Rơi Vào Ngân Hà

Chương 65: "Cô ấy đang theo đuổi tôi"



Edit+beta: LQNN203

Sau khi cúp điện thoại, Trần Ngân Hà gọi một tách cà phê yêu cầu người phục vụ bỏ đường gấp đôi.

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông giống anh bước vào, gọi một tách cà phê giống hệt và cũng bỏ gấp đôi đường.

Khi người đàn ông nhìn thấy Trần Ngân Hà, mắt lập tức sáng lên, anh ta đi tới ngồi đối diện với anh: “Anh.”

Trần Ngân Hà nhìn Chu Vũ Trần: “Đến Nam An công tác à?”

Chu Vũ Trần gật đầu: “Đã tới được mấy ngày rồi.”

Anh ta lấy điện thoại di động từ trong túi ra, tìm một đoạn video rồi đưa cho Trần Ngân Hà: “Nó sống tốt lắm, còn mập lên nữa.”

Trong video là một con mèo Ragdoll màu trắng, nằm lười biếng trên ban công phơi nắng, ngày quay là mười ngày trước.

Xác nhận sự an toàn của mèo Ragdoll, Trần Ngân Hà rời mắt khỏi điện thoại di động của Chu Vũ Trần.

Chu Vũ Trần mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, một mẫu khác cùng nhãn hiệu với Trần Ngân Hà, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, quần đen, da trắng, mắt và tóc đen.

Khí chất và trang phục của hai người rất giống nhau, ngoại hình nổi bật, người bên cạnh không khỏi nhìn trộm, hai cô gái thì thầm, có vẻ lưỡng lự, không biết nên hỏi Wechat của ai trong hai anh em.

Trần Ngân Hà và Chu Vũ Trần diện mạo giống nhau bảy tám phần, mắt và miệng của Trần Ngân Hà giống Hạ Nhược Đàn, còn Chu Vũ Trần là toàn bộ, các đặc điểm trên khuôn mặt của anh ta gần như được khắc ra từ Hạ Nhược Đàn.

Trần Ngân Hà nhìn Chu Vũ Trần, như thể anh có thể nhìn thấy người mẹ đã mất nhiều năm của mình.

Nhìn thấy Trần Ngân Hà đang nhìn mình chằm chằm, Chu Cũ Trần rũ mi: “Anh, anh nhớ mẹ sao?”

Anh ta thấp giọng nói: “Em cũng nhớ mẹ.”

Hai người đồng thời im lặng, Trần Ngân Hà lên tiếng trước: “Làm sao con dao của chú lại nằm trong tay Tưởng Chân Chân?”

Trong vụ án của Tưởng Chân Chân, con dao nạm kim cương màu hồng mà Ôn Lương dùng để gϊếŧ Dương Sơ Mẫn thuộc về Chu Vũ Trần, và Trần Ngân Hà nhận ra con dao đó, biết đó là một con dao gấp, sẽ không gây chết người, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc người bắn tỉa đã ngăn Ôn Lương lại, cứu được cậu ta.

Ôn Lương nói con dao là do Tưởng Chân Chân đưa cho cậu ta.

Chu Vũ Trần dường như rất nghe lời Trần Ngân Hà, anh hỏi gì liền trả lời nấy: “Em không biết kế hoạch của cô ấy, em chỉ nhìn thấy cô ấy trên đường, thấy tâm trạng cô ấy thấp thỏm, có nói chuyện mấy câu, cô ấy hỏi có công cụ nào nhìn qua rất nguy hiểm nhưng không tổn thương đến người không, nên em đã đưa cho cô ấy con dao đó.”

Chu Vũ Trần không phải kẻ tọc mạch, anh ta lạnh nhạt đến cực điểm. Đối với anh ta, trên đời này chỉ có hai loại người, một là Trần Ngân Hà, hai là những người khác ngoại trừ Trần Ngân Hà.

Anh ta không bao giờ quan tâm đến chuyện của người khác, sở dĩ anh ta chủ động nói chuyện với Tưởng Chân Chân hoàn toàn là vì cô ấy xinh đẹp, ưa nhìn.

Chu Vũ Trần cong môi: “Những nhân viên cảnh sát đó đã điều tra kỹ lưỡng Tưởng Chân Chân. Nếu em thực sự có liên quan đến vụ án, họ sẽ không ngừng tìm kiếm em.”

Trần Ngân Hà đích thân tham gia vào vụ án của Tưởng Chân Chân, thật vậy, ngoại trừ đưa con dao gấp đó, Chu Vũ Trần không liên quan gì đến vụ án.

