Rơi Vào Ngân Hà

Chương 33: Chiếm trọn tầm mắt cô



Edit+beta: LQNN203

Ngay sau khi Tô Dao nhận được cuộc gọi từ người vô gia cư, cô đã đến đội hai để tìm Lục Hải Minh.

Hành động của Lục Hải Minh diễn ra rất nhanh, chỉ trong ba ngày, anh ấy đã xác minh lại manh mối mà tổ chuyên án năm đó thu được, đồng thời tiến hành kiểm tra lại toàn bộ gia đình nạn nhân.

Gần đường Ngũ Nguyên thường có xe cảnh sát, các phóng viên có khứu giác nhạy bén đã nhận ra vụ án cũ sắp được nhìn thấy lại ánh sáng mặt trời.

Lục Hải Minh nghe thấy Tô Dao đang tìm mình liền đi ra khỏi phòng họp: “Có chuyện gì vậy?”

Tô Dao nhìn hai quầng thâm lớn trên mặt Lục Hải Minh: “Anh còn nhớ người vô gia cư theo đuổi nghệ thuật mà chúng ta gặp đêm hôm đó không, năm phút trước anh ta gọi cho em nói rằng anh ta tìm thấy một cuốn sổ có ghi vài chữ và hoa văn, hình như có liên quan đến vụ án 4.27.”

Tô Dao nhìn thoáng qua thời gian: “Lý Thanh Tùng còn khoảng 30 phút nữa là tới thị Cục.”

Lý Thanh Tùng chính là tên của người vô gia cư kia, vì anh ta là người biết chữ, nhặt được sách và vở cũng không trực tiếp bán đi, để lại khi có thời gian thì xem, xem xong mang đi bán giấy vụn, bằng chứng này mới có thể được giữ lại.

Khi Tô Dao trở lại văn phòng cũng đã gần đến giờ ăn trưa, mọi người trong văn phòng đều đi ăn cơm, cô không muốn ăn nên đứng bên cửa sổ chờ Lý Thanh Tùng.

Chuông điện thoại vang lên, Tô Dao vội vàng cầm lên, xem tin nhắn của Lý Thư Bân.

Cô không bày tỏ mong muốn phát triển hơn nữa, nhưng Lý Thư Bân có vẻ rất thích cô, thỉnh thoảng sẽ gửi một số tin nhắn.

Anh ta cũng rất đúng mực, mỗi ngày gửi tin nhắn sẽ không vượt quá ba tin, nội dung cũng bình thường, không có bất cứ tính chất quấy rầy nào, vì vậy Tô Dao cũng không phản cảm.

Cô phải tìm cơ hội để nói rõ với Lý Thư Bân, cô và anh ta không có duyên.

Sau khi Tô Dao trả lời Lý Thư Bân trên điện thoại di động của cô, điện thoại bàn trên bàn đổ chuông, người gọi đến là chú Lưu gác cổng.

“Đội trưởng Tô, mẹ cháu tới tìm cháu, nói nấu canh gà nên gửi qua đây.”

Tô Dao không tin: “Chú Lưu, có phải chú gọi sai rồi không ạ?”

Thời gian này Triệu Hân Hoa đang đi làm, cho dù bà có đến trung tâm thành phố bên này, khẳng định cũng đi gặp Tô Tiến, nấu riêng cho cô canh gà gì đó là không có khả năng.

Chú Lưu: “Sẽ không sai được, có báo tên của cháu rồi.”

Tô Dao đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra cổng thì thấy một người phụ nữ trạc tuổi năm mươi đang bưng bình canh nhìn đông nhìn tây.

Không phải Triệu Hân Hoa, cô hoàn toàn không biết người này.

Vì đối phương có thể tìm thấy cô ở đây và báo tên cô, điều đó có nghĩa là bà ấy biết cô.

Tô Dao đi xuống dưới cửa, người phụ nữ nhìn thấy cô trìu mến gọi: “Dao Dao.”

Tô Dao cảm thấy cả người không khỏe khi nghe thấy xưng hô này, cô nhìn kỹ hơn, chắc chắn rằng cô không biết người kia.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy màu tím sẫm, một đôi giày da đế thấp màu đen, tóc búi cao.

So với quần áo trang nhã, khí chất của bà ta không tốt như vậy.

