Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mạn Vân Nghi vừa vui vẻ đắc ý lại vừa giận dữ vì câu nói của Phí Phí. Chính bởi cô ta không biết lời Phí Phí nói là thật hay giả, nếu là thật cũng đồng nghĩa tình cảm và thân xác của Lãnh Ngôn đều thuộc riêng về Phí Phí.
“Em nhất định phải làm vậy sao?” Mai Khải Bằng là người chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối, biểu tình không tán thành lên tiếng hỏi.
Gương mặt xinh đẹp hiện lên sự ganh ghét, Mạn Vân Nghi khẳng định đáp: “Phải, Lãnh Ngôn không bỏ cô ta, thì cô ta phải tự khắc biết thua mà lùi.”
Vừa thấy Lãnh Ngôn từ trong toilet đi ra, Mai Khải Bằng định nói Phí Phí gọi đến nhưng Mạn Vân Nghi nhanh hơn lên tiếng: “Ngôn, tối nay không say không về.”
Lãnh Ngôn ngồi xuống ghế, không nói gì, chỉ cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
Thuê một căn homestay ở chân núi, xung quanh bao phủ bởi cây cối, hai mươi bốn tiếng đều yên tĩnh thanh mát, đêm về có chút hoang vu đáng sợ bởi tiếng côn trùng kêu không ngớt. Cứ như thế, cả ba uống từ tối đến gần hai giờ sáng, khi ai cũng say mèm mới chịu dừng cuộc về phòng nghỉ ngơi.
Có tính toán từ trước nên Mạn Vân Nghi đã có chuẩn bị, dù uống nhưng vẫn biết mức độ để giữ ý thức. Sau khi tất cả chia nhau về phòng cô ta lại mò đến phòng Lãnh Ngôn, chạm tay nắm cửa không khóa liền không chút chần chừ đẩy vào.
Trong căn phòng tối đen như mực, cửa ra vào cùng cửa sổ đều đóng chặt buông rèm, một chút ánh sáng bên ngoài cũng không lọt vào nỗi.
Mạn Vân Nghi từng bước loạng choạng lọ mò đi đến gần giường. Tay vừa chạm vào được cơ thể đang nóng rực, cô ta không chút chần chừ liền nhào đến, ôm chặt mặt anh hôn lên.
Nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, lưỡi cả hai quấn lấy nhau tạo nên những tiếng dây dưa ướt át nóng bỏng.
Bàn tay mạnh mẽ vòng lấy eo Mạn Vân Nghi, xoay cô ta đè dưới thân.
Cả hai trút bỏ quần áo, cơ thể trần trụi quấn lấy nhau.
“Ngôn… ưm…”
Từng nụ hôn trải dài trên cơ thể Mạn Vân Nghi, hơi thở cô ta dần trở nên gấp gáp, mỗi lần ra vào cô ta đều phát ra những tiếng rên rỉ lớn, sung sướng hưởng thụ.
Thời gian từng chút trôi qua, nhiệt độ nóng bỏng trong phòng chỉ tăng không hạ.
Sáng hôm sau khi Mạn Vân Nghi tỉnh giấc, bên cạnh là khoảng trống vẫn còn ấm, cô ta hạnh phúc nằm trên giường vùi mình vào chỗ ấm đó một lúc.
Đứng trước gương trong toilet, trên cổ Mạn Vân Nghi có hai vết đỏ đậm, cô ta khẽ nhếch môi, tưởng tượng vẻ mặt của Phí Phí nhìn thấy chắc chắn sẽ rất khó coi.
Lãnh Ngôn và Mai Khải Bằng ra ngoài sớm, leo lên núi thăm dò địa hình thử để buổi chiều mang lều mua trên đường hôm qua lên cắm trại.
Leo tít lên đỉnh núi cao có mặt phẳng rộng rãi, Lãnh Ngôn và Mai Khải Bằng quyết định chọn làm nơi sẽ cắm trại vào buổi chiều.
Lúc đi xuống núi, Mai Khải Bằng chợt lên tiếng hỏi: “Khi nào Phí Phí đến?”
“Kết thúc buổi lễ.” Lãnh Ngôn lơ đễnh đáp, sắc mặt càng lúc càng kém.
Nhận ra Lãnh Ngôn không giống như mọi khi, Mai Khải Bằng nghi hoặc dò xét: “Cậu bị gì vậy, hôm qua còn bình thường, sáng nay mặt hầm hầm khó chịu thế kia?”
“Không có gì.” Lãnh Ngôn lơ đi, bước chân nhanh vượt bỏ không đợi Mai Khải Bằng.
Về đến homestay, Mạn Vân Nghi vui vẻ ra mở cửa cổng đón, Lãnh Ngôn lạnh lùng lách người qua đi thẳng vào trong, chỉ có Mai Khải Bằng là dừng lại.
