Rơi Vào Ngân Hà

Chương 42: Tôi đã từng gặp cô em này



Tô Dao suy nghĩ một chút, ngập ngừng hỏi: “Anh là tên quái vật nhỏ cướp kẹo của tôi sao?”

“Không phải.” Trần Ngân Hà nghiêm túc sửa lại: “Là hoàng tử nhỏ sống trong ngôi nhà xinh đẹp.”

Tô Dao đứng phắt dậy khỏi boong tàu: “Anh có biết là tôi tìm anh bao nhiêu năm nay không hả?”

Trần Ngân Hà nhướng mày, thật không ngờ cô lại nhớ anh mãi không quên như vậy. Khi đó anh bảy tuổi, có lẽ cô chỉ mới lên sáu. Hơn hai thập kỷ đã trôi qua, anh luôn giữ một vị trí trong ký ức tuổi thơ của cô và cô còn tìm kiếm anh bao nhiêu năm nay nữa. Người ta nói rằng, số phận là do ông trời sắp đặt mà anh sinh ra có lẽ là để ở bên cô.

Đêm nay, các vì sao xán lạn, ánh đèn lấp lánh trên mặt biển, là sinh nhật lần thứ hai mươi tám của cô, là một ngày hoàn hảo để tâm tình với nhau, trong bầu không khí như vậy, cho dù bạn gái giả cũng đáng để biến thành thật.

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: “Bao nhiêu năm nay, tôi vẫn luôn không thể quên cô.”

Tô Dao xắn ống tay áo, xông lên đánh Trần Ngân Hà một trận: “Bao giờ thì trả lại kẹo cho tôi, bao giờ mới trả, hả?”

Cô quay đầu nhìn mông mình một cái, than thở: “Anh đẩy một cái làm tôi ngã sõng soài, khiến xương cụt của tô vẹo luôn rồi, đến bây giờ vẫn vẹo đây này!”

Trần Ngân Hà nhướng mày mỉm cười, giọng điệu hoàn toàn không hề nghiêm túc: “Ai mà biết được là vẹo thật hay giả.”

Tô Dao ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải tôi nên cho anh sờ một cái không?”

Trần Ngân Hà: “Nếu cô nhất quyết muốn tôi sờ thì tôi cũng không phải là không thể đáp ứng cô.”

Tô Dao chỉ ra mặt biển bị gió thổi gợn sóng: “Anh tự mình chọn đi, muốn để tôi đẩy xuống hay tự nhảy?”

“Đến khi đó có thể nói với Cục trưởng Khương rằng anh đã rơi xuống biển khi đang truy đuổi Lý Thư Bân, rồi bảo tổ chức phê duyệt phong cho anh làm liệt sĩ, đó cũng được coi là một loại vinh dự rồi.”

Chiếc bộ đàm dưới chân Trần Ngân Hà phát ra tiếng, giọng nói của trưởng thôn truyền qua ông nghe: “Tổng tài, tổng tài, tôi là tổng tư lệnh, màn trình diễn ánh đèn còn tiếp tục nữa không, vui lòng trả lời nếu nhận được tin báo.”

Tô Dao cầm bộ đàm lên: “Tổng tài đã nhận, bảo bọn họ giải tán hết đi, tổng tư lệnh.”

Trưởng thôn: “Tổng tư lệnh đã nghe… Cái đó, khoản thanh toán còn lại bao giờ sẽ thanh toán thế?”

Lúc này, Tô Dao mới nhớ ra ba mươi vạn, Trần Ngân Hà đúng là cái tên phá của, chỉ có mấy phút đồng hồ, còn chưa tới hai mươi phút mà tiêu hết ba mươi vạn.

Tô Dao cầm bộ đàm: “Tổng tư lệnh, có thể giảm…”

Cô còn chưa kịp nói xong, đã bị Trần Ngân Hà giật lấy bộ đàm: “Lát nữa lên bờ tôi sẽ thanh toán nốt cho mọi người.”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, tuy rằng cô là thẳng nữ, nhưng cô không có ngốc, một người đàn ông sẽ không vô duyên vô cớ bỏ ra ba mươi vạn tệ vì một cô gái. Cô đi đến bên cạnh Trần Ngân Hà, lén lút liếc nhìn anh, rồi định mở miệng hết lần này đến lần khác nhưng lời ra đến cổ họng lại đều phải nuốt xuống.