Giọng nói ồm ồm, tiếng phổ thông không chuẩn lắm, gầy gò, xương gò má nhô ra, nước da ngăm đen, da sần sùi như vỏ cam phơi nắng lâu ngày.

Tô Dao bước lên phía trước: “Hình như cháu không biết dì.”

Tiêu Quảng Lan cười: “Dì biết cháu, cháu là người yêu của con trai dì.”

Tô Dao kinh ngạc, cô có người yêu từ khi nào?

Nhìn kỹ hơn, lông mày và đôi mắt của người phụ nữ này có chút giống với Lý Thư Bân, nhưng đó chỉ là một cuộc xem mắt.
Chú Lưu nghe xong liền nói đùa: “Đội trưởng Tô, cháu có người yêu từ khi nào vậy, này thấy hẳn là mẹ chồng rồi.”

Tô Dao: “Chú Lưu, chú đừng đùa nữa, không phải như chú nghĩ đâu ạ.”

Bây giờ là giữa mùa hè, hôm nay trời nắng to, nhiệt độ ngoài trời buổi trưa gần 40 độ, Tô Dao cũng không nỡ để một dì từ xa đến đưa canh cho cô đứng ở cửa: “Dì vào với cháu trước đã.”

Tiêu Quảng Lan theo sát Tô Dao: “Dì đã hầm canh gà này được năm tiếng rồi, lát nữa cháu nếm thử đi.”

Tô Dao đưa Tiêu Quảng Lan đến phòng nghỉ, rót cho bà ta một ly nước: “Dì à, dì hiểu lầm rồi, cháu và Lý Thư Bân có đi xem mắt qua, bây giờ tụi cháu chỉ là bạn, không có ở bên nhau.” 

Tiêu Quảng Lan mở bình giữ nhiệt ra: “Không phải gần giống nhau sao, canh gà này có măng và nấm, cháu ăn nhiều một chút.”
Ánh mắt của Tiêu Quảng Lan vẫn dán chặt vào Tô Dao, bà ta đã nhìn cô từ đầu tóc đến đế giày của cô.

Trên mặt Tiêu Quảng Lan nở nụ cười ấm áp, nhưng thật ra bà ta không hài lòng với người phụ nữ trước mặt có thể trở thành con dâu của mình. Sự nghiệp không tốt, tính tình không ngoan, lại quá gầy, mông của cô không đủ lớn, bà ta sợ rằng cô sẽ khó có con.

Lúc trước bà ta phản đối khi người giới thiệu cho bà ta xem ảnh, nhưng con trai bà ta thích cô.

Tiêu Quảng Lan nhìn chất liệu vải và tay nghề quần áo của Tô Dao, không phải loại đáng giá gì, vì vậy có thể thấy cô không phải là một người phá của. Không giống như con dâu lần trước, mua một bộ quần áo tốn cả mấy trăm nghìn, mua một con búp bê rách rưới cũng phải hơn sáu nghìn.

Tô Dao bắt gặp một tia sáng trong mắt Tiêu Quảng Lan, nhìn cô như thể đang nhìn một món đồ, cùng cô đối diện, lại biến thành một nụ cười quá đỗi ân cần.
Tiêu Quảng Lan mỉm cười: “Máy lạnh này hơi lạnh, không tốt cho sức khỏe, nên chỉnh cao lên một chút.”

Tô Dao: “Cháu cảm thấy vẫn được ạ.”

Tiêu Quảng Lan nhìn thấy chiếc điều khiển từ xa của máy lạnh trên tủ bên cạnh, bà ta đứng dậy nhặt nó lên, tự chủ trương chỉnh lên hai độ: “Dì cũng là muốn tốt cho cháu, phụ nữ không thể bị cảm lạnh.”

Tiêu Quảng Lan múc một thìa trong bình giữ nhiệt, múc ra một ít nấm: “Loại này được trồng ở quê chúng ta, dì đã chọn cho cháu loại tươi nhất đấy.”

Tô Dao: “Cảm ơn lòng tốt của dì, cháu thực sự không thích nấm.”

Tiêu Quảng Lan ngắt lời Tô Dao: “Nấm rất bổ dưỡng, cháu nếm thử sẽ biết, nhất định sẽ thích.”

