, họ chắc chắn sẽ cảm động gật đầu cái rụp.
Phí Phí thì khác, cô chỉ mới mười chín tuổi, quãng đời thanh xuân vẫn còn nhiều hơn bọn họ. Trong lúc các chị mộng mơ tưởng tượng về tổ ấm thì cô vẫn còn đang bận tìm hung thủ báo thù cho cha mẹ, cùng với đó là đi làm để dành tiền sau này tự hưởng thụ cuộc sống, việc kết hôn hay độc thân cả đời đối với Phí Phí không mấy quan trọng.
Ăn uống xong, ai về phòng nấy nghỉ ngơi để chuẩn bị sáng mai đi chơi, ngay cả Lãnh Ngôn ăn tối xong cũng đã về phòng từ sớm, Phí Phí cùng Alley và những cô gái trong phòng ngồi lại tám chuyện.
Alley liếc nhìn Phí Phí ăn vẫn còn đang chóp chép đồ ăn tráng miệng, nhân cơ hội liền điều tra về mối quan hệ của Phí Phí với Lãnh Ngôn.
“Phí Phí, mày với ông chủ đã đi đến giai đoạn nào rồi?”
Suy nghĩ một lúc, Phí Phí vẫn không thể hình dung ra giữa cô và Lãnh Ngôn gọi là quan hệ gì, cô mơ hồ đáp: “Giữa bọn em không có tình yêu, chỉ là đáp ứng nhu cầu của nhau thôi.”
“Phải chi ông chủ không phải là loại người ăn chơi, đừng qua lại với nhiều phụ nữ, không thì… anh ấy đã trở thành “soái ca” của lòng tao.” Một cô gái thốt lên rồi ôm ngực buồn bã thở dài.
Một cô gái suy nghĩ chín chắn hơn cất lời khuyên nhủ: “Phí Phí, mày ra đời chưa lâu, không nên vì đàn ông mà đánh mất bản thân mình. Sau này chẳng may mày kết thúc với ông chủ, thì tìm một người yêu mày thật lòng mà trao thân gửi phận.”
“Phải đó.” Alley đặt tay lên vai Phí Phí, dành hết sự yêu thương cho cô em gái này: “Chị không muốn mày phải giống bọn chị, mày nhất định phải hạnh phúc hơn bọn chị.”
Phí Phí nở nụ cười gượng gạo để trấn an sự lo lắng của Alley, cô biết bản thân vẫn rất liều lĩnh làm tất cả mọi thứ theo cảm tính. Tình yêu chân chính, đối với Phí Phí còn quá xa vời, cô chưa biết bao giờ cuộc sống giống như hiện tại mới có thể kết thúc.
Bàn đến tương lai, Phí Phí chợt nhớ lại lời của ông ngoại đã đưa cô vào sự khắc nghiệt của xã hội này, để tự mình học cách trưởng thành, ông đã từng nói: “Với cái tính bốc đồng nông nổi của con, ông không dạy được, cha mẹ con không dạy được, vậy ông sẽ để người đời dạy con.”
Ra ngoài trải sự đời, Phí Phí cũng dần hiểu ra, Alley và các chị dạy cô học cách tự yêu thương chính mình. Còn Lãnh Ngôn đã dạy cô rằng, cuộc sống này chưa từng dễ dàng, cái giá cô phải trả cho tính tình trẻ con chính là gặp phải người tàn độc như anh.