16.
Chẩn đoán sai.
“Sau đó cô ấy thế nào?” Allison hỏi.
Lâm Tuyết Trì lắc đầu: “Anh không biết, dường như anh không gặp lại cô ấy.”
“Không gặp lại cô ấy? Không phải các anh học cùng trường sao?”
Sắc mặt Lâm Tuyết Trì ảm đạm: “Anh đã hỏi Dụ Giang một lần nhưng ông ta nói với anh cổ họng của Connie bị thương rất nặng và bị sốc tinh thần, đang được điều trị trong bệnh viện nên tạm thời không thể đến trường.
Lúc đó kỳ thi SAT đã đến rất gần, lại thêm bận việc chuẩn bị tốt nghiệp và nộp hồ sơ vào trường nên sau này anh không để ý nhiều nữa.”
Allison cắn môi: “Vậy anh đến bệnh viện…!kiểm tra khuynh hướng bạo lực chưa?”
“Anh đi rồi nhưng không có kết quả.” Lâm Tuyết Trì cười gượng: “Họ đưa cho anh rất nhiều mẫu kiểm tra lộn xộn, trả lời rất nhiều câu hỏi, sau đó sẽ cho biết có bao nhiêu phần trăm khuynh hướng này.
Nhưng họ cũng không hoàn toàn chắc chắn.”
“Không có tiêu chuẩn gì sao?”
Lâm Tuyết Trì giải thích: “Khuynh hướng bạo lực không phải là một loại bệnh, cũng không phải là một thuật ngữ y học, nếu thật sự cần phân loại thì phân vào xã hội học sẽ dễ hơn, cho nên không ai có thể đưa ra chẩn đoán về khuynh hướng bạo lực.
Trong y học cũng chỉ có lưỡng cực hoặc hưng cảm, đó là thuộc về khoa tâm thần, mà anh không phải hai triệu chứng đó.”
“Em không hiểu lắm.” Allison nghe đến mơ màng: “Nếu như không có bệnh y học áp dụng cho triệu chứng của anh, vậy là anh có bị bệnh hay không?”
Lâm Tuyết Trì thở dài: “Trên thế giới này vẫn có rất nhiều bệnh chưa được phát hiện hoặc chưa được xác nhận nhưng không có nghĩa là chúng không tồn tại.
Anh không biết mình có tính là bệnh hay không, chỉ có thể chắc chắn rằng nó không bình thường.”
“Nhưng em cảm thấy anh không có gì bất thường cả.
Những gì anh kể là chuyện đã xảy ra mười ba năm trước, sau ngần ấy năm, bây giờ anh không làm chuyện thương thiên hại lý mà còn cứu sống mọi người, chẳng lẽ điều này không nói rõ lên được gì sao? Cho dù bị bệnh thì cũng đã khá hơn rồi đúng không? Chắc nó đã tốt hơn rồi nhỉ?” Allison nói đầy ngây thơ.
Lâm Tuyết Trì tự giễu: “Anh không cao thượng như em nghĩ, làm bác sĩ ngoại khoa là con đường tốt nhất để trút bỏ năng lượng, ngày nào xuống khỏi bàn mổ cũng mệt đến chết khiếp, ngoài ngủ ra chẳng muốn làm gì, nào còn tâm trạng để quan tâm đến chuyện khác?”
Allison im lặng, trông cô hơi buồn.
Lâm Tuyết Trì mỉm cười: “Có phải anh làm em thấy rất thất vọng không?”
“Đương nhiên là không!” Cô gái ngẩng đầu lên: “Em biết dù cho thế nào thì anh cũng là một anh trai tốt với Tuyết Mi.”
Lâm Tuyết Trì ấm lòng: “Cảm ơn em, Allison.”
Allison do dự một lúc rồi nói: “Anh có muốn đi gặp Connie không? Có lẽ bây giờ chị ấy đang sống một cuộc sống hạnh phúc.