Trần Ngân Hà: “Muốn hỏi thì cứ hỏi.”

Tô Dao: “Có phải anh muốn ngủ với tôi không?”

Trần Ngân Hà: “…”

Anh còn tưởng cô sẽ hỏi rằng có phải anh thích cô hay không, hoặc đại loại như có phải anh muốn cô làm bạn gái anh không.

Trần Ngân Hà quét một lượt quanh người Tô Dao: “Nếu tôi nói vậy thì cô sẽ cho tôi ngủ thật à?”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, khi nãy anh có nhảy xuống nước, lúc này sắc mặt trắng bệch, cơ thể trông lại gầy gò hơn, nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt: “Với cái thân hình còm nhom như anh, nói đúng ra thì phải là tôi ngủ với anh chứ không anh ngủ với…”

Chữ “tôi” còn chưa kịp ra đến miệng, Tô Dao đã cảm nhận được một luồng gió thổi qua trước mặt, khi hoàn hồn trở lại cô đã bị anh ép vào thành trong buồng lái.

Anh vòng một tay qua eo cô, tay còn lại đặt sau gáy cô, những ngón tay lướt qua mái tóc, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào môi cô, có thể nhìn thấy anh đang muốn cúi xuống. Dáng người anh cao lớn, bờ vai rộng vòng eo hẹp, cơ thắt lưng và cơ bụng siết chặt dưới lớp áo sơ mi, trông giống một con sư tử đang sẵn sàng lao đi, như thể ngay giây tiếp theo có thể lập tức xé nát người ta.

Môi anh dừng lại khi chỉ cách cô chưa đầy một centimet: “Làm cho rõ, rốt cuộc là ai ngủ với ai?”

“Nếu như còn chưa rõ.” Người đàn ông khẽ dừng lại, đôi môi di chuyển sang tai cô, bàn tay anh ôm eo cô thật chặt, thân trước hai người dán chặt vào nhau, giống như lửa rừng mỗi lúc một lớn, anh cười khẽ bên tai cô một tiếng: “Thì có thể thử xem sao.”

Hơi thở nội tiết tố nam yên lặng đến ngột ngạt, Tô Dao hơi lùi lại phía sau, khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Anh buông tôi ra trước đã.”

“Thế này không thích hợp, dưới sàn vẫn còn một người, không thoát ra được.”

Đinh Đại Minh vẫn đang hôn mê dưới mặt đất, yên tĩnh nằm một bên chân bọn họ.

Yết hầu của Trần Ngân Hà khẽ cuộn, anh dùng nghị lực buông Tô Dao ra, rồi quay người chỉnh lại mũi tàu bị gió thổi lắc lư: “Đã bắt đầu khai quật vị trí trên núi nghi ngờ có chôn thể Lương Tiểu Ninh chưa?”

Tô Dao: “Chưa, trời quá tối, đã phái người đến canh giữ rồi, sáng mai trời sáng đội khám nghiệm hiện trường và bác sĩ Pháp y sẽ bắt đầu đào.”

Tô Dao đứng một bên nhìn Trần Ngân Hà, anh đã đổi chủ đề, nhưng cô cũng chẳng thể giả ngốc về việc anh thực sự đã tiêu tốn ba mươi vạn tệ cho cô. Tiền nhà ai cũng chẳng phải do gió tự thổi đến, cứ cho là tiền của anh có được là từ mẹ anh, nhưng đó cũng là những đồng tiền mà người nhà anh khó khăn lắm mới kiếm được.

Tô Dao: “Anh có thể bỏ ra ba mươi vạn cho Ngô Thanh Đào mà chẳng hề chớp mắt không?”

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao một cái, ánh mắt rõ ràng muốn nói, cô đang nói cái quái quỷ gì thế, rốt cuộc là cô đang muốn nói gì, cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo Tam Quốc nữa.

Tô Dao hiểu được ánh mắt của Trần Ngân Hà nên nói thẳng: “Tôi nghi ngờ rằng anh có ý với tôi.”

Trần Ngân Hà lại nhìn Tô Dao, thầm nghĩ, thế này rồi mà còn đang nghi ngờ, anh chỉ thiếu nước viết luôn mấy chữ “có ý” của cô lên mặt nữa thôi.

Tô Dao: “Tôi có thể làm bạn gái anh.”

Trần Ngân Hà mỉm cười, một lúc sau cũng không lên tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Dao.