Nói xong, bà ta đưa thìa lên mũi Tô Dao: “Ngửi xem, có thơm không?”

Nấm không thể ngửi được, Tô Dao ngửi được mùi của canh gà, thản nhiên nói: “Đúng vậy, khá thơm.”
Trên mặt Tiêu Quảng Lan lộ ra nụ cười hài lòng: “Dì nói mà, cháu nhất định sẽ thích.”

Tô Dao nhìn Tiêu Quảng Lâm, bà ta rất mạnh trong địa bàn của người khác, điều này cho thấy bà ta ngày thường là người như thế nào. Đây không phải là cố gắng ra đòn phủ đầu đối với con dâu tương lai sao.

Cô còn chưa kết hôn mà phải trải qua mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu ngột ngạt này.

Tô Dao thậm chí không muốn duy trì nụ cười trên mặt, vì vậy cô đi ra ngoài gọi cho Lý Thư Bân.

Lý Thư Bân nhanh chóng gọi vào điện thoại di động của Tiêu Quảng Lan.

Không biết hai mẹ con đang nói chuyện gì, Tiêu Quảng Lan cất điện thoại di động rồi nói với Tô Dao: “Dì xin lỗi vì đã làm phiền công việc của cháu.”

Sau đó, bà ta đứng dậy đi ra cửa: “Dì đi về trước đây.”

Tô Dao cầm bình canh trên bàn đuổi theo: “Dì ơi, đồ của dì.”
“Cháu giữ lại ăn đi.” Tiêu Quảng Lan như có cánh dưới chân, chạy ra ngoài cổng một cái chớp mắt.

Tô Dao vẫn đang đợi Lý Thanh Tùng, không có thời gian để đuổi theo Tiêu Quảng Lan, đành phải quay trở lại với bình canh.

Lúc Trần Ngân Hà về nhà ăn trưa trở lại, anh gặp Tô Dao ở trong sân, nhìn thấy bình canh trên tay cô: “Ai nấu canh cho cô vậy, coi chừng bên trong có độc đó.”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Anh người này, ai hạ độc tôi chứ.”

Trần Ngân Hà nhấc cái lồng nhiệt trong tay lên: “Buổi trưa tôi có làm món cá ớt đằng, ăn không hết, ném đi thì lãng phí quá.”

Hứa Gia Hải, người đi vào cùng với Trần Ngân Hà: “…” Trợn mắt nói dối, anh ta muốn ăn một miếng anh đều không cho.

Tô Dao nhìn thấy Hứa Gia Hải: “Chủ nhiệm Hứa.”

Hứa Gia Hải gật đầu: “Đội trưởng Tô.”

Trần Ngân Hà tiến lên nửa bước chen vào giữa Tô Dao và Hứa Gia Hải.
Tô Dao dùng cùi chỏ chạm vào Trần Ngân Hà, mắng anh đứng sang một bên: “Anh có cần phải chen chúc vào giữa trong một ngày nắng nóng như vậy không?”

Hứa Gia Hải đã nhìn thấu thái độ như một con gà ở trường tiểu học của Trần Ngân Hà, không khỏi mỉm cười khó đoán rồi rời đi.

Tô Dao nhìn thời gian, gọi điện thoại cho Lý Thanh Tùng, biết anh ta sẽ đến sau mười lăm phút nữa.

Mười lăm phút là đủ để cô ăn trưa.

Tô Dao bước vào phòng nghỉ nơi Tiêu Quảng Lan vừa được tiếp đón, mở hộp cơm của Trần Ngân Hà bắt đầu ăn.

Trần Ngân Hà mở bình canh trên tay Tô Dao: “Ai gửi thế, thành phần trông hơi thô, mùi vị không đúng, nhìn qua hơi đậm, có quá nhiều gia vị.”

Tô Dao không có cái mũi tinh tế như Trần Ngân Hà, cô chỉ ngửi thấy mùi thơm ngon của canh gà, ngoài ra không ngửi thấy mùi gì khác: “Người ta đã gửi đến rồi, giúp tôi đổ đầy một bát, dùng bát đi kèm với bình canh là được.”
Trần Ngân Hà nhận lấy một cái thìa khuấy bên trong lên, sau đó anh cau mày: “Ai gửi nó?”