Trần Ngân Hà nhìn Chu Vũ Trần, khẽ cau mày: “Chú thuê một đội luật sư cho Lý Thư Bân, giả thiết là chú thắng, chú định làm như thế nào?”
Chu Vũ Trần cười cười: “Em không phải loại người không nói đạo lý, hắn đã làm gì anh em cũng sẽ làm cho hắn như vậy.”

Sắc mặt Trần Ngân Hà không vui.

Chu Vũ Trần quan sát sắc mặt Trần Ngân Hà: “Anh, anh đừng nóng giận, trên đời này em chỉ còn mỗi anh thôi.”

Lúc này, cô phục vụ trẻ tuổi bưng hai ly cà phê đi tới.

Một ly được đặt trước mặt Chu Vũ Trần, lúc đưa tới Trần Ngân Hà không để ý, người lung lay một chút, cà phê đổ ra một ít trên cổ tay của Trần Ngân Hà.

Nữ nhân viên phục vụ vội vàng đưa khăn giấy cho Trần Ngân Hà và xin lỗi anh: “Tôi xin lỗi, thưa ngài, có làm bỏng ngài không ạ?”

Trần Ngân Hà lấy khăn giấy lau rồi ném khăn giấy đã dùng vào khay, nhàn nhạt đáp: “Không sao đâu.”

Nữ nhân viên phục vụ nhìn vết bỏng trên cổ tay Trần Ngân Hà, cảm thấy rất có lỗi: “Chờ một chút, tôi sẽ lấy thuốc trị bỏng cho ngài.”
Trần Ngân Hà không cần, anh chưa bao giờ dùng bất cứ thứ gì từ tay người lạ.

Trần Ngân Hà nhìn thời gian, nói với Chu Vũ Trần: “Có việc, đi đây.” Nói xong anh đứng dậy rời khỏi quán cà phê.

Chu Vũ Trần nhìn về hướng Trần Ngân Hà rời đi, ngồi trên ghế không nhúc nhích, nhìn anh đẩy cửa đi xuống lầu, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng mới thu tầm mắt, sau đó sắc mặt trầm xuống.

Một người phụ nữ trông giống thư ký mặc vest và váy bước vào: “Tổng giám đốc Chu.”

Chu Vũ Trần đứng dậy đi ra khỏi quán cà phê.

Nữ thư ký gặp người quản lý đang trực, khi cô ta cũng bước ra khỏi quán cà phê, người quản lý trực tiếp gọi cho người phục vụ đã làm đổ cà phê vào văn phòng bên trong, uyển chuyển nói cô ấy đã bị sa thải vì không giỏi nghiệp vụ.

Cô phục vụ không muốn chấp nhận hình phạt đó, vừa khóc vừa van xin người quản lý trực ban, nói rằng công việc này rất quan trọng với cô ấy, cô ấy muốn kiếm tiền mua thuốc cho mẹ ốm.
Người quản lý trực ban lắc đầu thở dài: “Đừng trách tôi độc ác, nếu trách là trách tách cà phê của cô đã làm bỏng một người không nên bỏng.”

Trần Ngân Hà đi ra từ cửa sau của trung tâm thương mại, quẹo vào một con hẻm nhỏ, đi vào lề đường có một cửa hàng bánh kem bắt mắt, gọi một phần bánh kem lòng đào.

Một lúc sau, một người phụ nữ mặc áo khoác đen, đội mũ len màu be và đeo khẩu trang đen bước vào ngồi vào bàn bên cạnh Trần Ngân Hà.

Hai người trông như không quen biết nhau, nhưng lưng ghế tựa vào nhau.

Người phục vụ bước tới đưa một tờ thực đơn: “Thưa cô, chúng tôi mới cho ra loại bánh kem hạt dẻ, sự kiện mới đang giảm giá 15%, cô có muốn ăn thử không?”

Người phụ nữ cười xấu hổ: “Tôi sẽ xem xét.”

Người phục vụ nhìn chiếc váy của người phụ nữ, chiếc áo khoác trên người cô là một mẫu lỗi thời của một thương hiệu bán nhanh trên phố, nghĩ cô không có tiền và ngại chi tiêu nên chỉ vào để tránh gió.
Người phục vụ không tiếp tục mời chào nữa, đặt một cốc nước nóng lên bàn rồi rời đi.

Người phụ nữ dựa lưng vào ghế, nói với giọng mà chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Đã lâu không gặp.”

