Mặt trời lên cao. Ở trên một hòn đảo trên tầng thứ hai của lĩnh vực Ma đế.
Lại là một buổi đại hội tỉ võ kết thúc, mười thanh niên đứng đầu đều cung kính đứng một bên, bái nhìn Sư Vân Phong, học tập kiếm thuật cao siêu đầy đạo ý của Sư Vân Phong.
Sư Vân Phong tóc dài búi lên, áo dài bay bay, khiến cho cơ thể càng trở nên cao ráo thẳng tắp. Ánh mắt Sư Vân Phong sắc bén chăm chú, hai hàng mày kiếm bức người, kiếm khí mạnh mẽ, khiến cho biển phía sau sóng xô ngập tràn tạo thành bức tường nước.
Sư Vân Phong múa kiếm đã múa liền mạch ba ngày ba đêm.
Dĩ vãng, Sư Vân Phong dù có chỉ dẫn cho người thắng thì cũng tuyệt không qua một giờ. Lần này lại múa kiếm ba ngày ba đêm liên tiếp, đem những kiếm thuật tinh diệu, kĩ năng ngự kiếm cao thâm, kiếm ý mãnh liệt đều triển lộ ra không hề giấu diếm!
Cái này không khoa học tí nào!
Đám người thắng cuộc trẻ tuổi đều tâm tình nhảy nhót, trong lòng không khỏi nghĩ, lẽ nào, Ma đế đại nhân có ý muốn chọn một đệ tử chân truyền trong đám bọn họ, hoặc là trúng ý bọn họ rồi nên mới kiên nhẫn chỉ đạo như vậy?!
Song đám người thắng cuộc trẻ tuổi này không hề phát hiện rằng ở đó còn có người thứ mười hai.
Đó chính là Quy Hải đang ẩn ở một bên.
Mà đám người thắng cuộc trẻ tuổi này cũng không biết rằng Sư Vân Phong thi triển tất cả bản lĩnh, múa kiếm Phá Thiên đẹp mắt như vậy cũng là vì Quy Hải, biểu diễn cho bọn họ xem chỉ là tiện thể mà thôi.
Ma đế múa kiếm, chí ở đạo lữ!
Sư Vân Phong không muốn rời Quy Hải một giây phút nào, cho dù là lúc chỉ điểm cho mấy người thắng cuộc thì cũng phải mời Quy Hải cùng đến, hơn nữa toàn là chỉ điểm lời ít ý nhiều. Mà lần này, Quy Hải lại muốn vẽ toàn thân múa kiếm của Sư Vân Phong vào tranh vẽ, Sư Vân Phong mới múa kiếm lâu như vậy.
Quy Hải ở một bên tán thưởng, một bên phóng linh khí ra, vẽ lên vải trắng một bức tranh thuỷ mặc, ghi lại tư thế anh tuấn của Sư Vân Phong, thu vào album.
Sư Vân Phong cũng sẽ học hỏi kĩ thuật vẽ của Sư Vân Phong, vẽ hết nào là tiểu Hải ngủ nướng, tiểu Hải ăn, tiểu Hải lúc ăn y, tiểu Hải lúc say rượu…., nhưng lại không đem ra nhìn, bởi vì, tiểu Hải trước mắt vĩnh viễn sinh động và đáng yêu hơn tiểu Hải trong tranh rất nhiều. Cho dù có vẽ tranh thì ánh mắt Sư Vân Phong luôn không rời tiểu Hải nhà mình. Mà mỗi sự biến hoá của Quy Hải đều được ghi lại trong đầu y.
Mà Quy Hải lại nghĩ, thọ mệnh của hắn và phản diện đều sẽ hơn vạn năm, có rất nhiều việc, nhiều chuyện cảm động đều sẽ dần dần nhạt mất. Ngày qua ngày kề bên nhau, cứ cho là quên mất một điểm nào đó, bất kì một bức tranh nào thì cũng đều rất đáng tiếc.
Mà mấy quyển sách xxoo đó đều là dùng những kĩ thuật đã thất truyền để vẽ lại, A Sơn cũng không biết, Quy Hải lại càng không biết. Cho nên, Quy Hải chỉ đành thỉnh giáo A Sơn trước, dùng bút lông vẽ tranh tĩnh, sau đó mới nghiên cứu sâu cách vẽ hình động.
Ngoại trừ Sư Vân Phong, Quy Hải còn ghi lại hết quá trình trưởng thành của các bé tiên thú, thần thú, bao gồm sự thay đổi mỗi năm, hình thái thay đổi, sự thay đổi thần thái. Chờ cho đám tiên thú, thần thú nhỏ lớn rồi cho chúng xem nhất định sẽ cực kì thú vị.