“Anh ấy sao vậy?” Mạn Vân Nghi khó hiểu nhìn theo bóng lưng Lãnh Ngôn vào nhà, trong lòng lập tức sinh ra hụt hẫng.
“Anh không biết, sáng mở mắt ra đã thấy nó mặt mũi khó coi như vậy rồi.”
Kế tiếp cả ba đi đến siêu thị gần đó mua đồ ăn chuẩn bị cho buổi cắm trại, mặt mày Lãnh Ngôn càng lúc càng tệ đến mức báo động, Mai Khải Bằng và Mạn Vân Nghi đều không dám đến gần để hỏi.
Mạn Vân Nghi nhìn bóng lưng vô tâm của Lãnh Ngôn, thầm trách đêm qua rõ ràng còn nồng nhiệt mà sáng ra lại lạnh nhạt như muốn phũ bỏ chuyện đã xảy ra.
Mua đồ xong trở về, cả ba cùng nhau sắp xếp đồ vào túi lớn, Lãnh Ngôn và Mai Khải Bằng ra ngoài sân lắp lều thử kiểm tra thử xem có ổn không.
Buổi trưa sau khi ăn cơm, Lãnh Ngôn ôm laptop ra hiên phía sau nhà làm việc, sắc mặt không hề tốt lên chút nào, thậm chí còn lộ chút lo lắng.
Mạn Vân Nghi đứng trong nhà nhìn ra chỗ Lãnh Ngôn, lúc này cô ta càng dám khẳng định anh vì chuyện đêm qua mà thấy có lỗi với Phí Phí. Nhân cơ hội tốt, khiến Lãnh Ngôn và Phí Phí cãi nhau rồi chia tay, Mạn Vân Nghi sẽ loại bỏ được đối thủ lớn.
Trời chiều vừa tắt nắng, Phí Phí đến homestay, lúc sáng làm lễ xong cô chỉ nán lại một lúc rồi đi, tranh thủ đến nơi sớm trước khi trời tối như lời đã hứa.
Mạn Vân Nghi đích thân ra “chào đón” Phí Phí, còn cố tình mặc áo thun không cổ để cô nhìn thấy vết hôn đỏ trên cổ cô ta, như một lời gián tiếp khẳng định đêm qua cô ta và Lãnh Ngôn đã ở bên nhau.
Phí Phí nhìn thấy hai dấu đỏ đậm trên cổ Mạn Vân Nghi, bước chân vô thức chùn lại, ngoài mặt vẫn phải cố nở nụ cười gượng gạo đáp lại nụ cười tươi khiêu khích của cô ta.
“Đến rồi sao?” Mai Khải Bằng từ trong bếp đi ra, trên tay cầm ly nước đang uống dở. Anh ta cười cười gian, quay người ra hướng Lãnh Ngôn đang ngồi bên ngoài nói lớn: “Ngôn, tình yêu cậu đến rồi!”
Nụ cười trên môi Phí Phí càng lúc càng cứng nhắc.
Nghe gọi, Lãnh Ngôn lập tức bật dậy nhanh chóng đi vào, mây đen trên mặt lập tức được thay bằng nắng ấm. Anh mỉm cười vui vẻ đi đến chỗ Phí Phí, ôm cô vào lòng siết chặt không muốn buông lần nào nữa.
“Phí Phí, có mỗi mình cô mới có thể làm Lãnh Ngôn vui vẻ đến vậy thôi.” Mai Khải Bằng cố ý nói, mục đích nhắm vào Mạn Vân Nghi đang đứng tức tối luôn cố ý phá rối.
Để Lãnh Ngôn ôm cho đã, khi anh buông ra Phí Phí vô thức nhìn mặt và cổ anh kiểm tra, bình thường anh hay mặc sơ mi lụa có cổ nên cổ bị che gần hết. Phí Phí lại đưa mắt nhìn tổng thể gương mặt Lãnh Ngôn, cảm thấy thiếu thiếu gì đó, trên tai anh trống không, không hề đeo hoa tai mà cô tặng.
“Hoa tai đâu?” Phí Phí trong lòng dâng lên tức giận mà bật ra ngay, cô liếc nhìn Mạn Vân Nghi, cô ta nhoẻn miệng cười vờ không quan tâm.
“Phí Phí, nếu anh nói thật, em có giận không?”
Vẻ mặt Lãnh Ngôn nghiêm trọng càng khiến Phí Phí bất an nhiều hơn, cô bấm bụng kìm nén cơn giận, nhẹ nhàng mở lời: “Anh nói đi.”
“Tối qua…” Lãnh Ngôn đang nói đột nhiên ngừng lại, nét mặt dao động nhìn thẳng vào mắt Phí Phí ngập ngừng.
Đôi mày Phí Phí cau chặt lại, Lãnh Ngôn bình thường cao ngạo chẳng sợ trời chẳng sợ đất, giờ đây lại ấp úng không giải thích được lý do, bởi vì anh muốn nói do tối qua anh lên giường với Mạn Vân Nghi mới tháo ra, rồi vô tình làm mất hoa tai cô tặng?
