Edit+beta: LQNN203
Cửa văn phòng bị mở ra từ bên ngoài, Trần Ngân Hà ngước mắt, thấy Tô Dao ngồi xuống, lấy chìa khóa mở cửa ngăn kéo.
“Cạch” một tiếng, ngăn kéo bị mở ra, truyền ra tiếng sột soạt của túi giấy cọ xát.
Gương mặt cô phiếm hồng, nhìn qua có chút ngượng ngùng.
Trần Ngân Hà ngồi trên ghế văn phòng, làm bộ không nhìn thấy động tĩnh đối diện.
Mặc kệ nói như thế nào đều là cô chuẩn bị tặng đồ cho anh, cô còn tỉ mỉ chuẩn bị cả một đêm, anh nên làm bộ như không biết, che chở một chút tâm tư của cô.
Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng cô lôi hộp bánh quy từ túi giấy ra.
Anh cầm khăn giấy tiệt trùng lau tay, chuẩn bị đi tiếp.
Lại nghe thấy cô đem hộp bánh quy cho lại vào túi giấy.
Trần Ngân Hà: “?”
“Này, Trần Ngân Hà,” nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên từ cô gái đối diện gọi anh, anh nâng mắt lên, “Làm sao vậy, chuyện gì?”
Nói xong đem khăn giấy tiệt trùng trên tay ném vào thùng rác, để rảnh tay.
Tô Dao cười cười, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Cô không muốn bị người khác biết chuyện cô thích Hứa Gia Hải, khi nói chuyện với Trần Ngân Hà đều là hạ thấp giọng.
Sợ anh nghe không thấy, cô cúi người đến trước mặt anh.
Đôi môi xinh đẹp được tô son, màu son không khác với màu môi ban đầu của cô nhiều lắm, lại rất rõ ràng khiến cô trở nên khác lạ so với ngày thường.
Không biết là bởi vì mùi thơm hoa hồng thoang thoảng từ son môi cô, hay là bởi vì trên mặt cô đỏ ửng. Trần Ngân Hà mất tự nhiên mà lui lại phía sau, né tránh hơi thở cô: “Không cần cảm ơn.”
Anh nhìn thoáng qua túi giấy màu hồng trên bàn cô: “Cô kỳ thật không cần khách sáo như vậy.”
Tô Dao xách túi giấy trên bàn lên, đứng dậy và đi ra cửa.
Trần Tinh Hà: “…”
Tô Dao hồn nhiên không biết suy nghĩ của Trần Ngân Hà, đem túi giấy ôm trong ngực, cũng không quay đầu lại mà đi ra văn phòng, bóng dáng có vẻ rất lạnh nhạt tuyệt tình.
Tô Dao nhìn thời gian, còn mười phút là đến giờ làm, cô phải tranh thủ thời gian gửi bánh quy tình yêu nhỏ của mình đi.
Lúc này là lúc cao điểm làm việc, nơi nơi đều là người, cô không dám đi thang máy, từ cầu thang bộ đi lên lầu 4, lặng lẽ đi tới cửa phòng pháp y.
Qua cánh cửa khép hờ, cô thấy Hứa Gia Hải đứng ở bồn rửa tay, trên giá áo bên cạnh treo chiếc áo blouse trắng mà anh thường xuyên mặc.
Tô Dao hít vào một hơi, làm mình thoạt nhìn tự nhiên hơn một chút: “Chào buổi sáng chủ nhiệm Hứa.”
Hứa Gia Hải quay đầu nhìn Tô Dao, nhẹ gật đầu với cô: “Chào buổi sáng Tô đội.”
Tô Dao khẩn trương nắm chặt túi giấy trên tay: “Anh ăn sáng chưa?”
Hứa Gia Hải xoa xoa tay: “Ăn rồi.”
Trợ lý pháp y Tiểu Kỳ là tiểu cô nương vừa mới tốt nghiệp không lâu, tính cách hoạt bát, vô cùng quen thuộc: “Tô đội, chị khách sáo quá, tới thì tới, còn mang theo đồ.”
