Nhận được tin báo Lãnh Ngôn bị mẹ Mạn Vân Nghi bắn, Trần Vũ Huân nghe xong vứt điện thoại sang một bên, thản nhiên đắp chăn ngủ. Alley nằm bên cạnh cũng nghe được tin tức, thấy Trần Vũ Huân nhởn nhơ liền khó hiểu lẫn bất an.
“Chúng ta không về sao? Phí Phí một mình phải làm sao đây?”
Trần Vũ Huân không quan tâm, xoay sang gác tay gác chân lên người Alley, điềm nhiên đáp: “Em lo cái gì, hai người họ chắc chắn đang ôm nhau ngủ.”
Alley đẩy mạnh người Trần Vũ Huân ra, cau có phàn nàn: “Anh nghĩ ai cũng như anh à.”
Nói rồi Alley mở điện thoại gọi điện cho Phí Phí, sau ba bốn đợt đổ chuông chờ đầu dây bên kia mới bắt máy.
“Phí Phí, mày với ông chủ sao rồi?”
Phía bên đây, Phí Phí cẩn trọng nhướng đầu ra xa Lãnh Ngôn, dùng giọng gió tránh làm anh thức giấc, nói với Alley: “Em không sao, Lãnh Ngôn bị bắn vào cánh tay, trúng xương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Anh ấy vừa ngủ, sáng mai em gọi lại chị nhé. À quên, chị đừng có lo cho em mà mềm lòng để Trần Vũ Huân thừa nước đục thả câu.”
Alley bật cười cúp máy, Trần Vũ Huân áp tai nghe ké, bị “đồng đội” phản bội, giờ lại bị ánh mắt kỳ thị của Alley dán chặt lên mình. Anh tỏ ra vô tội, ấm ức bộc bạch: “So với con bé đó, chúng ta mới là “ruột thịt”.”
“Hả?” Alley ngạc nhiên thốt lên: “Ruột thịt chỗ nào?”
Trần Vũ Huân không đáp, chỉ tủm tỉm cười gian. Alley nhìn nụ cười này, đầu óc đột nhiên đen tối, cô trừng mắt cảnh cáo: “Anh dám nghĩ bậy, em đá anh về phòng.”
Nghe thấy vậy, Trần Vũ Huân liền bĩu môi: “Đợi cúp đèn rồi, chuyện đâu lại vào đó.”
Alley khó hiểu nhìn Trần Vũ Huân chằm chằm. Anh bỗng giơ tay lên, búng tay một cái, đèn phòng cảm ứng bỗng dưng tắt ngúm, một thân thể nặng nề bỗng đè ép trên người cô.
Phía bên Mai Khải Bằng từ bệnh viện trở về đã hơn mười giờ tối, bởi trước đó lượn lờ ngoài phố ngắm cảnh đêm, nguyên nhân khiến anh ta kiên nhẫn chỉ vì An Lạc muốn đi dạo thay đổi bầu không khí.
Lúc về đến nhà, phát hiện An Lạc đã ngủ quên, Mai Khải Bằng bất giác ngồi yên ngắm cô một lúc lâu.
Trước đó, Mai Khải Bằng luôn tự hỏi, vì sao Lãnh Ngôn lại chọn yêu và dành cả trái tim cho Phí Phí, trong khi những cô gái vây quanh Lãnh Ngôn muốn kiểu nào cũng có, không như Phí Phí quá mức nhạt nhòa.
Nhưng rồi Mai Khải Bằng cũng hiểu, chính thứ gọi là nhạt nhòa, đơn giản đó lại mang đến cảm giác an toàn, bình yên. Tựa như lần đầu Mai Khải Bằng gặp An Lạc, cô không phấn son điệu đà, cũng không váy áo hàng hiệu, chính sự mộc mạc lại khiến ấn tượng đầu trong anh ta trở nên khó quên.
Giữa lúc tuyệt vọng trong tình cảm không có kết quả dành cho Mạn Vân Nghi, An Lạc xuất hiện như một người thức tỉnh anh ta đang mơ hồ lạc lối.
Mai Khải Bằng cuối cùng đã thấu được cảm giác giữa việc muốn chinh phục một người và nghiêm túc theo đuổi một người. Hai việc ấy, hoàn toàn khác nhau.
Buổi sáng hôm sau, Phí Phí cả đêm bị Lãnh Ngôn ôm chặt lại không dám đẩy ra vì sợ đánh thức anh, chỉ lo khiến anh nhớ đến vết thương bị đau.
