Khi Phí Phí mở mắt, cô cảm nhận được hơi ấm vẫn còn đang ôm lấy mình, tựa như một giấc mơ rất đẹp in hằn trong tâm trí.
Phí Phí lười biếng leo xuống giường tắm rửa, ôm bụng đói xuống nhà tìm đồ ăn.
Từ lúc Phí Phí trở về sau thời gian dài sống bên ngoài, Hạo Duệ lại phải thường xuyên xuất hiện trong bếp. Có thể do từ nhỏ đến lớn Phí Phí ở chung với Hạo Duệ nhiều hơn mà quen với đồ ăn anh nấu, dù không muốn mẹ Tạ tủi thân nhưng sự thật cậu nấu ăn ngon hơn mẹ.
Trong lúc ăn cơm chiều, ông ngoại Phí Phí tâm tình vô cùng tốt, luôn miệng khen ngợi Lãnh Ngôn đủ thứ điều. Nào là kiên nhẫn, thông minh, giỏi giang, hiểu chuyện, lại cực kỳ đáng tin cậy.
Lời khen ông ngoại dành cho Lãnh Ngôn không sai, Phí Phí cũng không có ý kiến. Nhưng Hạo Duệ thì khác, có cơ hội liền chê Lãnh Ngôn không phải quân tử liêm chính, cũng chỉ thuộc dạng bề ngoài tỏ ra tử tế, bên trong thực chất chỉ là lưu manh.
Lời chê bai của Hạo Duệ dành cho Lãnh Ngôn cũng không trật, Phí Phí càng không thể phản bác.
Buổi tối có hẹn gặp mặt, đi qua một đoạn đường dài, Phí Phí và Lãnh Ngôn cũng có thể ở bên nhau. Bốn đôi tám người vẫn còn nguyên vẹn, trải qua sóng gió cũng không còn bị xé lẻ.
Do vui mà nhóm đàn ông uống có hơi quá chén vì chúc mừng Lãnh Ngôn bình an vô sự, ngoài ra còn chúc mừng Trần Vũ Huân và Alley chuẩn bị kết hôn.
Mai Khải Bằng cũng đã lập kế hoạch sau hôn lễ Trần Vũ Huân sẽ đến Tiêu Chấn Nam, anh ta rồi mới tới lượt Lãnh Ngôn, lý do Lãnh Ngôn và Phí Phí vừa tái hợp sau thời gian dài cần bồi dưỡng lại tình cảm.
Lãnh Ngôn không nói gì nhưng cái nhếch môi ẩn ý cũng đủ để Phí Phí hiểu anh sẽ không nhường nhịn.
Lúc tàn tiệc đã là nửa đêm, Lãnh Ngôn đã say không thể tự lái xe, Phí Phí lại không biết lái xe nên chỉ có thể gọi taxi về.
Theo địa chỉ Lãnh Ngôn nói, nơi đến là một căn hộ độc lập nằm trong khu chung cư đắt đỏ. Phí Phí đưa anh về nhà, linh cảm sớm đã nảy sinh bất an.
Mở cửa vào, bên trong căn hộ mới tinh như chưa từng có người ở, Phí Phí còn đang lơ mơ nhìn ngó khắp nơi thì bất ngờ bị Lãnh Ngôn kéo lấy đẩy ngã lên sofa.
Phí Phí hoảng hồn tròn mắt, chưa kịp phản ứng đã bị một thân thể to lớn đè lên, tốc độ nhanh đến mức như lốc xoáy cuốn qua.
Người đàn ông cô khen chính trực, đó chắc chắn không phải khen Lãnh Ngôn.
Bàn tay thô ráp của Lãnh Ngôn chà sát đến đâu đều khiến da Phí Phí đỏ ửng lên đến đó. Bao nhiêu kìm nén suốt hai năm qua dường như có ý định bộc phát trong một lần.
Phí Phí nhìn thấy động tác gấp gáp cởi thắt lưng của Lãnh Ngôn liền lạnh sống lưng, cô khẽ nuốt nước bọt, căng thẳng nhắc: “Ngôn, anh bình tĩnh một chút…”
Lãnh Ngôn vẫn đang vội vàng, dứt khoát đáp: “Tình yêu, đây không phải là lúc chúng ta nên bình tĩnh.”
Phí Phí: “…”
Những ngày Tết, Phí Phí bận rộn với công cuộc ăn uống. Hạo Duệ dốc sức làm đủ thứ món ngon ăn vặt lấy lòng Phí Phí, chủ yếu vì muốn cô suy nghĩ lại chuyện kết hôn sớm.
Tiêu Chấn Nam, Trần Vũ Huân và An Lạc năng nổ chạy sang ăn đồ Hạo Duệ làm, mà người đang yêu thì khó tránh việc phải đưa người yêu theo. Hạo Duệ cứ như vậy phải nấu ăn cho cả tám “đứa trẻ” chẳng nhỏ hơn mình bao nhiêu.