Tô Dao kể chuyện vừa rồi mẹ của Lý Thư Bân đến thăm: “Có chuyện gì vậy, có vấn đề gì không?”

Tiêu Quảng Lan không có khả năng đầu độc trong canh gà, nơi này chính là Cục Cảnh sát.

“Không có độc, mà có thứ khác,” Trần Ngân Hà múc vài miếng thịt gà trong bình canh bỏ vào bát, “Cô tự xem đi.”

Tô Dao liếc nhìn thoáng qua, sáu miếng thịt mông gà.

Sợ ảnh hưởng đến cảm giác ngon miệng của Tô Dao, Trần Ngân Hà lại đổ nước canh trong bát vào bình canh, vặn nắp lại: “Có câu nói, ăn gì bổ nấy.”

Nói xong, anh liếc nhìn cặp mông của người phụ nữ trước mặt, nhìn đến trắng trợn nhưng tiếc rằng cái gì cũng không thấy, cô đang ngồi.

Tô Dao cúi đầu nấu cơm, không để ý tới ánh mắt Trần Ngân Hà, cảm thấy được Tiêu Quảng Lan không thể hiểu được: “Mông tôi không dài, cần phải bồi bổ ư?”
Trần Ngân Hà: “Có lẽ không đủ to.”

Tô Dao: “?”

Tô Dao từ trên ghế đứng lên, quay người lại nhìn Trần Ngân Hà một cái: “Đã đủ tốt rồi, tôi còn ngại to muốn giảm bớt đây.”

Trần Ngân Hà được mời thưởng thức một chút: “…”

Cô thật sự không xem anh như một người đàn ông.

Mông… cong là được rồi.

Cô mặc một chiếc áo phông ngắn, khi giơ tay lên lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, trắng chói mắt.

Tô Dao ngồi xuống, tiếp tục ăn: “Tôi còn chưa đến với Lý Thư Bân, liền đã nhìn chằm chằm vào mông của tôi, nhất định phải ép tôi thích ăn nấm, nếu là kết hôn thật, tôi không thể nghĩ tới mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu này, thế nào cũng phát sinh án mạng cho xem.”

Trước khi Tô Dao ăn xong, điện thoại vang lên, Lý Thanh Tùng gọi đến, nói anh ta đã đến thị Cục.

Tô Dao vội vàng đặt bát đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng rồi đi đón người ở cửa.
Lý Thanh Tùng vẫn ăn mặc như một người vô gia cư, theo Tô Dao vào cổng Cục Cảnh sát thành phố, thấy trong sân có một thùng rác, anh ta bước tới đào nó ra, lấy ra hai chai nước khoáng cho vào túi dệt.

Tô Dao có chút sốt ruột: “Nhanh đi đại thần.”

Lý Thanh Tùng: “Thật ngại quá, bệnh nghề nghiệp, tôi không thể điều khiển tay khi nhìn thấy thùng rác.”

Tô Dao và Trần Ngân Hà đưa Lý Thanh Tùng đến đội hai hội họp với Lục Hải Minh.

Lý Thanh Tùng lấy ra một cuốn sổ màu xám nhạt từ đáy túi dệt đưa cho Lục Hải Minh: “Chính là nó, hơi giống trong vụ án mà mọi người nói, cũng không biết thật hay giả.”

Lục Hải Minh đeo găng tay vào tiếp nhận nó: “Phiền anh hãy cho chúng tôi biết quá trình phát hiện ra, Vương Cảnh Hoa, nhớ ghi chép lại.”

Vương Cảnh Hoa dời đôi mắt si mê trên người Trần Ngân Hà đi, cầm cuốn sổ lên bắt đầu ghi chép.
Lý Thanh Tùng tiếp nhận nước do Tô Dao đưa cho uống cạn, sau đó ngồi xuống: “Tối hôm qua tôi chuẩn bị hoàn thành công việc, tôi nhìn thấy một đống mảnh vỡ ở khu vực phía đông vừa mới bị phá dỡ vào ban ngày, gạch đá rác rưởi chưa được chở đi, liền đi qua đó xem có thể nhặt được thanh sắt thanh thép nào không.”

“Nó được tìm thấy trong một bức tường đã vỡ một nửa, chắc ai đó đã giấu nó trong tường, nếu không phải nhờ việc phá dỡ, tôi đã không tìm thấy nó.”