Cứ như thế Phí Phí ngủ không thẳng giấc, sáng ra dậy sớm không biết làm gì liền ngắm Lãnh Ngôn cả một buổi.
Gần cả tiếng sau khi Phí Phí thức Lãnh Ngôn mới dậy, mắt anh chưa mở hết tay đã sờ loạn, lại còn ôm hôn cô như kẻ nghiện lên cơn.
Nhìn bộ dạng vô hại của Lãnh Ngôn, Phí Phí nghĩ bụng muốn trêu anh một chút, bởi cơ hội tốt đâu dễ có được, nhỡ như chọc giận anh, anh cũng đâu thể làm gì cô vì vết thương kia.
Nghĩ rồi Phí Phí ngẩng đầu nhìn Lãnh Ngôn, mập mờ gọi: “Ngôn.”
Thấy anh nhìn chờ đợi, Phí Phí liền giở trò: “Ngày trước anh trước mặt em thân mật với bao nhiêu cô gái, em bây giờ cho anh nếm mùi vị đó, thế nào?”
“Thử đi.” Lãnh Ngôn ung dung thách thức.
“Thật?” Phí Phí nghi hoặc hỏi.
“Thật, anh còn giúp em hốt xác bọn họ.” Lãnh Ngôn tỏ ra đầy cao thượng, câu sau liền gằn thấp giọng: “Thử đi rồi biết.”
Đùa với Lãnh Ngôn thà tự chơi với đầu gối còn vui hơn. Phí Phí vừa nhướng người định ngồi lên đã bị Lãnh Ngôn ôm lại. Cô theo thói quen đẩy ra, quên mất Lãnh Ngôn đang bị thương, vô tình đụng trúng khiến anh rên la ăn vạ.
“Em xin lỗi, anh có sao không?” Phí Phí hốt hoảng xoa xoa xung quanh vết thương, mặt mũi căng thẳng tái nhợt đi.
Lãnh Ngôn nhăn nhó đau đớn, không vui oán trách: “Em ghét anh đến vậy sao?”
“Không có, em quên.” Phí Phí dở khóc dở cười, ra sức dỗ dành người đàn ông hai mươi lăm tuổi đang “dậy thì” muộn.
Mặt trời lên cũng đã đến lúc rời giường, Phí Phí giúp Lãnh Ngôn vệ sinh cá nhân, sau đó đưa anh về lại giường nghỉ, cuối cùng cũng chẳng biết nói gì với tư cách hai người yêu nhau. Cứ như vậy, Phí Phí ngồi trầm lặng một mình ở sofa sát cửa sổ, rửa táo gọt vỏ cho anh.
Trong khi đó, Lãnh Ngôn lại cực kỳ tinh ý, mỗi khi Phí Phí trầm mặc yên lặng đồng nghĩa với việc trong lòng cô có tâm sự, một khi cô có tâm sự chắc chắn đá anh ra khỏi sự quan tâm của cô.
Trước đây, ai ai cũng khao khát sự chú ý của Lãnh Ngôn, bây giờ anh lại khao khát sự chú ý của Phí Phí hơn bao giờ hết.
Lãnh Ngôn dĩ nhiên hiểu rõ, không phải vì anh và Phí Phí bên nhau quá nhiều mà không còn chuyện để nói. Anh biết, Phí Phí chưa đặt hoàn toàn lòng dạ vào tình cảm với anh, tựa như trong lòng cô luôn có chướng ngại cản trở.
“A!”
Đang mải nghĩ ngợi về tương lai giữa mình và Lãnh Ngôn sẽ kết thúc thế nào. Vừa nghe thấy tiếng la của anh, Phí Phí choàng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ, vội buông dao và táo trong tay xuống chạy đến, lo lắng hỏi: “Vết thương lại đau sao?”
“Không.”
“Vậy sao anh lại la lên?”
Không vội trả lời, Lãnh Ngôn cầm lấy bàn tay cô đặt lên tim anh: “Em cảm thấy gì không?”
Tim Lãnh Ngôn đập rất đều, rất khỏe mạnh.
Đáp lại câu hỏi của anh là lắc đầu của Phí Phí.
“Đau.” Lãnh Ngôn cáu gắt lên giọng.
“Nhưng anh có bị thương ở đó đâu?”
Người ta nói tâm bệnh còn nặng hơn vết thương thông thường, Phí Phí lại không hiểu vì sự thờ ơ của cô khiến tâm bệnh Lãnh Ngôn càng nặng hơn.