Sau khi Trần Ngân Hà đi ra ngoài, Tô Dao nằm trên giường nghịch điện thoại di động, sau đó trở lại quan tâm đến vali của Trần Ngân Hà.

Vali của anh đã được mở khóa, cô có thể mở nó theo mặc định.

Tô Dao lấy ra một chiếc váy dài màu đỏ có dây thắt từ một đống quần áo sặc sỡ, đứng trước gương khoa tay múa chân một chút, là số đo chính xác của cô, ngực và eo cũng vừa vặn, vừa nhìn thấy là được thiết kế riêng cho cô.

Cô không biết anh đo cơ thể cô như thế nào, tuyệt nhiên đã có thể mua phù hợp như vậy.

Tô Dao mặc chiếc váy nhỏ vào thử, đứng trước gương xoay vài vòng. Cô lấy một chiếc mũ rộng vành màu be khác đội lên cùng với một cặp kính râm màu đen.
Đến Tây Á đi nghỉ là như thế này, chưa nói tới việc cô không đi Tây Á, cho dù có đi cô cũng sẽ không nhớ mua cho mình một cái váy, nhiều nhất là mấy cái áo thun, quần đùi và mũ lưỡi trai.

Tô Dao cởi mũ và kính râm ra, nhìn mình trong gương.

Phải nói thị lực của Trần Ngân Hà rất tốt, màu đỏ tươi rất hợp với nước da của cô, vạt váy dài xẻ tà từ trái lên đến giữa đùi, dây thắt mảnh mai đè lên xương quai xanh bóng bẩy, thể hiện một loại vẻ đẹp lạnh lùng và yếu ớt.

Tô Dao chưa bao giờ thấy mình xinh đẹp như vậy, cô bị mê hoặc đến mức không để ý có người bước vào.

Trần Ngân Hà mở cửa ra, nhìn thấy người phụ nữ trước mặt anh.

Vóc dáng cô cao, sống lưng thẳng và cần cổ thon dài, cô có thể dễ dàng xử lý ngay cả chiếc váy dài nhất. Chỉ cần cơ thể cô di chuyển, chỗ xẻ tà trắng nõn lộ ra như ẩn như hiện, thần bí lại gợi cảm.
Anh bước tới, đứng sau lưng cô, dùng đầu ngón tay chạm vào vành tai nhỏ nhắn của cô, nhìn chằm chằm vào đôi môi như anh đào trong gương, thì thầm vào tai cô: “Mặc cho tôi xem sao?”

Tô Dao bị hơi thở ấm áp phả ra của Trần Ngân Hà, quay sang một bên: “Đừng tự luyến như vậy được không, tôi mặc cho mình xem.”

Trần Ngân Hà đặt tay lên vai Tô Dao, ngón tay của anh như có như không lướt nhẹ lên xương quai xanh thanh tú và đẹp đẽ của cô, cong đôi mắt hoa đào, thanh âm ngả ngớn nói: “Trong vali có miếng dán ngực, không nhìn thấy sao?”

Ngón tay của người đàn ông nhẹ như lông vũ, mơn trớn thân thể cô, càng nhẹ càng ngứa, Tô Dao nhìn xuống chính mình liền đỏ mặt, vội lấy tay che lại, giọng nói hoảng loạn: “Nhìn cái gì mà nhìn, không được nhìn!”

Trần Ngân Hà câu môi cười, trầm giọng nói rất tự nhiên: “Phát triển lớn như vậy không phải để tôi nhìn à?”
Anh đặt tay lên hông của cô, câu nhẹ rồi nặng nề kéo cô đến, giam cô trước người anh, ngước nhìn gương: “Em nhìn bộ dáng mình bây giờ xem.”

Trong gương cô hơi nghiêng đầu, hai má ửng hồng, đôi mắt lấp lánh sương mù, đôi môi hơi hé mở, và một bên dây váy trượt khỏi vai.

Bị anh ôm thế này, cô như bị lửa đốt, cổ họng khô rát, không kìm được nuốt nước bọt, nhưng nước bọt lại không giải khát, cô không khỏi nghĩ đến ở bệnh viện lần trước, anh đè cô ở trên giường, nụ hôn khiến cô đau đớn rùng mình vì đau kia.

Anh nhìn chằm chằm vào môi cô, buông tay khỏi người cô, đỡ bả vai xoay người cô lại để cô đối mặt với anh.

Cô khẩn trương đến nỗi tim mình lỡ nhịp, lén lút làm ẩm môi mình bằng đầu lưỡi.