Lãnh Ngôn, Hạo Duệ, Trần Vũ Huân vốn được đào tạo cùng một đợt. Phí Phí, Tiêu Chấn Nam và An Lạc được đào tạo cùng đợt. Nhưng cũng vì Hạo Duệ lớn tuổi nhất, mọi người đều hùa nhau gọi anh là cậu để được ăn uống miễn phí.
Đêm giao thừa, mỗi người một nhà nhưng vẫn gọi điện video trò chuyện. Phí Phí còn nhớ cái Tết đầu tiên đón với Lãnh Ngôn, trong bụng lại nổi hận vì vẫn ghim vụ bị anh lì xì ít nhất.
Rút kinh nghiệm của thời còn “ngây thơ”, Phí Phí tranh thủ đặt cọc trước.
“Năm nay anh lì xì cho em bao nhiêu? Hai mươi hai đô em không lấy, bốn mươi chín đô cũng không lấy.”
Đầu dây bên kia im lặng như đang nghĩ ngợi gì đó, giọng nói mang theo ý mập mờ truyền đến: “Lì xì cho em thân xác tiền tỉ của anh, nhất định phải lấy!”
Phí Phí phì cười không thèm cho Lãnh Ngôn chút mặt mũi. Lúc kết thúc cuộc gọi đã hơn nửa đêm.
Vừa cất điện thoại chuẩn bị đi ngủ, thông báo tin nhắn từ ứng dụng của ngân hàng bỗng phát lên một tiếng. Hai mắt Phí Phí rực sáng, nhanh tay chộp điện thoại mở lên xem.
Nụ cười trông đợi trên môi Phí Phí biến mất, trên màn hình hiển thị số tiền vừa chuyển qua là 11 USD, lời nhắn kèm theo hết sức cảm động: [1 lòng 1 dạ yêu em, lớn rồi đừng đòi lì xì nữa].
Chỉ cần Lãnh Ngôn không kèm câu sau, Phí Phí nhất định không chấp nhất, đây rõ ràng là đang dằn mặt cô.
Thông báo chuyển tiền lại phát ra, lần này Lãnh Ngôn chuyển 22 USD cùng lời nhắn: [22 tuổi, vừa thích hợp để làm vợ anh].
Khóe môi Phí Phí cong lên vui vẻ, màn hình lại nhảy ra thông báo chuyển khoản cộng thêm 910 USD.
[Yêu em là chín, thương em là mười].
Đuôi mắt Phí Phí cũng cong lên, nụ cười rạng rỡ khó lòng kìm nén.
Lại một thông báo chuyển khoản đến, 1501 USD: [15 năm, chỉ có 1 mình em].
Tiếp theo là 111 USD, kèm lời bộc bạch: [Nhớ em, yêu em, cần em].
Cuối cùng, 49 USD xuất hiện, mi mắt Phí Phí khẽ híp hờ cảnh giác nhìn dòng tin nhắn sặc mùi gạ gẫm: [Yêu em, anh rất thích suy nghĩ em, ngủ ngon].
Khóe môi Phí Phí giật giật, thầm đoán được dáng vẻ gian manh của Lãnh Ngôn ngay lúc này khi lừa được cô tưởng tượng chuyện đen tối.
Mùng 1 Tết, nhiều cấp dưới, đồng nghiệp của người lớn trong nhà đến thăm hỏi, Phí Phí liền trốn rút ở trong phòng. Mà ở bên Lãnh Ngôn cũng chẳng khá hơn, đích thân anh phải tiếp rất nhiều khách.
Một mình buồn chán lướt mạng xã hội tìm báo viết về Lãnh Ngôn để đọc, đập ngay vào mắt Phí Phí là những banner chúc mừng Tết nguyên đán cùng lễ tình nhân. Phí Phí thoáng giật mình, kiểm tra lại lịch mới phát hiện hai lễ lớn là cùng một ngày.
Phí Phí dĩ nhiên không quên Lãnh Ngôn từng nói lúc trước, hai năm sau vào ngày mười bốn tháng hai, anh sẽ đến cầu hôn cô. Và hôm nay chính là ngày đó.
Đợi cả một ngày vẫn chưa thấy động tĩnh, mỗi lần Phí Phí gọi điện cho Lãnh Ngôn dò la đều nghe thấy tiếng trò chuyện của người trung niên.
Màn đêm bên ngoài không rõ khi nào đã buông xuống, lúc Hạo Duệ gõ cửa nhắc ngủ sớm chuẩn bị cho ngày mai đi ăn tiệc với mọi người ở Cục thì Phí Phí mới nhận ra đã hơn mười một giờ đêm.