Anh đi gặp chị ấy cũng có thể cởi được nút thắt năm xưa.
Mặc dù từng bị tổn thương nhưng có lẽ chị ấy đã tha thứ cho anh lâu rồi.”
Lâm Tuyết Trì ngẩn ra.
Đây quả thật là mấu chốt nhiều năm nay anh không buông bỏ được.
Nếu như có thể tận mắt nhìn thấy Connie sống tốt, dù cho cô không tha thứ cho anh thì có lẽ tội lỗi của anh có thể sẽ được giảm bớt, ít nhất anh không hủy hoại tương lai của cô ấy.
“Ừ.” Lâm Tuyết Trì gật đầu: “Em nói đúng, anh còn nợ cô ấy một lời xin lỗi, anh nên đi gặp cô ấy.”
Allison lại vui vẻ: “Em có thể đi với anh! Cuối tuần này thế nào?”
“Nếu cô ấy không dọn nhà thì anh nhớ mình có địa chỉ nhà cô ấy.” Lâm Tuyết Trì nói: “Cuối tuần anh không có ca phẫu thuật.”
“Cứ quyết định vậy đi, cuối tuần em chờ anh ở trạm bus trường.”
Sau khi dọn ra khỏi nhà Dụ Giang, Lâm Tuyết Trì tạm thời thuê một căn hộ gần bệnh viện.
Nhà không lớn, điều kiện cũng tạm ổn, tốt hơn nhiều so với nơi ở New York của anh.
Anh nhớ đến những ngày ở New York và không khỏi bồi hồi.
New York phồn hoa tráng lệ, sôi động náo nhiệt, nhưng khi mới đến New York cuộc sống không hề dễ dàng, tiền thuê nhà đắt kinh khủng, thu nhập của bác sĩ thực tập cũng không cao, còn phải trả khoản vay đi học, năm nhất và năm hai kinh tế phải chắt chiu từng đồng, nhiều lúc sắp không trả nổi tiền thuê nhà anh phải tiết kiệm cả tiền giặt quần áo tiệm, mang đồ đến toilet bệnh viện lén giặt; để tiết kiệm tiền nước anh còn không dám tắm ở nhà và mua quần áo cũ bốn năm đô la trong cửa hàng từ thiện, hoặc tranh thủ những ngày giảm giá ở cửa hàng trái cây để chọn những quả sắp hết hạn nhưng vẫn chưa hỏng hẳn.
Đến năm ba, cuối cùng anh cũng trở thành bác sĩ nội trú, lương cao hơn một chút nên có thể sống thoải mái hơn.
Những ngày tháng đó rất phong phú, có thể nói là khoảng thời gian hiếm hoi được chuyên tâm làm chuyện mình muốn, là một quá trình rèn luyện và trau dồi chuyên môn tuyệt vời với anh.
Quan trọng nhất là anh có lòng tin, dù cho không có Dụ Giang anh vẫn có thể sống và hoàn toàn có năng lực sống độc lập.
Nếu Tuyết Mi không chết thì những ngày tháng đó vẫn có thể tiếp tục.
Có lẽ anh sẽ định cư ở New York và chữa bệnh cho đến khi về hưu.
Có lẽ anh sẽ giúp đỡ một đứa trẻ hoặc nhận nuôi một đứa, xem như là trả nợ cho tội ác của mình, huống chi con người luôn sợ cô đơn và anh cũng muốn tìm một người đồng hành cùng mình.
Cũng không phải bây giờ không thể sống tiếp cuộc sống đó.
Lâm Tuyết Trì nghĩ, Titus Lynch đã chết, ít nhất đã tìm được một nửa sự thật.
Nếu như anh sẵn sàng từ bỏ và ngừng chơi trò đuổi bắt này với Dụ Giang thì anh có thể yên tâm quay lại cuộc sống trước đây.