Anh cong đôi mắt như hoa đào, trên môi nở nụ cười xấu xa: “Em đang theo đuổi tôi sao, muốn tôi hôn em à, trên đời làm sao có chuyện dễ dàng như vậy được.”
Nói xong anh buông cô ra, quay người đi vào phòng tắm.

Tô Dao: “…”

Anh làm sao vậy, nói xong liền chạy đi, rốt cuộc là cô không được, hay là anh không được?

Hai người lần lượt vào phòng tắm, Tô Dao bước ra sau khi thay bộ quần áo mùa đông, trên mặt còn chưa hết ửng hồng, thản nhiên hỏi: “Chủ nhiệm của anh bao nhiêu tuổi rồi, sức khỏe có tốt không?”

Trần Ngân Hà: “Khá tốt.”

Tô Dao không nghĩ nhiều, liếc nhìn đồng hồ trên tường: “Ba giờ rưỡi rồi, chúng ta đi đâu chơi đây?”

Trần Ngân Hà đang thu dọn đồ đạc, gấp quần áo của mình từng cái từng cái bỏ vào vali: “Trả phòng trước đi, không ở đây nữa, về nhà của tôi.”

Hai người ra khỏi nhà khách, xe của Tiền Du vừa dừng ở cửa, liền cười la to một tiếng: “Đội trưởng Trần, chị dâu.”

Tô Dao: “Tôi không phải là chị dâu của cậu!”
Tiền Du: “Hả?” Đã ở chung một phòng, còn không phải chị dâu ư?

Trần Ngân Hà rất thích nghe, nói với Tiền Du: “Cô ấy mắc cỡ, cậu la cái đầu cậu.”

Tiền Du mỉm cười, cứ liên tục gọi Tô Dao là chị dâu, làm cho tai của Tô Dao đỏ lên.

Nhà của Trần Ngân Hà cách nhà khách không xa, ở phía bên kia trường Trung học Số 1 Nam An, lái xe đến đó mất bảy tám phút.

Vì Trần Ngân Hà nằm vùng ở bên cạnh Minh Nguyệt nên ngôi nhà không có người ở đã hơn hai năm. Khi Trần Ngân Hà đến anh đã nhờ người đến dọn dẹp, căn nhà nhìn qua không nhiễm một hạt bụi.

Đây là một ngôi nhà nhìn bình thường, có hai phòng ngủ và một phòng khách, từ dấu vết sinh hoạt có thể thấy có hai người đàn ông sống ở đây.

Trần Ngân Hà mời Tô Dao vào: “Đây là ngôi nhà mà tôi và bố nuôi sống. Đã hai mươi mốt năm kể từ khi ông ấy nhận tôi.”
Tô Dao nhìn vào khung ảnh trên tủ, hai người mặc đồng phục cảnh sát khoác vai vai mỉm cười trước ống kính. Người cao và trẻ là Trần Ngân Hà, người còn lại có nụ cười rạng rỡ hẳn là bố nuôi của anh.

Trần Ngân Hà rửa tay đun nước, giới thiệu với Tô Dao: “Bức ảnh này được chụp khi tôi vừa thi đậu vào Đại học Công an.”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà trong bức ảnh, lúc ấy anh đã rất cao, so với hiện tại ngây ngô hơn nhiều, trên mặt mỉm cười nhàn nhạt, trong mắt không giống bộ dáng cà lơ phát phơ và không đứng đắn như bây giờ.

Trần Ngân Hà câu môi dưới: “Bị mê hoặc rồi?”

Tô Dao nhìn chàng trai trong ảnh, rồi nhìn người đàn ông trước mặt, có một loại phiền muộn một thiếu niên ngây ngô sao lại có thể trưởng thành thành một con chó già được.

Tô Dao nhìn quanh, tuy là một căn nhà hai phòng ngủ nhưng nhà rất rộng.
Phòng khách rất rộng rãi, có ban công lớn hướng Nam với tầm nhìn rộng, ánh nắng chiếu vào ấm áp cả căn nhà.

Trần Ngân Hà bước đến: “Ngôi nhà này đã được thay đổi đặc biệt vào năm bố tôi đưa tôi đến đây. Khi đó tôi tám tuổi, bị giam cầm tám năm, thỉnh thoảng có hành động hơi u ám, sống trong căn nhà có tầm nhìn rộng thế này sẽ tốt hơn một chút.”

