Wyatt! Tên anh xẹt qua trong óc và tôi dừng phắt ngay việc săn lùng ả đàn bà điên loạn để mò
trong túi xách chiếc di động. Lần này, mẹkiếp, tôi cứa ngay ngón tay vào con dao. Gầm gừ, tôi lôi con dao ra, đằng chuôi, và nhét vào ngăn bên
trong túi xách – tại sao tôikhông nghĩ ra chuyện này trước nhỉ? Ô, lúc
đó tôi còn phải bận tâm đến việc cố thoát ra khỏi tòa nhà đang bốc cháy
bừng bừng – tôi ngậm ngón tay vào miệng. Khi tôi bỏ tay ra để kiểm tra
thương tích, chẳng có gì ngoài một vệt mỏng màu đỏ bằng sợi tóc ở gan
bàn tay, thế nên không tổn hại gì nhiều.
Tôi tìm được di động, và khi tôi bật
màn hình ra, nó báo rằng tôi đã có 4 cuộc gọi nhỡ. Chúng đều đến là từ
Wyatt, vì ai đó hoặc đã nhận ra địa chỉ của tôi và thông báo cho Wyatt,
hoặc anh đang nằm ngủ ngay cạnh radio của cảnh sát. Tôi nhấn số của anh.
“Blair!” giọng anh vang lên mừng rỡ. “Sao em không nghe cái máy điện thoại chế tiệt của em hả?”
“Em không nghe thấy tiếng chuông!” Tôi
gào lên đáp trả. Giọng tôi khàn đến mức ngay cả tôi cũng không nhận được ra. “Anhbiết là khi cháy nhà thì chuông báo động kêu lên ầm ĩ mà!
Rồi em lại phải trèo ra ngoài cửa sổ trên tầng để thoát ra ngoài nữa.”
“Lạy chúa,” anh nghe hơi run rẩy. “Em có bị thương không?”
“Không, em ổn. Thế nhưng căn hộ của em
đi tong rồi.” Tôi nhìn ra phía đường bên kia nơi có khung cảnh tàn
phá và nhận thức về nó thấm vào trong đầu tôi đầy kinh hãi. “Ôi
không, xe của anh!”
“Đừng bận tâm đến cái xe làm gì. Anh có bảo hiểm rồi. Em chắc là em vẫn ổn chứ?”
“Em chắc.” Tôi hiểu tại sao anh phải
kiểm tra tỉ mỉ. Với các sự việc xảy ra gần đây đối với tôi, không
nghi ngờ gì là anh đangmong đợi tôi ở trong trạng thái ổn định.
“Ngoài vết cắt vào con dao ở trong túi em ra thì em không nghĩ mình còn
vết thương nào nữa.”
“Hãy tìm một nhân viên cảnh sát và ở
yên bên cạnh anh ta.” anh ra lệnh. “Anh sắp đến rồi, nhiều nhất là
5 phút nữa. Anh cá làkhông phải tai nạn tình cờ, kẻ theo dõi em có thể ở ngay bên cạnh em đấy.”
Giật mình, tôi quay phắt lại và chiếu
cái nhìn chằm chằm vào ngay khuôn mặt một người đàn ông già cả lịch sự
đứng đằng sau tôi, ông ta đang theo dõi đám cháy với đôi mắt mở lớn đầy
vẻ kinh sợ và thích thú. Ông ta kinh ngạc nhảy ngược ra đẳng sau.
“Thế nên em mới cầm theo con dao.” Tôi
nói, cơn thịnh nộ ào ào dâng lên trong lòng. “Lúc nào em tìm ra ả điên
ấy…” Hai mắt ông lão còn mở to hơn và rồi ông bắt đầu lùi từng bước một.
“Blair, vứt ngay con dao đi và chỉ làm theo những gì anh bảo em làm thôi.” Anh quát “Mệnh lệnh đấy.!”
“Anh có phải ở trong đám cháy như em
đâu,” tôi điên tiết lên nhưng tín hiệu câm lặng từ di động báo cho
tôi biết là anh đã ngắtmáy.
Quên đi, tôi muốn đối mặt với ả ta.
Tôi gập màn hình lại, nhét nó vào túi và tiếp tục quan sát một vòng qua
đám đông những kẻhiếu kỳ đang túm tụm, tôi nhìn chăm chăm vào bộ quần áo họ đang mặc thay vì khuôn mặt của họ. Con người thường không có cơ hội
thắng trong cuộc đua này. Cô ta chắc không có mặt ở đây. Cô ta có thể
ngay lập tức bỏ đi sau khi ném một quả bom xăng hoặc bất kỳ thứ gì đó
qua cửa sổ, nhưng tôi đã đọc được rằng những kẻ sát nhân và những kẻ cố ý gây hỏa hoạn sau đó thường quẩn quanh lại hiện trường, trà trộn vào
cũng với đám đông để chúng thưởng thức sự náo động mà chúng đã gây ra
trước đó.