Sự thật có quan trọng đến thế không? Nếu sự thật đã định sẵn sẽ làm con người ta đau khổ, vậy tại sao họ không thể sống trong hạnh phúc giả tạo?
Sống vui vẻ hạnh phúc không phải là tất cả sao? Nỗi buồn chắc chắn có nhưng hạnh phúc cũng rất đáng quý.
Lâm Tuyết Trì bị những suy nghĩ này quấy rầy cho ngủ không ngon.
Ngày hôm sau anh trở lại bệnh viện làm việc với đôi mắt thâm quầng, bác sĩ thực tập nhìn thấy cũng không dám kêu lên một tiếng, cho rằng có bệnh nhân nào đó làm anh không vui.
Nhưng đêm đó đến lượt Lâm Tuyết Trì trực ở khoa cấp cứu và tiếp nhận một bệnh nhân quan trọng.
Đó là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, khi bệnh nhân xuống xe cứu thương và được đưa vào phòng cấp cứu thì toàn thân co giật dữ dội, hai mắt trắng dã, sốt cao, sau khi uống Diazepam, bệnh nhân đã được tiêm phenobarbital và không còn run thường xuyên nữa.
Lâm Tuyết Trì xem kết quả kiểm tra CT não, bên dưới viết không có bất thường rõ ràng nào.
Anh nói với bác sĩ thực tập rằng đó là chứng động kinh nguyên phát và kê đơn natri valproate, ở lại bệnh viện thêm hai ba ngày để theo dõi.
Anh không để chuyện này trong lòng, sáng hôm sau anh còn phải trải qua một cuộc giải phẫu lớn, làm khối u ống sống.
Khi anh học tiến sĩ, ngành chính của phẫu thuật thần kinh là ngoại khoa thần kinh cột sống, là nghề chính của anh.
Năm anh được thăng chức lên bác sĩ chính ở New York, anh đã làm một cuộc phẫu thuật cắt bỏ và chỉ mang theo một bác sĩ tiết niệu để giúp đỡ, về cơ bản anh đã tự mình làm toàn bộ công việc, khi kết thúc quá trình đóng, các phần vẫn giữ hình dạng cực kỳ hoàn chỉnh, chủ nhiệm xem video phẫu thuật ngày đó đã thông qua báo cáo của anh.
Khối u ống sống của bệnh nhân hiện nay đã có từ rất lâu, hình thành thành một quả tạ, một cục u lớn mọc ra từ lỗ địa đệm, bác sĩ thực tập phẫu thuật lồng ngực vừa bước vào suýt chút đã nôn luôn tại chỗ.
Lâm Tuyết Trì quyết định thật nhanh loại bỏ khối u lớn ngoài cột sống cổ ngay lập tức, sau đó trực tiếp đi vào ống sống để cắt bỏ u nhỏ bên trong.
Khi tiến vào ống sống tay anh run rẩy, mọi người có mặt nhìn anh chăm chú không dám thở, khi lấy túi khối u ra trán anh đã lấm tấm đầy mồ hôi.
Sau khi xuống bàn mổ, Lâm Tuyết Trì ngủ trong phòng trực một lúc, đến tối mới tan làm về nhà, anh hoàn toàn quên mất bệnh nhân động kinh nguyên phát tối qua vẫn còn bị ném trong phòng bệnh.
Kết quả ngày thứ ba đi làm, khi anh đang thay giày trong phòng thay đồ thì bác sĩ thực tập đi vào với vẻ mặt cầu xin, “Dr.
Lin, bệnh nhân động kinh hôm trước nói không nhìn thấy đường!”
Lâm Tuyết Trì bàng hoàng, hét một tiếng xong đời trong lòng ngay cả giày cũng chưa mang xong đã chạy theo bác sĩ thực tập đến phòng bệnh.
Người nhà bệnh nhân khóc nghẹn bên giường.