Tô Dao đi vào phòng ngủ của Trần Ngân Hà, sạch sẽ và ngăn nắp, phù hợp với phong cách cá nhân của anh, nơi anh sống từ tiểu học đến tốt nghiệp đại học và sau đó đi làm.

Đồ đạc trong phòng đều có thể nhìn thấy bóng dáng của anh từ nhỏ đến lớn, quả bóng rổ trong góc tường, trên bàn làm việc có vết tích của bút bi vẽ ra, trên giá sách có một ít sách điều tra tội phạm.

Một chiếc giường đơn, ga trải giường màu hồng nhạt, chăn bông màu cam phấn, thoạt nhìn rất ấm áp, giống như nơi ở của cô công chúa nhỏ thuộc ngành điều tra tội phạm.
Trần Ngân Hà cầm ba lô của Tô Dao đặt lên đầu giường: “Tối nay em ngủ ở đây.”

Tô Dao thuận miệng trả lời: “Còn anh thì sao?”

Trần Ngân Hà cười: “Tôi à, tôi ngủ với em…”

Anh ái muội dừng lại, thấy cô đỏ mặt, mới bổ sung nửa câu sau: “Ở cách vách.”

Tô Dao: “…”

Một lát sau, hai người cùng nhau đi ra ngoài, quyết định không đi đâu xa, chỉ đi dạo và ăn uống ở gần nhà anh, trường Trung học Số 1 Nam An và Cục Cảnh sát thành phố Nam An.

Đồ ăn vặt và mì ống ở Nam An rất phong phú, đặc biệt trước cửa trường học có đủ loại đồ ăn ngon.

Tô Dao vừa đi vừa ăn, Trần Ngân Hà đi theo cô trả tiền, nếm được món gì ngon cô sẽ đút cho anh ăn, bất tri bất giác mặt trời đã xuống núi.

Hoàng hôn trải dài ở đường chân trời, ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn ló ra từ những khoảng trống trong ngôi nhà năm tầng đầy màu sắc, ánh sáng rực rỡ rơi trên những kiến trúc đường phố và dòng người qua lại. Tô Dao bận rộn với công việc quanh năm, hiếm khi cho mình một kỳ nghỉ, khó được tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh.
Ở cổng trường Trung học Số 1 Nam An, Tô Dao nắm lấy cánh tay của Trần Ngân Hà: “Vào xem đi, hồi tưởng về tuổi trẻ của mình.”

Trần Ngân Hà: “Được, khi trời tối tôi sẽ đưa em đi xem đèn băng.”

Bảo vệ của trường biết Trần Ngân Hà, biết anh tốt nghiệp từ trường này và anh là một cảnh sát, nên cho họ vào mà không nhiều lời.

Mặc dù chỉ có một bức tường ngăn cách bên trong trường và bên ngoài trường, nhưng nó hoàn toàn giống như hai thế giới. Trần Ngân Hà đưa Tô Dao đi khắp nơi, anh có chút không hiểu, trường học có gì để thăm quan.

May mà Hứa Gia Hải không có ở đây, nếu không sẽ cãi nhau với Trần Ngân Hà. Cái gì gọi là trường học thì có cái gì để thăm quan, nơi tốt nhất để đến thăm quan chính là trường học. Tình yêu đầu của ai mà không phải ở trong trường, có bao nhiêu nữ thần bạch nguyệt quang mà không phải ở trong trường.
Trần Ngân Hà quay lại nhìn Tô Dao, cho cô một màn tra tấn tâm hồn: “Hồi cấp ba em có thích ai không?”

Tô Dao dừng lại: “Không có, bộ não của tôi không thông minh bằng anh, nên tôi phải dùng thời gian có hạn để sử dụng trong học tập mới đảm bảo thành tích học.”

Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm vào mắt Tô Dao: “Nói dối.”

Tô Dao cười cười: “Được rồi được rồi, tôi từng có ấn tượng tốt với một người bạn hồi năm ba cao trung, nhưng cũng không nói được mấy câu với cậu ta, chưa nói tới cảm tình gì, thật đó, bây giờ tôi thậm chí không nhớ cậu ta trông như thế nào nữa.”

Nhìn thấy vẻ mặt trầm xuống của Trần Ngân Hà, Tô Dao phải cười giải thích: “Lúc đó tôi mới mười bảy, mười tám tuổi, thiếu nữ nào mà không có chút tâm tư nho nhỏ chứ?”