“Tôi tự nướng bánh quy,” Tô Dao đúng lúc đem bánh quy đưa qua, tìm cho chính mình một cái cớ đường hoàng, “Cảm ơn lần trước chủ nhiệm Hứa đã tìm ra manh mối quan trọng trên người nạn nhân, chúng tôi mới có thể phá án nhanh như vậy.”
Hứa Gia Hải tiếp nhận túi giấy, thông qua tròng kính của chiếc mắt kính gọng vàng nhìn Tô Dao, ngữ khí trước sau như một vẫn thanh lãnh cấm dục: “Chức trách thôi, Tô đội lần sau không cần khách sáo như vậy.”
Tô Dao chính là thích khí chất văn nhã trên người anh thế này, thoạt nhìn rất đứng đắn, không giống khuôn mặt đào hoa của Trần Ngân Hà, vừa thấy liền rất dễ dàng hồng hạnh xuất tường.
Tô Dao từ văn phòng pháp y đi ra, nghe thấy có người gọi, cô quay đầu lại: “Tiểu Kỳ.”
Tiểu Kỳ đem Tô Dao kéo đến phòng giải phẫu bên cạnh không có ai gần đó, đóng cửa lại.
Tô Dao: “Em muốn làm gì, có phải muốn gϊếŧ chị để giải phẫu không?”
Tiểu Kỳ bước lên trước, từ trong túi móc ra đống kẹo trái cây đưa cho Tô Dao: “Chị Tô, hôm nay không phải giải phẫu chị, mà muốn hỏi thăm chị chuyện này.”
Tô Dao từ trong đống kẹo lấy ra một viên kẹo vị đào, mở ra rồi bỏ vào miệng: “Em là đang hối lộ chị, nói đi, muốn hỏi thăm chuyện gì?”
Tiểu Kỳ mặt đỏ lên: “Chính là cái kia, đội phó Trần trong đội chị kia, em muốn hỏi một chút.”
Tô Dao cười nhéo khuôn mặt tròn trịa của Tiểu Kỳ: “Thế nào, thích người ta à?”
Phụ nữ trên thế giới này đều làm sao vậy, thích ai không được, thế nào cũng phải thích tên kia.
“Đừng nghĩ nữa, anh ta có bạn gái rồi.”
Ánh mắt Tiểu Kỳ lập tức ảm đạm xuống: “A, em đau lòng quá, huhuhu.”
Tô Dao ôm bả vai Tiểu Kỳ vỗ vỗ: “Đừng khóc, em có thể nhìn vào Giang Bất Phàm, Đại Vu, Tiểu Vu, Tiểu Trương, Tiểu Lâm trong đội chị, ai cũng tốt hơn so với lão họ Trần kia.”
“Đội một, đội hai, những người trong đó em nhìn cũng đừng nhìn, đàn ông tốt đều ở đội chị, ngoại trừ lão Trần.”
Tiểu Kỳ chôn trong ngực Tô Dao cọ cọ: “Huhuhu.”
Tô Dao an ủi Tiểu Kỳ vài câu, thuận tiện giới thiệu cho cô gái từng người đàn ông còn độc thân trong đội, đều nói qua từng người.
Sau khi đem bánh quy tình yêu nhỏ tặng đi, tâm trạng Tô Dao không tồi.
Cô trở lại văn phòng còn ngâm nga một bài hát nhỏ, vừa vào cửa liền cảm giác được ánh mắt Trần Ngân Hà chăm chú dừng trên người cô.
Tô Dao cảm thấy mình bị hoa mắt, cô thế nhưng ở trong mắt anh thấy được một tia u oán, không sai, chính là loại oán phụ u oán.
Cái này khiến cho cô cảm giác mình giống tên cặn bã tàn nhẫn và vô tình với tiểu kiều thê của mình.
Tô Dao: “Tôi thiếu tiền anh?”
Trần Ngân Hà nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Tô Dao một chút cũng không ngại, cô hiện tại nhìn Trần Ngân Hà rất thuận mắt, thậm chí có thể vì anh vượt qua rào cản giới tính, cùng anh kết nghĩa kim lan.