Ánh mắt anh trở nên trong sáng và dịu dàng: “Tổ chức sinh nhật cho cô chỉ vì muốn tổ chức làm nó cho cô, không hề có bất cứ mục đích nào khác, cũng chẳng cần cô trả lại hay báo đáp.”

“Tôi chỉ hy vọng có thể khiến cô vui vẻ một chút mà thôi.”

Trước giờ Tô Dao không hề biết niềm vui của mình lại đáng giá đến vậy: “Vậy sau này cả ngày tôi chẳng làm gì nữa, chỉ cười với anh, cười một cái được ba mươi vạn, cười hai cái được sáu mươi vạn, vậy thì sẽ cười cho anh phá sản luôn đó.”

Trần Ngân Hà mỉm cười, sự nuông chiều trong ánh mắt như muốn trào ra ngoài: “Vậy cô cứ cười đi, xem đến khi nào mới khiến tôi phá sản.”

Tô Dao không dám cười nữa, vì sợ Trần Ngân Hà thực sự đưa tiền cho mình, cô còn chưa nghĩ xem phải tiêu thế nào.

Dần dần vào gần đến bờ biển, gió cũng nhỏ đi rất nhiều, Trần Ngân Hà nhìn bến cảng cách đó không xa.

“Ba tôi hy sinh trước khi tôi ra đời, tôi và mẹ bị một người đàn ông giam cầm trong ngồi nhà xinh đẹp đó.”

Anh oán hận nơi đó, cảm thấy địa ngục trần gian còn không bằng thế. Nhưng đó là ký ức duy nhất của anh về mẹ trên thế giới này, vậy nên khi nhắc đến anh vẫn sẽ nói đó là một ngôi nhà rất xinh đẹp.

Sự ấm áp trong mắt Trần Ngân Hà đã bị quét sạch, thay vào đó là hận thù khắc sâu trong xương tủy, sự hận thù vây quanh trái tim anh, phản chiếu qua ánh mắt lại chỉ còn sự thờ ơ và lạnh nhạt: “Người đàn ông này rất biến thái, cụ thể thế nào thì tôi tạm thời không nói. Tóm lại là tôi chưa từng được nếm trải vị ngọt ngào cho đến năm bảy tuổi.” 

Anh chỉ nghe đến sự tồn tại của thứ được gọi là kẹo qua lời kể của mẹ, mẹ vẽ lên giấy cho anh xem, dùng giọng nói mềm mại nhất thế giới nói cho anh biết đây là kẹo, nó có vị ngọt.

Nhưng anh không có khái niệm thế nào là vị ngọt, anh không hiểu loại mùi vị đó sẽ ra sao. Càng không biết lại càng khao khát nó, thậm chí nỗi khao khát kẹo của anh đã đạt đến mức thành bệnh. 

Tô Dao nhớ lại dáng vẻ hơn hai mươi năm trước của Trần Ngân Hà, anh trốn trong bóng tối, như con sói nhìn chằm chằm vào cô, nhân lúc cô không để ý đã cướp mất chiếc kẹo của cô rồi bỏ chạy, đến vỏ kẹo cũng không biết cách bóc, cứ thế nhét thẳng vào miệng.

Cô từng phàn nàn rằng con quái vật nhỏ đó như thể tám đời không được nhìn thấy kẹo, nhưng hiện tại mới hiểu, quả thực là anh chưa từng được nhìn thấy. Chẳng trách anh thích ăn ngọt đến vậy, cà phê phải bỏ đường gấp hai lần người khác, trái cây không ngọt sẽ không ăn dù chỉ một miếng.

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, dường như đang hồi tưởng lại mùi vị khi đó: “Đó là lần đầu tiên tôi được ăn kẹo, biết được vị ngọt mà mẹ nói hóa ra là như vậy.”

Tô Dao đã quên mất khi đó mình cầm loại kẹo nào trên tay rồi, chỉ nhớ là vị đào, với điều kiện gia đình cô thì chắc cũng chẳng phải thương hiệu gì nổi tiếng: “Tôi không biết khi đó anh đáng thương đến vậy, cũng chẳng thể tưởng tượng lại có một đứa trẻ chưa từng được ăn kẹo, nếu tôi biết tình hình của anh sớm hơn…”

Tô Dao dừng lại, ánh mắt tràn đầy yêu thương như muốn ôm hết kẹo trên khắp thế giới đến trước mặt anh.