Nhìn sắc mặt của Trần Ngân Hà cũng không khá hơn, Tô Dao quyết định chuyển chủ đề, dẫn chiến hỏa đến anh: “Còn anh, anh chưa từng thích ai sao, dù chỉ có một chút tình cảm ấy?”
Trần Ngân Hà cong môi cười, giọng điệu kiêu ngạo: “Trên thế giới này không có cô gái nào xứng đôi với tôi.”

Tô Dao: “…”

Trần Ngân Hà: “Ngoại trừ em.”

Tô Dao có chút không phân rõ, đến tột cùng là anh đang khen cô hay là khen anh, làm cô muốn mắng người đều không tìm thấy điểm nào.

“Vèo”, một quả bóng rổ đột nhiên bay về phía Tô Dao, đương nhiên Tô Dao có thể tránh được, Trần Ngân Hà đã đưa tay ra chặn bóng rổ trước.

Một nam sinh chạy lại nhặt quả bóng trên mặt đất và xin lỗi họ.

Tô Dao xua tay: “Không sao.”

Trần Ngân Hà kêu Tô Dao đợi anh ở đây rồi vào toilet rửa tay.

Tô Dao đứng ở sân bóng rổ xem học sinh chơi bóng rổ, một người đàn ông giống như giáo viên đi tới, nhìn bóng lưng của Trần Ngân Hà, không rõ hỏi: “Vừa rồi người đó tên là Trần Ngân Hà?”

Tô Dao gật đầu: “Đúng vậy, chào thầy, thầy có phải là giáo viên cũ của anh ấy không ạ?”
Vị nam giáo viên trông rất già, tóc đã bạc gần hết, hẳn đã đến tuổi nghỉ hưu: “Đúng, tôi họ Lý, là giáo viên chủ nhiệm năm ba cao trung của cậu ấy, dạy ngữ văn. Cậu ấy quay lại Nam An khi nào thế?”

Tô Dao nghĩ đến những gì Trần Ngân Hà đã nói với cô trong nhà khách, anh nói ra ngoài gặp một người, là giáo viên chủ nhiệm năm ba cao trung của anh.

Thầy giáo Lý trước mặt rõ ràng không giống như đã gặp Trần Ngân Hà, anh lừa cô.

Còn lý do anh dám đưa cô đến trường là anh không sợ gặp phải thầy Lý, tám phần anh nghĩ thầy Lý đã nghỉ hưu sẽ không thể xuất hiện trong trường, anh tính kế cô.

Để xác nhận suy đoán của mình, Tô Dao nói: “Anh ấy mới đến hôm qua ạ, thầy vẫn còn dạy học sao?”

Thầy Lý cười cười: “Tôi đã ở tuổi này, đã nghỉ hưu hai năm sau khi dạy Trần Ngân Hà, hôm nay đến tìm hiệu trưởng đánh cờ.”
Đáy lòng Tô Dao lạnh lẽo, anh thật sự nói dối bày mưu tính kế với cô.

Điện thoại di động của thầy Lý vang lên, sau khi tiếp xong, ông ấy nói với Tô Dao: “Còn có chuyện ở nhà, tôi không đợi cậu ấy qua được.”

Tô Dao: “Thầy đi thong thả ạ.”

Sau khi thầy Lý đi rồi, Tô Dao đứng bên sân bóng rổ, đáy mắt hình thành một tầng băng.

Cô nghĩ họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều điều và đã nhìn thấy những mặt dễ bị tổn thương nhất của nhau, cô nghĩ họ có thể tin tưởng nhau vô điều kiện.

Cô đột nhiên phát hiện ra có lẽ cô chưa từng hiểu biết Trần Ngân Hà.

Thời tiết ở Nam An quả thực lạnh hơn ở Vân Giang, trời còn chưa tối, Tô Dao cảm thấy quần áo mặc không đủ, có chút lạnh.

“Đang suy nghĩ gì vậy, ngây ngẩn cả người,” Trần Ngân Hà từ toilet trở lại, nhìn thấy Tô Dao sắc mặt tái nhợt, vươn tay sờ mu bàn tay cô, nhíu mày nói, “Sao tay em lại lạnh như vậy?”
Trần Ngân Hà sửa lại áo khoác mình, xốc một bên áo lên: “Để vào lòng ngực tôi sưởi ấm này.”

Tô Dao không muốn để vào, xoa xoa tay giữ ấm: “Không cần đâu, vẫn đang trong trường học, hành động quá thân mật bị học sinh nhìn thấy ảnh hưởng không tốt.”

Cô vẫn cười rạng rỡ như không biết chuyện gì: “Đi dạo trường trong rồi, đi ăn tối thôi, buổi tối không phải còn muốn xem đèn băng sao?”