Ai đó chạm vào tay tôi và tôi quay
phắt lại. Sỹ quan DeMarius Washington đứng ngay trước mắt tôi. Chúng tôi đã học cùng một trường với nhau, thế nên chúng tôi biết nhau quá rõ.
“Blair, cô ổn chứ?”cậu ta hỏi, khuôn mặt tối lại vẻ căng thẳng dưới chiếc mũ lưỡi trai.
“Tôi ổn,” tôi nói câu này đến cả trăm lần tối nay rồi, dù giọng nói của tôi đang ngày càng cáu kỉnh hơn.
“Đi với tôi nào,”cậu ta lên tiếng, nắm
chặt lấy tay tôi, đầu cậu ta xoay lung tung khi phải ngó nghiêng xung
quanh. Wyatt chắc hẳn đã gọi qua radio báo với các cảnh sát là tôi đang
gặp nguy hiểm. Thở dài, tôi nhượng bộ. Ả điên đó không thể nào săn
đuổi tôi mà có DeMarius kè ngay bên cạnh được, vì cậu ta chắc chắn
sẽ ngăn tôi rút hết ruột gan của ả ra. Về phương diện này thì cảnhsát
quả thật không bình thường.
Cậu ta đưa tôi tránh khỏi đám đông,
hướng về phía chiếc xe tuần tra. Tôi cố hết sức cẩn thận những chỗ tôi
dẫm chân xuống, vì rất nhiều mảnh vụn nhỏ rơi dưới đất còn tôi thì
chân trần, nhưng với cậu ta ở ngay cạnh kéo tôi đi lếch thếch, tôi
chả còn sự lựa chọn nào khác. Chân trái tôi đạp phải thứ gì đó sắc nhọn, thế là tôi thét lên đau đớn; DeMarius giật bắn mình, tay cậu ta sờ vào
bao súng đeo bên hông còn mắt thì đảo xung quanh, truy tìm mối đe dọa.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Cậu ta gần như phải gào lên vì cảnh hỗn loạn.
“Tôi đạp lên cái gì đó.”
Cậu ta cúi xuống và bây giờ mới để ý đến đôi chân trần của tôi. Cậu ta mở miệng kêu thảng thốt, “Trời đất ơi,”
nghe chả chuyên nghiệp một tí nào, nhưng như tôi đã kể rồi đấy, chúng
tôi quen biết nhau lâu lắm rồi – thật ra là từ
thêmmột bước và lại thét lên ngay khi bàn chân trái hạ xuống đất. Cậu ta đứng bên cạnh giữ cho tôi đứng thẳng, tôi gần như nhảy lò cò xung quanh lúc tôi nhấc bàn chân lên săm soi. Tất cả những gì tôi tả đuợc là lòng
bàn chân tôi đen sì. Có chúa mới biết đựơc là tôi đã dẵm phải cái gì.
“Chờ đã,” DeMarius nói, cậu ta nửa dìu
nửa đẩy tôi về phía chiếc xe tuần tra. Mở một cánh cửa phía hàng ghế
sau, cậu ta giúp tôi ngồi xuống một bên ghế, với hai cẳng chân và
bàn chân tôi thò ra ngoài, và rút chiếc đèn pin từ phía thắt lưng ra lúc cậu ta cúi xuống.
Ánh đèn pin chiếu vào khiến cho lòng bàn chân của tôi nhìn thấy rõ màu đỏ tươi và ướt nhoét. Một mảnh thủy
tinh nhô ra từ phía gót chân. “Tôi sẽ lấy bộ đồ cứu thương,” cậu ta nói
tiếp, “ngồi yên đấy.”
Cậu ta quay lại ngay với cả túi đồ
cứu thương và một cái mền nhỏ quàng lên vai tôi. Tôi đã không cảm
thấy lạnh, nếu bạn phải đấu tranh để giành giật lại sự sống thì bạn
sẽ chả còn sức đâu mà để ý những việc nhỏ nhặt làm gì cho mệt. Giờ mức
adrenaline hạ xuống thì cơn ớn lạnh đang xâm chiếm lấy tôi, và lần đầu
tiên tôi nhận thấy hai cánh tay và đôi vai trần của mình lộ ra. Tôi chỉ
mặc một cái áo mỏng- dĩ nhiên là không mặc áo con ở bên trong – và cái
quần pijama dải rút buộc thấp xuống ngang hông và lộ cả cái khuy quần.
Bộ đồ nay đâu phải tôi muốn chọn trong lúc thoát thân ra ngoài ngôi nhà
đang cháy bừng bừng đâu, chỉ vì tôi không có thời gian để thay quần áo.; tôi chỉ xoay sở đủ để giải cứu đôi giày cưới của tôi mà thôi.
Chúng giờ là đôi giày duy nhất còn lại của tôi.