Phần chắc Lãnh Ngôn đã quên mất lời hẹn, Phí Phí không giận nhưng lại có chút tủi thân. Dù thời gian không có anh bên cạnh, cô vẫn luôn tin anh sẽ đến cầu hôn cô vào ngày này.
Vừa ngủ thiếp đi, điện thoại Phí Phí bỗng đổ chuông, cô mơ màng mở mắt, phát hiện là Lãnh Ngôn gọi cũng không quá mong chờ.
Đường dây vừa kết nối, giọng nói trầm ấm của Lãnh Ngôn đã truyền đến: “Em ngủ chưa?”
“Vừa mới ngủ thì anh gọi.”
“Em ra ban công đi.”
Hai mắt Phí Phí lập tức bừng sáng, trong đầu hiện ra viễn tưởng vừa mở cửa, Lãnh Ngôn đứng bên dưới sân thắp nến cầu hôn.
Phí Phí vội vã leo xuống giường chạy ra ban công nhìn xuống, kết quả chỉ là một mảnh đất trống, tuyệt nhiên không thấy anh đâu.
Bên kia, Lãnh Ngôn chợt bật cười: “Đừng ở trong phòng suốt, ra ngoài hít thở không khí mùa xuân.”
Phí Phí vừa tức vừa buồn cười, cô gác tay lên thành lan can, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu. Không khí hơi se lạnh nhưng rất dễ chịu, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy thiếu thốn gì đó.
Những tiếng “Chéo” ở phía xa xa bỗng vang lên, vài giây sau trên bầu trời đêm rực sáng bởi làn pháo hoa màu sắc.
Phí Phí tròn mắt kinh ngạc, trên mảng trời đêm rộng lớn, những chùm pháo hoa tạo thành dòng chữ “Phí Phí, anh đến cầu hôn em!”
Cơn ngạc nhiên vẫn chưa kịp đi qua, trên môi Phí Phí vô thức nở một nụ cười mãn nguyện.
Dưới sân bỗng bừng sáng, tiếng cười nói thôi thúc Phí Phí nhanh chân chạy xuống dưới nhà.
Ở trước sân, người lớn hai nhà Phí Phí và Lãnh Ngôn đứng hai hàng dài hai bên trước cửa chờ đợi. Phí Phí từng bước cẩn trọng ra ngoài, không nến, không hoa hồng.
Phí Phí sững sờ nhìn Lãnh Ngôn, anh mặc sơ mi đen đóng thùng nghiêm chỉnh, tóc tai vẫn chải chuốt bảnh bao. Có điều, thứ khiến trái tim Phí Phí bấn loạn chính là đóa hoa cúc vàng trên tay anh.
Nếu Phí Phí nói, nhà Lãnh Ngôn chưng dư hoa nên đem sang tặng cô, cũng rất có lý…
Lãnh Ngôn chầm chậm cất bước đến đối diện Phí Phí, trao bó hoa được gói cẩn thận cho cô.
Phí Phí tâm tình phấn khởi dõi theo Lãnh Ngôn đang lấy thứ gì đó trong túi quần, không chừng thật sự là nhẫn bốn carat như đã bàn tới.
Nụ cười trên môi Phí Phí cứng đờ khi thứ Lãnh Ngôn lấy ra để cầu hôn cô là còng tay. Cô ngơ ngác lẫn khó hiểu nhìn anh, anh khẽ mỉm cười, cầm lấy tay cô đặt còng tay lên, sau đó nắm lấy tay cô không buông.
Không gian bỗng yên tĩnh đến kỳ lạ, Phí Phí im lặng không rời mắt khỏi Lãnh Ngôn. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, mang tình cảm chôn giấu hóa thành nhu tình.
“Anh đến để thực hiện lời hứa của hai năm trước.”
Trái tim trong lồng ngực Phí Phí đập loạn xạ, cảm xúc vui đến mức không cách nào diễn tả thành lời.
Trong lúc Phí Phí còn chưa nói được lời nào, Lãnh Ngôn tiếp tục đánh úp: “Cầu hôn chỉ là hình thức, bởi anh biết em chắc chắn sẽ đồng ý gả cho anh.”
Phí Phí không nhịn được bật cười, Lãnh Ngôn nói ra tuy thoải mái nhưng mỗi từ mỗi chữ đều cực kỳ nghiêm túc.
“Trung thành với nước, chung tình với em. Lãnh Ngôn cả cuộc đời chỉ biết và yêu Phí Phí, tuổi trẻ của anh dùng để yêu em, quãng đường còn lại xin được em yêu.”
Phí Phí cảm nhận được trái tim cô bị Lãnh Ngôn dùng những lời nói chứa đầy đường mật ấy ghim thẳng vào, không hề đau đớn, ngược lại còn lan ngọt ngào khắp cả tim.