“Tôi nhặt nó lên xem, không thể tin được, nội dung bên trong quá biếи ŧɦái.”

Tô Dao đứng bên cạnh Lục Hải Minh nhìn vào đó, chữ viết tay, ghi lại chi tiết quá trình cưỡиɠ ɦϊếp và gϊếŧ người của tên hung thủ tâm thần, giọng điệu của hắn đầy căm thù, vặn vẹo và phấn khích.

“Hôm nay trời mưa to quá, tôi không thể không nghĩ đến cái ngày đó mười lăm năm trước, khi con đĩ kia lại làʍ ŧìиɦ với một người đàn ông hoang dã, đồ kỹ nữ dơ bẩn, đáng giận đáng giận đáng giận!”
“Không có ai trên đường, tôi qua đó nói chuyện với cô ấy, cô ấy bị lừa rất nhanh. Trên tay tiện nhân đó còn mang nhẫn, đã kết hôn đi, kết hôn rồi còn dâʍ đãиɠ như vậy, câu dẫn đàn ông… Rõ ràng rất hưởng thụ còn giả bộ rất đau đớn, đạo đức giả, đáng chết!”

“Sao tôi lại biến thành như vậy, tôi là con quái vật, không, tôi không phải, tôi không sai, đều là lỗi của con chó cái đó!”

Nét chữ trên cuốn sổ ngay từ đầu rất ngay ngắn, chỉnh tề và đẹp đẽ, nhưng càng về sau càng lộn xộn, giấy bị xước, mực lem nhem nhỏ giọt khắp nơi, thậm chí còn có những vết máu tự mình hại mình.

Cuối cùng thì hung thủ cũng không gϊếŧ được “con đĩ đáng chết” tức mẹ ruột của hắn. Hắn đã gϊếŧ tổng cộng ba người phụ nữ.

Không phải bốn người được ghi trong vụ án liên hoàn.
Hoặc hắn chỉ gϊếŧ ba người, hoặc hắn gϊếŧ bốn người trong đó có Lương Tiểu Ninh, nhưng nó đã dừng lại vì một số trường hợp bất khả kháng trước khi hắn có thể ghi vào sổ tay.

Chẳng hạn như ngồi tù, hôn mê, tàn tật hoặc tử vong.

Lục Hải Minh đưa vật chứng cho bộ phận vật chứng: “So sánh hình vẽ trên với hình vẽ năm đó xem có phải do cùng một người vẽ hay không, đồng thời xác định tính xác thực của nét chữ này, càng sớm càng tốt.”

Nói xong lại điều vài người, đích thân đưa người vô gia cư đến địa điểm phá dỡ nơi tìm thấy cuốn sổ.

Tô Dao đứng bên cửa sổ hành lang, nhìn vài chiếc xe cảnh sát lái ra khỏi cổng Cục Cảnh sát thành phố: “Sau khi xác nhận tính xác thực của cuốn sổ, việc vụ án được giải quyết chỉ còn là vấn đề thời gian. Cảm ơn lần phá dỡ và di dời lần này, cảm ơn đội trưởng Lục đã kiên trì.”
Kể từ khi vụ án được khởi động lại, người nhà của các nạn nhân dường như nhìn thấy hy vọng, ba ngày họ lại chạy đến thị Cục một lần, đợi đến khi vụ án được phá lòng bọn họ vẫn nặng nề tâm sự đau đớn giống như một tảng đá, cũng để cho những người đã khuất được yên nghỉ.

Tô Dao nghĩ đến giấc mơ mà mẹ của Lương Tiểu Ninh gặp phải: “Tôi hy vọng sẽ tìm thấy xác của Lương Tiểu Ninh sớm, để cô ấy xuống đất thanh thản.”

“Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu Lương Tiểu Ninh vẫn còn sống.”

Trần Ngân Hà đưa tay gạt mấy sợi tóc xõa trước trán Tô Dao ra sau tai, lòng bàn tay trong lúc vô tình lướt qua vành tai cô, rút tay về nói: “Cô còn định gặp Lý Thư Bân không?”

Tô Dao sờ vào tai mình, quay lại nhìn Trần Ngân Hà: “Thời tiết thế này anh vẫn lạnh à?”