Chăm sóc sức khỏe tinh thần của cấp dưới là trách nhiệm của mỗi người lãnh đạo, Tô Dao đi qua hỏi: “Làm sao vậy Trần tiểu tiên nam, sao sắc mặt anh kém vậy?”
Thấy Trần Ngân Hà bày ra một gương mặt oán phụ không để ý tới người khác, Tô Dao từ trong túi móc ra kẹo trái cây mà Tiểu Kỳ cho cô đặt trên bàn Trần Ngân Hà: “Thích ăn vị nào cứ tùy ý chọn.”
Sắc mặt Trần Ngân Hà hòa hoãn một chút, nhìn thoáng qua giấy gói kẹo đầy màu sắc: “Không có vị tôi thích ăn.”
Tô Dao đem kẹo lấy đi: “Anh con mẹ nó cũng thật khó hầu hạ.”
Miệng cô còn ngậm nửa viên kẹo, khi tới gần anh nói chuyện một vị đào ngọt bay ra.
Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm môi Tô Dao, ánh mắt kia, hận không thể tự mình đem miệng cô cạy ra, dùng đầu lưỡi đem nửa viên kẹo kia câu đi.
Tô Dao cắn kẹo trong miệng: “Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì, tôi cũng không biết anh thích ăn vị đào.”
Đương nhiên, nếu cô biết cũng sẽ không cho anh.
Tới giờ làm việc, Tô Dao triệu tập mọi người mở cuộc họp, đơn giản bố trí một chút công việc, bắt đầu làm việc.
Bận rộn đến giữa trưa, Tô Dao đi đến đồn cảnh sát.
Xong xuôi việc, ở trong đại sảnh cô gặp được bố mẹ Tưởng, không nhìn thấy Tưởng Chân Chân.
Bố mẹ Tưởng nhìn qua không có tinh thần gì, sắc mặt trở nên trắng bệch, quầng thâm mắt nghiêm trọng, như là một đêm không ngủ.
Đứng bên cạnh bố mẹ Tưởng là một nữ cảnh sát nhân dân, cảnh sát nhân dân thấy Tô Dao, gọi cô lại: “Tô đội, người đã thẩm vấn xong rồi.”
Nên ám chỉ đều đã ám chỉ, nếu bố Tưởng đối Tưởng Chân Chân có tâm tư xấu xa gì cũng sẽ không dám, đồn cảnh sát và tổ chức bảo vệ thanh thiếu niên sẽ định kỳ thăm hỏi.
Tô Dao nhíu mày: “Tưởng Chân Chân sao lại không tới cùng?”
Cảnh sát nhân dân đáp: “Cô bé phát sốt, tới không được, chờ lần sau thẩm vấn tiếp sẽ đến.”
Mẹ Tưởng là Triệu Vân nhìn chằm chằm Tô Dao, lại nhìn đồng phục cảnh sát trên người cô: “Cô, cô không phải là chị họ Dương Sơ Mẫn sao?”
Tô Dao mặt không đổi sắc: “Đúng vậy, tôi còn là cảnh sát.”
Bố Tưởng là Tưởng Đại Lâm sắc mặt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm Tô Dao.
Tô Dao làm lơ ánh mắt người đàn ông, cũng không muốn cùng Tưởng Đại Lâm nói đạo lý lớn gì, nên nói cảnh sát nhân dân đều đã nói qua.
Cảnh sát nhân dân hướng Tưởng Đại Lâm nói: “Phòng phát sóng trực tiếp của Tưởng Chân Chân đã bị phong tỏa, hai người cũng đừng nghĩ sử dụng một tài khoản nhỏ để mở nó, đều sẽ bị tra ra được.”
Tưởng Đại Lâm gắt gao cau mày: “Tôi hiểu rồi.”
Tưởng đại lâm và Triệu Vân đi rồi, Tô Dao đối với nữ cảnh sát nhân dân dặn dò vài câu, dặn cô ấy tối nay phải đến Tưởng gia trước khi tan tầm, nhất định phải nhìn thấy Tưởng Chân Chân.