Các bé đáng yêu đều rất phối hợp, so với Sư Vân Phong còn ra sức phối hợp hơn, thi nhau biểu hiện ra sức hút, sự cute của bản thân, khiến Quy Hải sắp bị moe đến không xong, không khỏi vẽ thêm càng nhiều tranh hơn nữa.
A Sơn cũng ra nhập đội ngũ vẽ đám nhỏ đáng yêu này, bình thường hay cùng Quy Hải thảo luận ở ngọc truyền tin là vẽ thế nào cho có hồn, cho giống thật hay cho đáng yêu hơn.
Mà ngày này A Sơn lại úp mở quanh co mời Quy Hải một mình đến long cung chơi.
Sau đó đương nhiên Sư Vân Phong kiên quyết không cho Quy Hải ra ngoài một mình rồi, bất kể lúc nào cũng phải cùng đi cùng đứng. A Sơn hết cách, chỉ đành trộm truyền tin đến cho Quy Hải trong ngọc giản: “ Tiểu Hải, ta sinh một quả trứng rồi.”
Quy Hải: “ Hả! A Sơn, ngươi không phải là con đực sao, sao lại sinh trứng được?”
A Sơn: “ Rồng thần bất đồng với các sinh vật phàm trần, sinh đẻ khó khăn, thường đều là lưỡng tính cả.”
Quy Hải: “ Hoá ra là như vậy….”
Quy Hải tuyệt đối không nghĩ tới, anh minh thần võ như A Sơn, cao lớn hùng vĩ như A Sơn, hơi thể giống đực nồng đậm như A Sơn lại còn lợi hại hơn cả phản diện nhà hắn, lại còn biết sinh trứng cơ!
Quy Hải: “ A Sơn, vậy ngươi lúc nào sẽ ấp ra một con rồng bé vậy, mong chờ quá đi!”
A Sơn: “ Trứng rồng còn chưa có thụ tinh…… nhất định phải thụ tinh xong mới sinh ra rồng bé được, cho nên, tiểu Hải, ta có một thỉnh cầu mạo muội, tiểu Hải có thể giúp ta thụ tinh không? Rất đơn giản thôi, chỉ cần cho tinh khí tẩm ướt trứng rồng rồi lại đưa trứng cho ta, ta sẽ ấp ra một bé rồng con.”
“ A Sơn ngươi tìm chết!”
Quy Hải không đáp lời, tin tức này đã đột niên xông vào trong cuộc trò chuyện của ngọc giản.
Quy Hải đột nhiên nhớ ra, phản diện nhà mình có thêm xem được lịch sử nhắn tin của mình.
A Sơn lại không hiểu hỏi lại: “ Ai?”
Quy Hải: “ À, chính là đạo lữ nhà ta. Ta đi câu thông với y một lát, rồi lại trả lời ngươi nha. A Hắc đâu, sao hắn không giúp ngươi ấp trứng?”
A Sơn: “ A Hắc hắn…. hắn là con đực, đại vương, ta chờ ngươi.”
…..
Sau đó A Sơn bi thảm không nhận được hồi đáp của Quy Hải, được cái là A Sơn cũng không bị Sư Vân Phong trong cơn phẫn nộ một kiếm chém chết.
Bởi vì Sư Vân Phong đã rất không cân bằng mà cắn tai Quy Hải!
Sư Vân Phong dùng giọng nói đầy từ tính mê hoặc chúng sinh của y nói: “ Tiểu Hải, ta cũng sinh cho ngươi một quả.”
Quy Hải vô cùng ngạc nhiên, lại cực kì kinh hỉ: “ Đại Phong, ngươi cũng là thân lưỡng tính sao? Cũng đúng, ngươi đã chịu ảnh hưởng của Cửu chuyển huyền linh đan, trên người còn có huyết thống của rồng —— nhưng mà, ta lại không phát hiện ra. Chúng ta làm nhiều lần như vậy, Đại Phong cũng chưa từng nói có thể sinh trứng.”
Sư Vân Phong đằng hắng một tiếng, nói: “ Ta không phải thân lưỡng tính, nhưng ta cũng có thể sinh trứng.”
Sư Vân Phong nói xong, dưới ánh mắt hiếu kì của Quy Hải, cầm ra một miếng ngọc bích lấp lánh to bằng bàn tay.