Đầu ngón tay anh lạnh ngắt, giống như một khối băng giữa mùa hè.
Nhìn kỹ thì nước da của anh thực ra không được tốt lắm, trắng bệch, không phải trắng khỏe mà hơi nhợt nhạt vì bệnh.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà từ trên xuống dưới: “Cơ thể của anh có phải lại không khỏe không?”

Cân nhắc đến lòng tự trọng kỳ lạ mà người đàn ông này thỉnh thoảng thể hiện, Tô Dao nói thêm: “Anh tắm nước lạnh?”

“Cơ thể của một người đàn ông không thể tùy tiện lấy ra để thảo luận đâu.” Trần Ngân Hà liếc nhìn Tô Dao bằng ánh mắt đầy ẩn ý, “Cô đang suy nghĩ cái gì cả ngày vậy.”

Tô Dao: “…”

Được rồi, cô không nên lắm miệng quan tâm anh.

Thấy người này còn có thể gợi đòn, chứng tỏ thể chất anh không tệ lắm, Tô Dao đáp: “Hẳn là cần phải gặp, tôi phải trả lại bình canh cho anh ta.”

Nghĩ đến lịch sử hẹn hò kỳ lạ của cô, Tô Dao cảm thấy có chút sầu muộn mà thở dài.
Tất cả những đối tượng hẹn hò của cô đều do chính tay cô đưa vào tù, kể cả Lý Thư Bân, không ai dám nói rằng anh ta hoàn toàn vô tội.

Tô Dao nhìn đôi chim sẻ trên cột điện ngoài cửa sổ, càng buồn bực: “Thể chất này của tôi, dường như thượng đế đã hạ quyết tâm cả đời này tôi sẽ không bao giờ kết hôn được.”

“Trong Cục có nhiều đàn ông tốt như vậy, bọn họ đều được quốc gia giúp cô kiểm tra sàng lọc chính trị rồi, hoàn toàn không làm trái pháp luật.” Trần Ngân Hà quay đầu nhìn Tô Dao, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, “Cô không tính tìm một người trong Cục sao?”

Tô Dao lập tức bị lời nói của Trần Ngân Hà đánh thức: “Anh thật có lý!”

Trần Ngân Hà sửa sang lại cổ áo mình, rất có tâm cơ cố ý kéo xuống một chút, lộ ra sắc bén đường cong xương quai xanh tuyệt đẹp: “Trong Cục có người cô thích không?”
Anh đứng trước mắt Tô Dao, chiếm trọn tầm mắt của cô.

“Tôi vốn dĩ thích chủ nhiệm Hứa, nhưng phát hiện không thích hợp,” Tô Dao suy nghĩ một chút, “Tiểu Lý làm công việc hậu cần không tồi, tài đức vẹn toàn, đảm việc nhà. Đội trưởng đội một Chu Ca cũng tốt, tình cảm và chu đáo, anh ấy đã chia tay được ba năm rồi, có thể bắt đầu một mối quan hệ mới. Tiểu Lưu, người mới vào đầu năm phụ trách công tác Đảng cũng không tồi, anh ấy biết khiêu vũ, trong cuộc họp thường niên năm ngoái có biểu diễn qua.”

Trần Ngân Hà: “…”

Sắc mặt Trần Ngân Hà chìm xuống, anh lại đứng trước mặt Tô Dao, vóc dáng anh cao, cơ hồ muốn đem cô bao phủ, giọng anh trầm xuống: “Còn nữa không?”

Anh gần như viết dòng chữ “Cô không thấy tôi à?” trên mặt.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Đúng ha!”

Sắc mặt của Trần Ngân Hà lúc này trông khá hơn, cho dù cô chọn anh, anh cũng sẽ không đồng ý cô ngay lập tức, ai bảo cô lần đầu tiên không nghĩ đến anh ngay.
Anh rõ ràng đã đứng trước mặt cô, nhưng anh vẫn là người được nghĩ đến cuối cùng.

Là đàn ông hẳn là có lúc tính khí hơi thất thường, nếu để phụ nữ quá dễ dàng thành công theo đuổi, họ sẽ không biết cách trân trọng.

Tô Dao: “Còn có lão Tiền bộ phận tuyên truyền nữa, đừng nghe tôi gọi người ta là lão Tiền, kỳ thật chỉ mới hai mươi ba, là cậu ấm, cậu ấy còn có thể đan áo len nữa.”