“Ở chỗ này chỉ có duy nhất một mình em làm anh đau.”
Phí Phí nghệt mặt, hoàn toàn không hiểu ý Lãnh Ngôn đang muốn ám chỉ điều gì. Chẳng lẽ vì không nói chuyện với anh mà anh lại nổi giận?
Thấy Phí Phí không trả lời, Lãnh Ngôn hất tay cô ra, lấy laptop trên bàn bên cạnh mở lên làm việc.
Con người Lãnh Ngôn càng lúc càng khó hiểu, đột nhiên lại giận dỗi như trẻ con, chẳng lẽ vết thương ở cánh tay động trúng dây thần kinh cảm xúc nào trong anh?
Phí Phí ngồi trên mép giường, yên lặng nhìn Lãnh Ngôn làm việc. Nhan sắc này thật xứng đáng để hàng loạt cô gái đổ rạp, chỉ tiếc gương mặt đẹp đẽ này dành cho cô thì có hơi lãng phí.
Mày rậm, mũi cao thẳng, mắt hẹp dài, môi hồng hào, mi lại dài và cong, xương mặt góc cạnh nam tính, vai rộng, thân hình tam giác ngược, chân dài, bàn tay nổi gân. Ngoại hình Lãnh Ngôn vốn chỉ là một phần, phần còn lại là nhiều tiền và khí chất khiến cho kẻ vốn miễn nhiễm với cái đẹp như Phí Phí càng nhìn càng say mê.
Nhưng trời thật bất công, tạo ra một người như vậy, không sợ xã hội sẽ rối lên sao?
Trong lúc làm việc, Lãnh Ngôn đưa mắt nhìn Phí Phí, phát hiện cô đang chăm chú nhìn mình đánh giá, anh khẽ mỉm cười.
“Lãnh Ngôn.”
“Anh lớn hơn em sáu tuổi chứ không phải một tuổi, đừng có suốt ngày mở miệng ra gọi tên anh trống không như vậy!”
Mới gọi tên thôi đã bị Lãnh Ngôn xả một tràng, Phí Phí vốn định khen anh, nghe anh mắng xong chỉ muốn mắng ngược lại.
Đến trưa, người giúp việc mang cơm đến, lúc Phí Phí đưa đũa cho anh, anh lại gắt gỏng lên giọng: “Không thấy anh bị thương sao?”
“Nhưng anh bị thương bên trái mà?”
“Anh vì ai mà bị thương?”
Một câu nói chốt lại tranh cãi, Phí Phí đành hầu hạ anh từng đũa cơm, trong bụng luôn niệm thầm câu không được ra tay với bệnh nhân.
Ăn xong Lãnh Ngôn lại làm việc. Đến chiều tắm xong, y tá đến rửa vết thương cho anh. Phí Phí đứng nhìn cũng đã đau thay, vậy mà mặt Lãnh Ngôn lại bình thản như không có gì.
Sau khi y tá ra ngoài, Lãnh Ngôn hối thúc: “Đứng ngây ra đó làm gì, không mau mặc áo giúp anh.”
Nghe anh nói, Phí Phí mới bừng tỉnh vội đến giúp anh mặc lại áo.
Hơn chín giờ tối, Lãnh Ngôn vẫn còn say sưa làm việc, Phí Phí ngồi ở sofa nhìn anh, ngẩn ra không chớp mắt. Cô không hiểu nỗi hôm nay Lãnh Ngôn gì lại gắt gỏng với cô cả ngày.
Lãnh Ngôn ấu trĩ như vậy, cô thật sự không quen.
“Rót nước cho anh.”
Nhận lệnh, Phí Phí nhanh chóng đi lấy nước, mang đến Lãnh Ngôn đòi uống nước ấm, Phí Phí không nề hà đi đổi cho anh.
“Muốn anh phỏng hay sao?” Lãnh Ngôn trầm giọng, trả lại ly nước vào tay Phí Phí.
Rõ ràng lúc nãy pha, Phí Phí đã áp tay thử, làm gì nóng đến mức phỏng, thực chất anh chỉ muốn tìm cớ mắng cô. Phí Phí nuốt cơn giận vào trong, kiên nhẫn đi thay nước khác cho anh.
Nhìn bóng lưng bực dọc của Phí Phí, Lãnh Ngôn lén mỉm cười. Lúc uống một hớp nước mới cô mang lại, Lãnh Ngôn liền cau có cằn nhằn: “Nguội rồi.”