Trước khi Phí Phí nổi nóng, Lãnh Ngôn đã rành mạch tiếp lời: “Tối qua đi tắm lúc gỡ ra, anh bất cẩn làm gãy chốt rồi, đợi khi nào về thành phố anh sẽ lập tức mang đi sửa, em đừng giận nhé.”
Không chỉ Phí Phí mà Mai Khải Bằng và Mạn Vân Nghi đều ngớ người trước lời nói của Lãnh Ngôn.
Cho dù vậy thì sao, dù là Lãnh Ngôn tháo ra đi tắm hay tháo ra để lên giường với Mạn Vân Nghi thì Phí Phí cũng không thể biết được sự tình thật sự.
“Bây giờ anh hỏi tội em.” Lãnh Ngôn bỗng ôm mặt Phí Phí nâng lên, không phải tức giận mà là giận dỗi: “Tại sao cả ngày hôm qua với hôm nay lại không gọi điện cho anh? Anh không muốn phiền em, em liền bỏ mặc anh?”
Phí Phí đưa mắt sang Mạn Vân Nghi, cô ta liền quay mặt tránh đi, cô không giấu nói thẳng: “Có gọi, nhưng lúc đó anh đang ngủ.”
“Em đùa với anh sao? Điện thoại anh không có một cuộc gọi nhỡ nào hết.”
“Thôi được rồi, tranh thủ lên núi đi, lên muộn trời tối không giăng lều được đâu.” Mai Khải Bằng chen lời vào hối thúc đôi tình nhân giận dỗi qua lại đi lấy đồ lên núi.
Hành lý của Phí Phí đã được Lãnh Ngôn mang theo nên lần này đến không mang theo bất cứ thứ gì, chuyện đi cắm trại cũng chỉ biết khi Mai Khải Bằng vừa nhắc đến.
Trên đường lên núi, Mai Khải Bằng dẫn đầu đi trước, theo sau là Mạn Vân Nghi, tiếp đó Phí Phí, đi cuối là Lãnh Ngôn.
Leo đến nơi được chọn để dựng lều, từ trên cao nhìn xuống, không gian rộng lớn bên dưới được thu trọn vào tầm mắt, những mái nhà màu sắc lấp ló dưới những tán cây xanh lớn, cảnh vật đẹp như một bức tranh rừng núi thiên nhiên.
Cảnh rất đẹp, không khí rất dễ chịu nhưng lòng Phí Phí lại một mảng chua xót, mỗi khi nhìn thấy vết hôn trên cổ Mạn Vân Nghi và biểu cảm không thoải mái của Lãnh Ngôn, trong đầu Phí Phí lại hiện lên cảnh tượng của cả hai người họ quấn lấy nhau đêm qua. Dù cố không nghĩ tới nhưng những cảnh tượng đó cứ vồ vập khiến tâm tình cô tuột dốc không phanh.
Trong lúc Lãnh Ngôn và Mai Khải Bằng dựng lều, bắt gặp Phí Phí đang ngẩn người nhìn khung cảnh dưới núi, Mạn Vân Nghi liền đến gần cố tình chọc tức: “Lãnh Ngôn thật sự rất tuyệt, dịu dàng đến mức tôi không thể cưỡng lại được.”
Đáp lại, Phí Phí chỉ cười nhạt: “Dịu dàng, dịu dàng đến mức nào?”
“Vì là lần đầu tiên, anh ấy sợ tôi đau, mỗi hành động đều nâng niu tôi như một cánh hoa.”
Lần đầu tiên? Dịu dàng? Với Phí Phí, lần đầu tiên của cô trao cho Lãnh Ngôn, anh mạnh bạo đến mức tưởng chừng cơ thể cô như bị xé ra làm hai. Chẳng lẽ đó là sự khác biệt giữa xuất thân của một cô gái tầm thường và một nàng tiểu thư?
Nếu tất cả những gì đã xảy ra là hiện thực, Phí Phí chẳng còn gì để tức giận, bởi muốn hay không muốn cũng đã xong. Ngay lúc này cô bình tĩnh hơn bao giờ hết, thật lòng chúc phúc: “Tôi cũng mong chị mau chóng đạt được ước nguyện của mình.”
“Yên tâm, nếu hai người chia tay, cô nhất định được đền bù thỏa đáng.” Mạn Vân Nghi đắc ý cong môi cười, trong lòng hả hê khi thấy Phí Phí dễ dàng chịu thua.
“Thay vì cho tôi tiền đền bù, chị hãy giữ số tiền đó lại…” Phí Phí cười ẩn ý, giơ ngón áp út bên tay trái có hình xăm tên Lãnh Ngôn lên trước mặt Mạn Vân Nghi, từ tốn khuyên nhủ: “Giữ lại để Lãnh Ngôn xóa tên tôi đi.”