Trần Ngân Hà: “…”

Tỷ đệ luyến cũng đã nghĩ tới, nhưng vẫn không nhìn thấy anh?

Trần Ngân Hà bỏ đi với vẻ mặt ủ rũ, vùi đầu vào công việc cả buổi chiều không thèm đếm xỉa đến ai. Khi rảnh rỗi, tâm trí anh chỉ toàn là giọng nói của Tô Dao.

“Tài đức vẹn toàn, đảm việc nhà.”

“Ân cần, chu đáo.”

“Có thể khiêu vũ.”

“Có thể đan áo len!”

Nhắc tào tháo là tào tháo đến, lão Tiền từ bộ phận tuyên truyền đến đưa tài liệu, đi tới bàn của Tô Dao đưa cho cô một xấp tài liệu, truyền đạt tinh thần chỉ đạo của tổ chức Đảng.
Sau khi giải thích công việc, cậu ấm trẻ tuổi, đồng chí Tiền, nhìn nước đá trên bàn của Tô Dao nhắc nhở cô nên uống nước ấm trong phòng điều hòa sẽ tốt hơn.   

“Đúng rồi,” lão Tiền nói, “Không phải lần trước chị nói khăn quàng của em đan đẹp, chị thích màu gì, em sẽ đan cho chị một chiếc.”

“Thật ngại quá,” Tô Dao nói nhanh, “Màu đen!”

Sau khi lão Tiền rời đi, Tô Dao nghe thấy người đàn ông đối diện nói câu đầu tiên của buổi chiều: “Mùa hè đi đan khăn, thật buồn cười.”

Tô Dao cảm thấy Trần Ngân Hà buồn cười: “Có mặt mũi nói người khác, anh có biết làm không?”

Trần Ngân Hà: “Tôi là một nam tử hán sao biết làm cái đó?”

Điện thoại di động của Tô Dao vang lên, cuộc gọi từ vật chứng bên kia, cô vội vàng đi ra ngoài.

Trần Ngân Hà lấy điện thoại di động ra, đi ra khỏi văn phòng gọi cho Chu Tiểu Nghiên.
Chu Tiểu Nghiên đã sửng sốt sau khi nghe điều này: “Anh Trần, anh cần len làm gì, còn cần kim, rồi một quyển《Nhập môn dệt kim》nữa?”

Trần Ngân Hà: “Chấp hành nhiệm vụ truyền lại ám hiệu, không thể để lộ ra.”

Chu Tiểu Nghiên cảm thấy mình đã nhận phải một nhiệm vụ rất quan trọng, dường như cô ấy đang gánh trên vai sự an toàn của cả thành phố Vân Giang, cô ấy hạ giọng nói: “Rõ, anh Ngân, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Tô Dao sớm từ phòng vật chứng trở về, cô tiến vào trạng thái làm việc, bước đi vội vàng, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

Trần Ngân Hà cất điện thoại di động, ngước mắt lên: “Có kết quả giám định cuốn sổ rồi?”

Tô Dao gật đầu: “Giám định được là thật, do chính hung thủ để lại năm năm trước.”

Phát hiện được cuốn sổ trong bức tường, là ai thì kiểm tra nhà một lần là biết. Tô Dao nhìn thời gian, cùng lắm 6 giờ đội trưởng Lục sẽ xác định ra danh tính kẻ gϊếŧ người hàng loạt.
Trước khi tan sở, Tô Dao gọi điện thoại cho Lục Hải Minh: “Điều tra thế nào rồi?”

Âm thanh bên kia của Lục Hải Minh rất ồn ào: “Danh tính đã được xác định, đó là bác sĩ tên Vưu Hải Ba, năm năm trước 27 tuổi, nếu hắn vẫn còn sống, bây giờ chắc là 32 rồi.”

Tô Dao đứng bên cửa sổ cầm điện thoại di động: “Không thấy người sao?”