Phí Phí cắn chặt môi dưới kìm nén, tự dặn lòng phải bình tĩnh, Lãnh Ngôn vì cô nên mới bị thương, chăm sóc anh là nhiệm vụ bắt buộc.
Nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn, Phí Phí tiếp tục đi đổi cho anh.
Đổi tới đổi lui, cuối cùng Lãnh Ngôn cũng chịu yên uống.
“Anh đau vai.”
Lãnh Ngôn vừa nói xong, Phí Phí tự khắc đến bóp vai cho anh. Mới được hai giây, anh lại giở thói hách dịch: “Em đói sao? Mạnh lên!”
Phí Phí hít sâu bình tĩnh, ra sức bóp mạnh vai Lãnh Ngôn. Mới được một cái, anh đã khó chịu phàn nàn: “Em muốn bóp chết anh sao?”
Cơn giận dữ bốc đến đỉnh đầu, Phí Phí giơ nắm đấm lên cao, muốn đấm một cái cho hả tức. Nhưng cơn tỉnh táo kịp thời trấn an lại, cô hít thở sâu điều chỉnh lại lực tay.
Vừa hay, thái độ cùng hành động này của cô lại phản chiếu trên màn hình laptop, vừa vặn thu vào tầm mắt Lãnh Ngôn.
Bóp vai cho Lãnh Ngôn suốt cả tiếng đồng hồ, hai tay Phí Phí tê rần, không còn chút sức lực.
“Sao lại dừng?”
“Mỏi tay.” Phí Phí khổ sở nói.
“Vậy xuống dưới mua đồ ăn đi, anh đói rồi.”
Leo xuống giường, Phí Phí đi xuống siêu thị dưới bệnh viện mua đồ ăn, dạo một vòng, mua nước trái cây và một phần súp nóng cho anh.
Về phòng, Phí Phí mở tô súp ra, thổi nguội đưa đến trước miệng Lãnh Ngôn, anh ăn một muỗng liền nhăn nhó: “Đồ ăn khó ăn như vậy làm sao ăn.”
Không thể tiếp tục nhịn nữa, Phí Phí đặt tô súp xuống bàn, mất nhẫn nại đáp trả: “Không ăn vậy anh nhịn đói đi!”
“Anh vì ai mà phải cực khổ như vậy?”
“Nhưng…” Phí Phí như bị điểm huyệt, ấm ức nuốt ngược cơn giận vào trong, cổ họng nghẹn lại: “Có gì anh từ từ nói không được sao, cả ngày hôm nay cứ gắt gỏng, khó chịu…”
“Sao? Gắt gỏng với em không được sao? So với việc bị làm lơ thì cái nào khó chịu hơn?”
Những việc Lãnh Ngôn làm đều vì muốn Phí Phí quan tâm anh, cô thừa nhận từ lúc quyết định chấp nhận đoạn tình cảm này đầu óc hay bị rơi vào trạng thái treo trên ngọn cây.
Vả lại cô cũng đâu biết Lãnh Ngôn sau khi bị thương lại trở nên nhạy cảm thế kia, nhưng dù sao cũng là lỗi của cô trước, xui xẻo thì phải chịu.
“Anh đợi một lát, em mua cái khác cho anh.”
Vừa xoay người, cổ tay Phí Phí đã bị Lãnh Ngôn nắm lấy kéo lại, một lực tương đối khiến cô mất thăng bằng ngã nhào vào lòng anh.
Biểu tình Lãnh Ngôn dịu dàng lại, hạ giọng hỏi: “Sao? Anh nói sai à?”
“Không sai, nhưng anh…” Lời Phí Phí đến cổ bị nghẹn lại, vừa oan vừa ức.
“Nếu như em còn làm lơ anh, anh sẽ dùng cách này đối xử với em.”
Phí Phí bất đắc dĩ gật đầu lấy lòng anh.
Lãnh Ngôn gấp laptop lại, đặt lên mặt tủ đầu giường. Anh nhích người qua, chừa khoảng trống bên cạnh cho Phí Phí, vòng tay ôm cô, khẽ cười: “Tủi thân lắm sao?”
Phí Phí ngả người vào ngực Lãnh Ngôn, tỏ ra buồn bã gật đầu: “Ừm.”
Lãnh Ngôn bật cười, ôn nhu nói: “Đáng đời em!”
Phí Phí: “…”