Thấy bác sĩ đến, cậu con út đứng dậy mắng Lâm Tuyết Trì: “Mẹ tôi bị mù rồi! Tất cả là lỗi của anh!”
Lâm Tuyết Trì đẩy cậu ta và đến gần giường bệnh, bệnh nhân đang thoi thóp, năm phút trước vừa trải qua cơn co giật dữ dội.
Y tá lấy nhiệt kế ra khỏi miệng bệnh nhân, nói lo lắng: “36.6 độ C, nhiệt độ vẫn chưa hạ.”
Lâm Tuyết Trì lấy hồ sơ bệnh án từ đầu giường ra: “Có làm MR không? Tại sao không ai nói với tôi sốt mãi không hết?”
“Hôm qua anh vẫn ở trong phòng phẫu thuật…” Bác sĩ thực tập đứng sau nói lí nhí.
Lâm Tuyết Trì bước tới nâng mí mắt người bệnh lên kiểm tra nhãn cầu, “Nhãn cầu còn phản ứng với ánh sáng không? Thời gian dài bao lâu?”
“Sáng nay kiểm tra phòng, khoảng…!5 giờ rưỡi…” Bác sĩ thực tập nói: “Sáng tôi đánh thức cô ấy để kiểm tra, sau khi thức dậy thì cô ấy nói không nhìn thấy, bây giờ khoa mắt vẫn chưa đi làm.”
“Đi chụp MR* và CT đầu đi.
Đi ngay đi!” Lâm Tuyết Trì đóng bệnh án lại, trong lòng có linh cảm xấu.
(MR: cộng hưởng từ.)
Trong phòng chụp CT, bác sĩ trực nhìn màn hình lắc đầu.
“Là kén sán não.
Hãy nhìn vào hai chấm trắng đó, rõ ràng là bóng của kén sán.”
Lâm Tuyết Trì cảm thấy không tin nổi: “Báo cáo kiểm tra hai ngày trước rõ ràng không có gì bất thường.”
“Kén sán não có xác suất mù rất thấp nhưng cái này cũng khó nói, tình trạng của bệnh nhân khá đặc biệt, vị trí quá xấu, cách dây thần kinh thị giác rất gần, độ dày đảo cũng không cao, đáng tiếc.” Bác sĩ trực ban thở dài: “Đi khoa thần kinh trước đi, đừng để mù vĩnh viễn thì tốt hơn.”
Đôi mắt Lâm Tuyết Trì tối sầm lại, thở dồn dập.
Bác sĩ trực ban vỗ vai anh: “Kén sán não bị chẩn đoán sai thành động kinh cũng thường gặp, anh không phải khoa thần kinh, thiếu kinh nghiệm cũng là bình thường.
Việc chính bây giờ là chuyển bệnh nhân sang thần kinh – nội khoa xem sao, xem phải ổn định bệnh tình lại thế nào.”
Lâm Tuyết Trì chỉ cảm thấy toàn thân như bị rút hết máu, lạnh toát từ đầu đến chân.
Bác sĩ thực tập thấy anh mất hồn mất vía đi tìm bác sĩ chính khoa thần kinh – khoa nội đón bệnh nhân, sau đó đưa Lâm Tuyết Trì đến gặp chủ nhiệm.
Kén sán não không phải là bệnh nan y, sau khi khoa thần kinh – khoa nội tiếp nhận bệnh nhân lập tức chuẩn bị cho phẫu thuật, người nhà được sắp xếp ngoài phòng mổ, tạm thời không có ai đến gây rắc rối cho Lâm Tuyết Trì.
Mãi cho đến sau khi kết thúc ca phẫu thuật, bác sĩ chính bên đó mới đến uống cà phê với Lâm Tuyết Trì.
“Võng mạc bị bong ra, tôi đã đến tìm bác sĩ nhãn khoa để đặt lại.”
Trán Lâm Tuyết Trì đổ mồ hôi: “Là lỗi của tôi, làm trễ thời gian phẫu thuật tốt nhất.”