Cô tiếp tục nói: “Nếu biết sớm thì tôi đã bán cho anh rồi, tôi chắc chắn phải bỏ ra mười tệ anh cũng đồng ý mua.”

“Với điều kiện gia đình giống mấy quái vật nhỏ các anh, thì chẳng có gì ngoài tiền, tôi phải bán một trăm tệ mới đúng.”

Tô Dao sờ sờ xương cụt trên mông mình: “Nếu giao dich công bằng thì tôi cũng chẳng bị anh đẩy ngã, xương cụt của tôi bị vẹo thật rồi đây này, cũng may là loài người không mọc đuôi, nếu không tôi sẽ thành người đuôi vẹo mất.”

Cô vừa nói vừa mô tả sau người mình, tay múa chân nhảy, như thể có thể mọc một cái đuôi thật vậy.

Trần Ngân Hà bị chọc đến bật cười, anh nhấc tay vuốt vuốt mái tóc cô: “Cảm ơn.”

Anh biết cô cảm nhận được nỗi buồn của anh, nên đang dỗ dành cho anh vui vẻ.

Trần Ngân Hà rũ mắt: “Sau hôm đó, cô chẳng bao giờ đến nữa.”

Tô Dao: “Tôi bị dọa sợ chết khiếp, còn dám đến nữa sao? Đến để đợi anh lại cướp kẹo của tôi chắc, anh cũng đâu có đưa tôi tiền.”

Trần Ngân Hà mỉm cười: “Có đưa, nhưng cô không tới lấy. Tôi đã đặt một chiếc vòng cổ kim cương ở đó, coi như để đổi lấy viên kẹo.”

Mỗi ngày anh đều nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, buổi tối cũng không nỡ ngủ, vì hy vọng cô gái kẹo ngọt đó lại đến.

“Vòng cổ kim cương?!” Tô Dao cảm thán kêu lên một tiếng, đến bây giờ một viên kẹo cũng chỉ đến vài hào, còn chẳng tới một xu: “Anh để vòng cổ kim cương gì thế?”

Trần Ngân Hà: “Chiếc to nhất, sáng nhất trong hộp trang sức của mẹ tôi, nghe nói nó được mua từ một cuộc đấu giá.”

Đột nhiên Tô Dao cảm thấy mình có chút đau tim, lúc đó cô đã làm gì thế, sao lại không đến tìm anh, cô đã bỏ qua một cơ hội phát tài đổi đời rồi!

“Sau đó thì sao, tôi không tới anh có cất sợi dây chuyền đi không?”

Trần Ngân Hà cảm thấy Tô Dao thật đáng yêu khi cô bị sốc và đau lòng, kìm không được lại vuốt tóc cô lần nữa: “Không.”

“Có lẽ là bị con vật nhỏ nào đó tha đi rồi.”

Giọng điệu của anh không mấy để ý, như thể không phải đánh mất chiếc vòng cổ kim cương có giá trên trời mua được từ buổi đấu giá mà là một món đồ chẳng có gì đặc biệt ở cửa hàng bán đồ ven đường vậy.

Đột nhiên Tô Dao cảm thấy mình không thở nổi, ngột ngạt, sắp chết rồi: “Cứ thế là mất sao?”

“Anh cũng không đi tìm à?!”

Giọng nói của Trần Ngân Hà có vẻ đau khổ: “Không thấy cô đến, tôi đau lòng chết đi được, còn hơi sức đâu mà đi tìm cái đó.”

Trong mắt Tô Dao chỉ có sợi dây chuyền kim cương vô giá: “Mẹ anh phát hiện đồ trang sức bị mất cũng không đánh chết anh à?”

Cô thử đặt mình vào hoàn cảnh đó, nếu như sau này cô kết hôn sinh con, đột nhiên phát hiện trong hộp trang sức của mình thiếu một mòn trang sức đẹp nhất, đắt tiền nhất, sau khi điều tra lại phát hiện do cậu con trai nghịch ngợm nhà mình đem đi tặng cô gái chỉ gặp có một lần, trên đường lại gặp một chú chó đi qua rồi bị chú chó đó tha đi mất.

Tô Dao luôn không hiểu tại sao có những bậc cha mẹ lại bị con cái khiến cho tức giận đến mức phải uống thuốc trợ tim cấp tốc, nhưng hiện tại thì cô đã hiểu. Không được nghĩ nữa, nếu còn nghĩ tiếp thì cô sẽ đánh chết Trần Ngân Hà mất.