Trần Ngân Hà nắm lấy tay Tô Dao, đút tay cô vào túi áo khoác để giữ ấm: “Không ăn ở ngoài nữa, về nhà tôi sẽ nấu cho em.”

Tô Dao: “Ăn mì đi, ấm bụng.”

Hai người cùng nhau đi chợ bán thức ăn, mua rau xanh, thịt heo cắt sợi, trứng gà, giăm bông, mì cán.

Về đến nhà, Trần Ngân Hà nói Tô Dao ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, anh lấy tạp dề buộc quanh eo: “Hôm nay sẽ biểu diễn cô gái ốc đồng cho em.”
Tô Dao lấy một chiếc gối ôm bên cạnh ôm vào trong ngực, nhìn Trần Ngân Hà đang rửa và thái rau trong bếp.

Trong nhà đang bật hệ thống sưởi, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi hồng, quần đen, tạp dề màu xám nhạt, dép lê cũng giống như cô là màu phấn xám. Một thân hiện ra không khí gia đình, cả người đều trở nên rất ôn nhu.

Tô Dao không khỏi nhớ lại những gì thầy Lý đã nói, vài lần cô muốn hỏi anh xem anh rốt cuộc đã làm gì khi đi ra ngoài, lại sợ anh tìm những lý do khác để ngụy biện cho mình, điều này sẽ khiến cô càng thêm khó chịu.

Di động của Tô Dao vang lên, và Ngô Thanh Đào gọi đến.

Cô không đi ra ban công, trực tiếp bấm kết nối.

Hôm nay là ngày tòa tuyên án tử hình Miêu Kim Nguyên, Tô Dao sợ Phạm Hà lẩn quẩn báo thù ở trong lòng nên đã kêu Ngô Thanh Đào ở bên cạnh Phạm Hà.
“Báo cáo đội trưởng Tô, Phạm Hà không sao,” Ngô Thanh Đào nói qua điện thoại, “Buổi chiều em cùng cô ấy đến nghĩa trang của Tiểu Phong, cô ấy có vẻ nhẹ nhõm, nói rằng tương lai cô ấy sẽ sống một cuộc sống tốt, mà Tiểu Phong thì không có người nhà, chỉ khi cô ấy còn sống mới có thể đốt vàng mã cho cậu ấy mỗi năm, nếu cô ấy chết sẽ không ai đốt vàng mã cho Tiểu Phong.”

Tô Dao thở phào nhẹ nhõm: “Cô ấy có thể nghĩ lại là tốt nhất.”

Ngô Thanh Đào nói: “Chị Tô, đội phó Trần đi Tây Á, chị biết chưa?”

Tô Dao: “Biết.” Em tiếp nhận thông tin hơi chậm rồi.

Ngô Thanh Đào: “Vậy…”

Biết Ngô Thanh Đào muốn nói gì, Tô Dao: “Chị và gian phu đã hợp lực gϊếŧ đội phó Trần, đang sử dụng vali màu đen của anh ta để vận chuyển xác chết đây.”

Ngô Thanh Đào nghe Tô Dao nói đùa liền biết mọi chuyện đã ổn: “Vậy thì chị và đội phó Trần ở Tây Á chơi vui vẻ. Nếu có hiểu lầm gì thì phải nói chuyện càng sớm càng tốt, đừng cãi nhau. Mua nhiều đặc sản của Tây Á, em muốn ăn bánh dừa đó.”
Tô Dao dựa vào ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn ánh đèn màu cam ấm áp trên đầu: “Bánh dừa không có, mang cho em mấy viên kẹo hồ lô vậy, bây giờ chị đang ở Nam An, quê hương đội phó Trần nhà em, đang đợi bữa tối ở nhà anh ấy.”

Ngô Thanh Đào rất cao hứng: “Gặp phụ huynh!” Sao lại nhảy đến tình tiết gặp cha mẹ rồi, cô đã bỏ qua bao nhiêu tình tiết.

Tô Dao: “Còn có chuyện gì không, không có chị cúp máy đây.”

Sau khi cúp máy, Tô Dao ôm gối nhìn Trần Ngân Hà trong phòng bếp.

Mì đã chín, anh đứng bên bếp lò, sương mù nóng bốc lên từ nồi bao phủ một nửa khuôn mặt bên cạnh anh, bóng anh phản chiếu trên sàn nhà, một lớp mờ ảo.

Nào có phụ huynh, anh đã không còn cha mẹ nữa.