“Chụp CT không phát hiện được không thể hoàn toàn trách anh.” Bác sĩ chính vỗ vai anh.
“Có thể khôi phục thị giác không?”
“Chờ bệnh nhân tỉnh lại rồi quan sát mấy ngày mới có thể xác định được.”
Lâm Tuyết Trì gật đầu: “Tôi sẽ đi nói chuyện với chủ nhiệm.”
Vì thế cuối tuần này Lâm Tuyết Trì không thể đến thăm Connie cùng với Allison.
Anh được gọi đến phòng họp của bệnh viện, nơi luật sư mặc vest giày da đang chờ anh.
Gia đình bệnh nhân có ý định làm đơn kiện bác sĩ điều trị vì sự tắc trách, cẩu thả.
Ban đầu bệnh viện hy vọng sẽ giải quyết vấn đề thông qua hòa giải và Lâm Tuyết Trì cũng đã đích thân xin lỗi nhưng vẫn không thể ngăn được sự thật là thị lực của bệnh nhân đã giảm sút nghiêm trọng.
“Nếu muốn khởi kiện, chắc chắn sẽ bị xác định là chẩn đoán sai, bác sĩ phụ trách rất có thể phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.
Nếu thật sự ra tòa, tương lai của Dr.
Lin có lẽ khó được đảm bảo.” Luật sư nói sự thật, “Và bên kia rõ ràng không chấp nhận hòa giải ngoài tòa án.”
Chủ nhiệm ngoại khoa thở dài: “Vậy là tiền cũng không giải quyết được à?”
“Mắt của bệnh nhân gần như mù, không có số tiền nào có thể bù đắp được.
Điều này cũng không phải không thể hiểu được.” Luật sư nói.
Lâm Tuyết Trì xen vào: “Nếu muốn khởi kiện thì cứ làm đi, đây vốn là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Chủ nhiệm lườm anh một cái: “Vậy anh có nghĩ tới danh tiếng của bệnh viện không? Nếu vụ kiện trở nên nghiêm trọng, anh đã tính đến thiệt hại có thể gây ra cho bệnh viện chưa? Đây không phải là trách nhiệm của một mình anh!”
Dũng khí của Lâm Tuyết Trì vừa được bơm lên đã bị dập tắt, anh ủ rũ im lặng.
“Tôi sẽ tiếp tục trao đổi với người nhà bệnh nhân nhưng tôi vẫn muốn biết bệnh viện sẵn sàng bồi thường bao nhiêu nếu bên kia chịu nới lỏng?” Luật sư hỏi.
Chủ nhiệm nói: “Dựa theo tình trạng thể chất hiện tại của bệnh nhân, khoảng 5.000 đô la.”
“Ít.” Luật sư lắc đầu: “Nếu khởi kiện, hoàn toàn có thể phải bồi thường gấp đôi.”
“Vậy trừ ra tòa thì thật sự không còn cách nào khác sao?” Chủ nhiệm hỏi.
Luật sư nhìn Lâm Tuyết Trì rồi lại nhìn chủ nhiệm, thở dài.
____________
Rêu: Trong truyện tác giả dùng độ F nên tui chuyển thẳng qua độ C cho thân thiện, với cả không biết có bug không nhưng nhiệt độ bình thường của cơ thể là từ 36.5 đến 37.5 (97.7 độ F – 99.5 độ F), bên trên tác giả để 98 độ F.
Một người chị học bác sĩ ở Mỹ phổ cập với tui (hồi 2019) rằng lương bác sĩ thực tập 3.000 đô, lên bác sĩ năm 1 năm 2 gì đó được 5.000 đô, hiện tại có khác biệt hay không thì ko biết, chia sẽ với mọi người cho dễ mường tượng.
Và bệnh án của bệnh nhân, người đọc kỹ nhất sẽ là luật sư.
.