“Mẹ tôi chưa bao giờ đánh tôi.” Trần Ngân Hà nói: “Khi đó, sau khi biết, bà ấy đã đứng đợi cùng tôi, còn cười tôi, nói rằng có phải tôi muốn trao lễ vật trước cho người ta hay không, rồi lớn lên sẽ cưới người ta làm vợ.”

Tô Dao: “Có phải tên mẹ anh là Hạ Nhã Đàn, là đại mỹ nhân trăm năm hiếm thấy không?”

Thấy Trần Ngân Hà gật đầu, Tô Dao thầm nghĩ, thật không ngờ bà ấy lại là một người phụ nữ dịu dàng như vậy, cô còn tưởng rằng những mỹ nhân hàng đầu như vậy thì đều là kiểu lạnh lùng lãnh đạm.

“Chỉ cần dựa vào việc mẹ anh không đánh chết anh thì có thể khẳng định anh chắc chắn là con ruột của bà ấy.”

Trần Ngân Hà cong môi nhìn Tô Dao: “Từ ngoại hình không nhìn ra sao?”

Tô Dao nhìn khuôn mặt Trần Ngân Hà, cho dù anh cướp kẹo của cô, còn đẩy cô ngã đến vẹo cả xương cụt, cô cũng không thể không thừa nhận chui ra từ bụng của mỹ nhân thì đều là mỹ nhân.

Thuyền càng ngày càng gần bến cảng, đã nghe thấy giọng của Ngô Thanh Đào đang hét lên trên bờ:  “Chị tô, đội phó Trần.”

Tô Dao đứng gần đến bên cạnh Trần Ngân Hà: “Anh thực sự sẵn sàng bỏ không ra ba mươi vạn tệ mà không cần nhận lại gì sao?”

Trần Ngân Hà: “Không phải đã bắt được Lý Thư Bân rồi đấy à?”

Tô Dao quay đầu lại nhìn Trần Ngân Hà, ho nhẹ một tiếng: “Thật ra…Tôi…”

Cô có chút đau lòng: “Tôi có thể làm bạn gái anh, thật đấy.”

Trần Ngân Hà cười một lúc: “Sau đó kết hôn với tôi, đợi tôi bệnh ốm chết, rồi cô sẽ thủ tiết vì tôi hai năm, sau đó ôm gia tài kếch xù của tôi đi bao nuôi bảy, tám tình nhân bé nhỏ, một tuần không dùng trùng người nào phải không?”

Tô Dao đỏ mặt: “Khi đó tôi không biết vị tổng tài thuê tàu là anh, nếu không có đánh chết tôi cũng sẽ không nói vậy trước mặt anh.”

Cùng lắm chỉ nói sau lưng thôi.

Trần Ngân Hà giảm tốc độ thuyền: “Vậy cô nói xem tại sao lại đồng ý làm bạn gái tôi, không cần nói đến vẻ ngoài đẹp trai và tiền bạc, hai cái đó tôi biết.”

Tô Dao nhìn bến cảng gần đó, ánh mắt dán chặt vào một ngọn đèn: “Tôi muốn kết hôn.”

Cô muốn có một gia đình thực sự thuộc về mình.

“Vì tôi tương đối thích hợp sao?” Trần Ngân Hà quay đầu lại nhìn Tô Dao, ánh mắt mang theo nụ cười đẹp đẽ: “Nếu chỉ vẻn vẹn vì thích hợp vậy thì chẳng phải chứng tỏ tôi không thực sự hấp dẫn hay sao?”

“Có thể cô không biết tình trường của tôi tốt thế nào, cái khác chưa nói đến, chỉ riêng đến thôn Liễu Hà vài ngày thôi mà từ phía Đông cho tới phía Tây thôn, từ thiếu nữ mới biết yêu cho tới phụ nữ trung niên còn trẻ trung…”

Tô Dao không thể nghe tiếp được nữa: “Được rồi, được rồi, anh rất giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt.”

“Muốn làm bạn gái của tôi, trở thành người phụ nữ của tôi.” Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm Tô Dao, như muốn khắc ghi câu thần chú vào linh hồn cô thông qua ánh mắt ấy: “Cô nhất định phải yêu tôi, yêu đến chết đi sống lại, trong mắt cô, trong trái tim cô chỉ có tôi, khi tôi sống cô coi tôi là người yêu thương duy nhất, khi tôi chết cô cũng chẳng thể sống nổi.”