Lục Hải Minh ngắn gọn nói: “Anh đã gọi cho đồn cảnh sát điều tra rồi, hắn ta không mất tích, đồng nghiệp và bạn bè của hắn không báo mất tích, bảo hiểm an sinh xã hội của hắn vẫn đóng bình thường, hẳn là còn sống, nhưng từ năm năm trước, hắn đã từ chức, tự mình làm thủ tục từ chức, sau đó, hắn và mẹ hắn đã chuyển nhà, không ai biết chính xác họ đã chuyển đi đâu, hiện tại vẫn đang được điều tra.”

Tô Dao vẫn luôn cho rằng tên hung thủ này năm năm không gây án là vì hắn đã chết, không nghĩ vẫn còn sống.
“Còn sống liền dễ dàng, mọi chuyện sẽ sáng tỏ sau khi bắt về thẩm tra, kể cả việc Lương Tiểu Ninh có bị hắn gϊếŧ hay không.”

“Hai mẹ con đã biến mất năm năm, cũng không dễ dàng tìm được người, vẫn đang ở thành phố Vân Giang hay không rất khó nói,” âm thanh bên kia của Lục Hải Minh lắng xuống, anh ấy bước đến một nơi không có ai xung quanh, tiếp tục nói với Tô Dao, “Sau khi điều tra, anh luôn cảm thấy vụ án của Lương Tiểu Ninh không đơn giản chút nào.”

Tô Dao cũng cảm thấy như vậy: “Hôm nay em sẽ đến Lương gia sau giờ làm việc để xem có tìm được manh mối gì không.”

Lục Hải Minh: “Mua một ít trái cây, sữa, bột yến mạch, viên canxi gì đó, mang thứ gì đó thích hợp cho người lớn tuổi, lát nữa anh sẽ đưa tiền cho em. “

Cúp điện thoại, Tô Dao quay lại văn phòng thu dọn một chút, hô lên: “Đào, tối nay em có kế hoạch gì không?”
Ngô Thanh Đào chuẩn bị đi: “Có nhiệm vụ sao ạ?”

Tô Dao: “Không tính là nhiệm vụ, em còn có chuyện phải làm?”

Ngô Thanh Đáo là một cô gái vô tư, ngày nào cũng nở nụ cười tỏa nắng, hiếm thấy trên khuôn mặt hiện ra vẻ u sầu.

Tô Dao hỏi: “Có chuyện gì vậy, em còn chưa yêu đương đã thất tình rồi sao?”

Ngô Thanh Đào thở dài: “Không phải em, là bạn thân em, cậu ấy thất tình, đòi tự sát, may mắn được người nhà kịp thời phát hiện cứu, người vẫn đang ở bệnh viện.”

Tô Dao: “Tự tử?”

Ngô Thanh Đào gật đầu: “Cậu ấy bị tên tra nam đùa giỡn, tên tra nam đó muốn chia tay với cậu ấy, cậu ấy không chấp nhận được.”

Tô Dao: “Vậy em nhanh đi xem thử, khai sáng cho em ấy một chút.”

Sau khi Ngô Thanh Đào rời đi, Tô Dao cũng bước ra khỏi văn phòng, đến siêu thị gần thị Cục mua một đống đồ, tay xách nách mang đi đến bến xe buýt trước thị Cục chờ xe.
Trên tay cô quá nhiều đồ, đều là trái cây và sữa quả thực rất nặng.

Cô đi hết một đoạn đường, ngón tay đỏ bừng, còn đau, vốn dĩ cô muốn Ngô Thanh Đào giúp mình chia sẻ một chút.

Tô Dao để đồ trong tay xuống đất, xoa xoa ngón tay, dùng tờ rơi làm quạt quạt vào mặt cô, vừa kiểm tra đường đi trên điện thoại di động thì thấy nhà Lương Tiểu Ninh còn khá xa, cần phải chuyển xe.

Bây giờ là giờ cao điểm, khá đông đúc.

Một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt Tô Dao, cửa sổ hạ xuống, Trần Ngân Hà quay đầu nhìn Tô Dao: “Lên xe.”

Tô Dao cất đồ vào cốp rồi lên ghế lái phụ: “Anh đặc biệt tới tiễn tôi à?”

Trần Ngân Hà nhìn xuống ngón tay của Tô Dao, vết đỏ trên đó do túi đồ thít chặt vẫn chưa biến mất. Anh cau mày, hỏi bằng một giọng bình tĩnh, “Tại sao cô không gọi cho tôi nếu cô cần giúp đỡ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.