Trần Ngân Hà từ phòng bếp bưng hai tô mì ra, đặt mì lên bàn ăn: “Đừng nhìn lén tôi, ăn thôi.”

Tay nghề của Trần Ngân Hà rất tốt, nên sau khi Tô Dao ăn xong một bát, cô liền đi tới ăn phần còn lại dưới đáy nồi.
Bên ngoài trời đang mưa, hai người không đi xem đèn băng, Tô Dao ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại di động, Trần Ngân Hà gối lên đùi cô đọc sách, bị Tô Dao đuổi đi, lại da mặt dày sáp tới: “Đừng trách tôi, trách chân em quá thoải mái, làm gối cho tôi.”

Tô Dao: “…” Chuyện này sao có thể trách cô được chứ.

Tô Dao quá lười quan tâm đến anh, tiếp tục nghịch điện thoại di động.

Một lúc sau, Trần Ngâm Hà để sách sang một bên, dán lên bụng Tô Dao, tham lam ngửi mùi thơm trên người cô, cuối cùng nói: “Em định theo đuổi tôi như thế nào?”

Tô Dao: “…” Cô có nói theo đuổi anh sao?

Trần Ngân Hà: “Dù tôi không dễ theo đuổi, nhưng em phải tin vào bản thân, kiên trì là chiến thắng, trông em đẹp hơn những người phụ nữ khác, xác suất thành công là 50%, còn 50% còn lại phụ thuộc vào nỗ lực của em.”
Tô Dao: “…” Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người cổ vũ người khác theo đuổi mình, da mặt này có lẽ đã vượt quá giới hạn của con người.

Anh muốn cô theo đuổi mặc dù anh chưa giải thích rõ ràng vấn đề của bản thân, mặt mũi ở đâu ra.

Khi đến giờ đi ngủ, Tô Dao quay trở lại phòng của Trần Ngân Hà, Trần Ngân Hà ngủ trong phòng bố nuôi của anh khi còn sống.

Giường của Trần Ngân Hà chỉ cách giường của Tô Dao bằng một bức tường, anh nằm nghiêng, quay mặt vào tường, như thể anh có thể nhìn thấy cô qua bức tường dày.

Đêm nay anh ngủ rất ngon, xưa nay chưa từng ngủ ngon như vậy, như uống thuốc ngủ của chính mình.

Điều đầu tiên Trần Ngân Hà làm khi thức dậy là gọi điện cho Hứa Gia Hải: “Tôi sẽ sống với bạn gái, xin đừng làm phiền chúng tôi và dọn ra khỏi nhà tôi đi.”
Sáng sớm Hứa Gia Hải đã bị đánh thức, cầm mắt kính đầu giường đeo lên: “Bạn gái cậu ở đâu ra, bạn gái cậu không phải tay phải của cậu sao?”

Trần Ngân Hà: “Tôi vừa đổi bạn gái mới.”

Hứa Gia Hải cười: “Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ đúng không, mộng du? Còn chọn giấc mơ ngọt ngào như vậy nữa.”

Nếu anh ta nhớ không lầm, khi ai đó lên máy bay bộ dáng còn trông như đòi chết đòi sống, lúc này mới qua một ngày, lại bắt đầu khoe khoang rồi.

“Được rồi, cậu nói đúng, cô ấy vẫn chưa phải là bạn gái của tôi,” Trần Ngân Hà vừa thay quần áo vừa nói chuyện điện thoại, “Cô ấy đang theo đuổi tôi, cô ấy đã ra ngoài mua bữa sáng cho tôi rồi, hôm nay Nam An -9 độ. Chỉ có tình yêu đích thực mới có thể mua cho cậu bữa sáng trong thời tiết này.”

“Đúng rồi, có người phụ nữ nào từng mua bữa sáng cho cậu lúc bảy giờ sáng ở nhiệt độ -9 độ chưa?”
Chưa kịp nói hết lời, Hứa Gia Hải đã phẫn nộ cúp máy.

Trần Ngân Hà mặc quần áo đi ra ngoài, nhiệt độ trong nhà và ngoài trời chênh lệch quá lớn khiến anh không khỏi rùng mình.

Có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn sáng ngay lối vào của tiểu khu, Trần Ngân Hà chọn một vài cửa hàng sạch sẽ và mua mỗi thứ một phần. Về đến nhà, anh đặt bữa sáng trong một chiếc đĩa sứ trắng tinh xảo, hâm nóng một phần sữa và nước trái cây trước, lúc này mới đi gọi Tô Dao rời giường ăn sáng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.