Nếu bọn họ ở bên nhau, sẽ không phải vì chút duyên phận khi còn nhỏ, vì anh bỏ ra ba mươi vạn tệ tổ chức sinh nhật cho cô hay vì anh tương đối thích hợp. Nếu bọn họ ở bên nhau, thì chỉ có thể là vì tình yêu, còn nếu không thể, anh tình nguyện không cần.

Trước giờ Tô Dao không hề mê tín, không tin trên đời này có ma quái, những thứ như Hồ Ly tinh chỉ là hư cấu do người ở thời cổ đại tạo ra. Nhưng trong khoảnh khắc Trần Ngân Hà nói bên tai cô, đột nhiên cô lại tin rằng trên đời này thực sự tồn tại Hồ Ly tinh, lừa gạt trái tin con người là giỏi nhất.

Ý của anh chính là, chỉ có cô gái yêu anh đến chết đi sống lại mới đủ tư cách làm bạn gái anh, đây là lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông vừa kiêu ngạo vừa tự hào như vậy.

Khi thuyền cập bến, Ngô Thanh Đào, Tiểu Vu cùng những người khác đang đứng đợi ở bến tàu.

“Chị Tô, đội phó Trần đang ở tư thế 69.”

“Cái gì?”

“Ồ không, là chị Tô và đội phó Trần đang ở trên con tàu có tên Tư thế 69.”

“Lý Thư Bân cũng ở trên tàu, bắt được rồi.”

“Đóa hoa hồng khổng lồ màu hồng trên mặt biển vừa rồi là sao vậy?”

“Đội phó Trần đang chúc mừng sinh nhật chị Tô đó.”

“Đội phó Trần đang theo đuổi chị Tô sao, tôi không có mặt có mấy ngày, rốt cuộc hai người họ là sao thế hả Ngô Thanh Đào?”

“Tôi nào có biết, tôi cũng đâu có ngủ cùng phòng với hai người họ.”

“Cái gì, ngủ rồi á?”

“Ôi trời, không phải, là do không đủ phòng, lát nữa đừng có nói lung tung đó.”

……

Tiểu Trương chạy đến cạnh tàu đón Trần Ngân Hà: “Đội phó Trần, cơ thể anh không sao chứ?”

“Không sao.” Trần Ngân Hà cúi đầu xắn ống tay áo, quay lại liếc nhìn boong tàu: “Đi bê hộp quà kia về.”

Ngô Thanh Đào giơ tay: “Để em để em, để em giúp tiểu Trương một tay.”

Lúc này, Ngô Thanh Đào mới dám xác nhận, vị tổng tài bá đạo nói tổ chức sinh nhật cho bạn gái chính là đội phó Trần nhà cô ấy, tưởng rằng trong hộp quà khổng lồ kia có gì đó kinh thiên động địa, đi đến xem, quả nhiên là món quà mà chị Tô thích. Ngô Thanh Đào và tiểu Trương lôi Lý Thư Bân xuống tàu, nhét vào xe cảnh sát.

Tô Dao đừng bên bến cảng, lén lút nhìn Trần Ngân Hà vài cái, xem ra anh chẳng khác gì thường ngày, hình như cũng không mấy thân mật với cô, như thể câu nói chết đi sống lại vừa rồi không hề tồn tại.

Trần Ngân Hà bắt gặp ánh mắt Tô Dao, khẽ nhướng mày: “Nếu muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn, lén lén lút lút làm cái gì, hứng thú hơn chăng?”

Tô Dao: “…”

Trần Ngân Hà vươn tay ra, thử chạm vào mu bàn tay cô một cái, thăm dò nhiệt độ cơ thể cô: “Sao lại lạnh thế này, mau về tắm rửa, ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn phải đi tìm Lương Tiểu Ninh.”

Động tác của tay anh vô cùng ái muội, nhưng sắc mặt và lời nói ra lại nghiêm túc đến mức người ta muốn nói anh một chút cũng không biết phải nói thế nào, nếu không cẩn thận sẽ tự biến mình thành người đa tình, nghĩ nhiều.

E là vị nam Hồ Ly tinh này đang muốn tu thành tiên rồi. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.