Tưởng Đại Lâm cùng Triệu Vân đi đến trạm xe buýt trước đồn cảnh sát.
Từ trên xe buýt xuống, hai người đi vào một cửa hàng gần tiểu khu.
Đây là một cửa hàng bán đồ dùng cho tang lễ, có những bó hoa cúc trắng và vàng trong thùng ở cửa vào, cạnh cửa treo những thỏi vàng và bạc, đối diện cửa ra vào treo hai bộ áo liệm trưng bày trên quầy.
Chủ tiệm thấy có người tiến vào, buông di động: “Lão Tưởng, sao anh lại tới đây?”
Tưởng Đại Lâm tiến vào nhìn nhìn, chỉ vào chỗ tiền được xếp trong sọt tre lớn thành từng chồng trên mặt đất: “Loại nào đắt nhất?”
“Loại này đắt nhất,” chủ cửa hàng đã làm ăn được chục năm, quen biết nhau đã lâu, chủ tiệm hỏi, “Không phải Thanh Minh cũng không phải ngày giỗ, có phải lão thái thái báo mộng nói tiền không đủ không?”
Người nói đến chính là mẹ của Tưởng Đại Lâm đã qua đời nhiều năm trước.
Tưởng Đại Lâm khuôn mặt ủ rũ “ừ” một tiếng, chủ tiệm thấy sắc mặt ông ta không tốt lắm, không nói thêm nữa, đóng gói tiền giấy cho Tưởng Đại Lâm: “80, quét mã QR trên tường là được.”
Tưởng Đại Lâm lấy di động ra, đang muốn quét mã, đột nhiên lại đem điện thoại thu về: “Ngân hàng trực tuyến không có tiền.”
Ông ta đã xem qua trên TV và tiểu thuyết, trả tiền trên di động sẽ lưu lại biên lai thanh toán mà ông ta đã mua tiền giấy.
Triệu Vân thanh toán bằng tiền mặt, từ trên tay chủ tiệm tiếp nhận túi tiền giấy.
Bà ta bất cẩn, túi rơi xuống đất, thỏi vàng bạc rơi đầy đất, bên cạnh lại mở quạt điện, một trận gió quạt tới, tiền giấy vàng bạc bay khắp nơi, có một ít còn bị thổi ra ngoài cửa.
Triệu Vân vội vàng ngồi xổm xuống nhặt.
Tưởng Đại Lâm không kiên nhẫn nói: “Làm ăn cái gì thế không biết, chút đồ vặt này giữ cũng không được.”
Triệu Vân không dám nói một tiếng, ngồi xổm xuống nhặt tiền giấy.
Khi khom lưng lộ ra một khoảng da thịt bên hông, mặt trên đều là vết bầm.
Chủ tiệm thấy, biết những cái đó đều là bị Tưởng Đại Lâm đánh mà ra. Chuyện nhà của người khác, người bị đánh cũng chưa nói cái gì, anh ta cũng không quản nhiều, quản nhiều còn bị nói xấu.
Chủ tiệm một bên giúp đỡ nhặt tiền một bên hoà giải: “Không sao, nhặt lên là được.”
Tới cửa nhà, Triệu Vân lấy chìa khóa ra, cắm rất nhiều lần mới đem chìa khóa bỏ vào ổ khóa, tay run, một hồi lâu cũng chưa vặn được cửa ra.
Sau khi mở cửa, hai người vào nhà, Triệu Vân núp sau lưng Tưởng Đại Lâm, vẻ mặt sợ hãi mà nhìn chằm chằm cánh cửa một phòng ngủ nhỏ.
Một trận gió từ cửa sổ phòng bếp thổi vào, Triệu Vân sợ tới mức giọng run run: “Ma, ma, có ma!”
Tưởng Đại Lâm nhìn quanh phòng khách, từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc lược đào: “Gỗ đào xua đuổi tà ma, nha đầu kia không dám tới đâu.”
Nói xong cầm chiếc lược gỗ đào đi về hướng cửa phòng ngủ nhỏ kia.