Quy Hải dùng linh thức nhìn nó, lại kinh ngạc phát hiện: “ Khí tức sinh mệnh thật mạnh mẽ, đây là cái gì?”
Sư Vân Phong nói: “ Đây là linh thạch Thông thiên vô cùng hiếm gặp, khắp Tiên vực và Ma vực cũng chỉ có một miếng này thôi, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt hàng vạn năm, linh khí trời đất, thông qua sự mài giũa qua bao năm tháng của vân hải kì thuỷ, mới sinh ra một miếng này. Thời thượng cổ, các đại năng đồng tính đều dùng nó để dựng dục hậu đại. Trước mùa xuân đặt bên giường, dùng dương khí lúc chúng ta tu luyện để tưới nó, lâu dần sẽ sinh ra một quả trứng, ấp ra một sinh mệnh nhỏ có chung huyết thống với chúng ta.”
( Đại năng: võ lực siêu cao, pháp lực siêu cường, nhấc tay một cái dời non lấp bể, nắm được quá khứ, biết được tương lai….)
Sư Vân Phong nói xong, rất mong chờ nhìn Quy Hải, một bộ nóng lòng muốn thử, lại nói: “ Miếng linh thạch này ta kiểm tra qua rồi, không có vấn đề gì cả. Tiểu Hải, ngươi thích trẻ con như vậy thì chúng ta thử, sinh một đứa nha?”
Quy Hải nghe vậy, nhìn thấy Sư Vân Phong khát vọng như vậy, hắn cũng rất mong chờ, cũng muốn cùng Sư Vân Phong thử: “ Được, Đại Phong, chúng ta thử đi? Không biết sẽ sinh ra cái gì nhỉ.”
Sư Vân Phong nói: “ Sẽ giống tiểu Hải, là một bé rùa thần đáng yêu.”
Quy Hải trừng mắt nhìn Sư Vân Phong: “ Trong tầng thứ hai còn có hơn mười bé rùa thần, cũng không thấy ngươi thích thú gì. Mỗi lần ta hoá về nguyên hình dạy đám nhỏ bắt cá bơi lội, mỗi lần ta cùng đám rùa con chơi đùa cái chân ngươi đều lạnh lùng, muốn cho bọn chúng đông lạnh hết.”
Sư Vân Phong ngượng ngịu cúi đầu, hôn lấy Quy Hải, nói: “ Ta chỉ thích ngươi, những rùa thần khác có giống ngươi thế nào thì ta cũng sẽ không thích.”
Quy Hải lại bị cảm động rồi.
Phản diện nhà hắn quả là đầy một rổ ngôn tình mà.
Sau đó, Sư Vân Phong mong chờ lột bỏ bỏ tôm của hai người, đặt miếng linh thạch Thông thiên ở bên cạnh giường trọng thuỷ, rồi tiến hành một cuộc ăn tôm kinh thiên động địa.
Khi tiến hành được hơn một nửa, Quy Hải vẫn luôn lưu ý biến hoá của linh thạch Thông thiên bèn phát hiện ra, sau khi nó hấp thu linh khí âm dương của bọn họ trở nên ảm đạm thất sắc, rồi lại càng điên cuồng hấp thu thêm linh khí. Qua một lúc lâu, chờ ăn tôm xong, mùa xuân cũng nhanh đến rồi, Quy Hải nhìn thấy linh thạch Thông thiên nứt ra một cái khe!
Quy Hài vội vàng để Sư Vân Phong và mình mặc quần áo lại, lúc này, linh thạch Thông thiên bùm bùm nứt ra càng nhanh hơn, Quy Hải mong chờ nhìn lại. Sư Vân Phong muốn đưa tay ra giúp nó tách ra lại bị Quy Hải đập bỏ cái tay.
Linh thạch Thông thiên hoàn toàn nứt ra.
Nhất thời, cả căn phòng hào quang vạn trượng, một con khỉ lông vàng to bằng nắm tay phá đá mà ra! Bé khỉ lông vàng sáng chói, lông tóc mượt mà, mặt nhọn nhọn, còn chưa có “ nị hại”, cái đuôi dài ngúng nguẩy thu hút lấy sự chú ý của Quy Hải.
Bé khỉ dáng vẻ nhỏ xinh, cái miệng nhỏ xinh xinh, hai cái tay chắp lại chào, cúi khom người bái Quy Hải với Sư Vân Phong, chúc phúc: “ Hai vị A phụ, chúc năm mới vui vẻ, năm con khỉ đại cát!”
Kết thúc truyện.