Tôi kéo tấm mền chặt quanh người trong
lúc ngoái lại nhìn chòng chọc vào ngôi nhà đang cháy rực. Tình huống
khẩn cấp phảithoát được ra lúc đó là ưu tiên hàng đầu trên tất cả, nhưng giờ tôi mới nhận ra rằng tôi đã mất tất cả mọi thứ: toàn bộ quần áo,
toàn bộ đồ đạc, bát đĩa, lò vi sóng của tôi, mọi thứ của tôi.
DeMarius nhanh nhẹn quan sát, và tôi
nhìn lên thấy cậu ta đang vẫy một anh lính cứu thương ở đằng xa. Tôi lên tiếng, “Chỉ là mảnh kính nhỏ xíu thôi mà, tôi hoàn tòan đủ khả năng
rút nó ra bằng một cái móng tay.”
“Ngồi yên đấy.”cậu ta lại ra lệnh.
Thế là anh lính cứu thương lại gần, còn
DeMarius giữ lấy cái đèn pin trong khi anh chàng này – không phải là
Dwayne hay Dwight – đổ chất khử trùng lên bàn chân trần của tôi, rồi
nhổ mảnh thủy tinh ra bằng một cái nhíp. Anh ta vỗ một miếng gạc lêntrên miệng vết thương hở, rồi quấn băng quanh bàn chân của tôi và lên tiếng. “Cô có thể đi lại được rồi.”
“Ccám ơn.”DeMarius đáp lời, cúi người xuống để nhét tôi vào trong xe ô tô rồi đóng sầm cửa lại.
Tôi ngồi im trong đó cả phút đồng hồ,
đột nhiên quá kiệt sức tới mức tôi đổ sụp xuống ghế, mừng ghê gớm
vì được ngồi trong bầu không khí mát mẻ chứ không còn bị hơi lửa
bỏng rát phả vào mặt nữa.
Tôi quan sát thấy một chiếc xe ô tô
nhỏ màu đen tiến lại gần lối vào của khu nhà, nó quành lại khi một cảnh
sát tuần tra giơ tấm biển báo hiệu dừng, rồi một khuôn mặt quen thuộc
xuất hiện ở cửa sổ xe lúc khung kính hạ xuống. Người cảnh sát tuần tra
lùi lại vẫy tay về phía trước và Wyatt phóng cái xe mui trần nhỏ nhắn
xinh xắn của tôi lên và dừng xe ở bãi cỏ một đoạn an toàn cách xađám
cháy. Khi anh hạ đôi chân dài của anh xuống đất và bước ra, tôi vặn tay
nắm cửa để thò đầu ra ngoài và bắt gặp anh. Độtnhiên tôi khao khát
vòng tay ôm quanh mình đến mức chẳng còn cần gì hơn nữa.
Những ngón tay đang mò mẫm của tôi sờ vào khoảng không ngay phía trước. Không có cánh cửa, cũng không có cả khung kính.
Ôi trời. Đây là một cái xe ô tô
tuần tra. Toàn bộ ý tưởng này là để cho bất cứ kẻ nào khi đã bị nhốt vào bên trong sẽ không có khả năng tự mở cửa thoát ra ngoài.
Tôi gõ cồng cộc vào cửa sồ. DeMarius
quay lại nhìn tôi, đôi lông mày cậu ta nhướng lên. “Cho tôi ra với,” Tôi há to miệng ra hiệu, và chỉ về phía Wyatt. Anh cũng ngoái lại nhìn, và tôi thề rằng một biểu hiện giải cứu thoáng hiện lên trên khuôn mặt của
anh. Cậu ta ra hiệu cho Wyatt, Wyatt nhìn cậu ta – và tôi – người yêu
thiết tha của tôi đơn giản chỉ gật mạnh đầu trước khi đưa mắt nhìn đi
chỗ khác.
Tôi lặng cả người trước hành động ấy.
Wyatt hẳn đã gọi đến qua điện đàm và ra lệnh cho họ nhốt tôi vào xe tuần tra và giữ tôi ở nguyên đó. Đồ hớt lẻo này. Sao anh dám? Thôi được, tôi đã phải chân trần chạy khắp nơi, tay nắm chặt con dao bếp, truy tìm
manh mối kẻ đã cố biến tôi thành bánh quy giòn’; đó là một phản ứng
hoàn toàn có thể thông cảm được, phải không nào? Nhậnmột cú đòn mạnh
mà không đáp trả lại là một chuyện, nhưng khi ai đó đốt tan tành nhà bạn thì bạn phải làm gì? Chuyển nhà hử? Tôi không nghĩ thế đâu.
Tôi gõ mạnh hơn vào cánh cửa kính.
DeMarius không thèm ngoái lại nữa. “DeMarius Washington!” Tôi hét lên
chói lói hết mức có thể, cổ họng như bị chà giấy nhám. Nếu cậu ta nghe
thấy, hẳn cậu ta cũng lờ tịt đi, rõ là cậu ra bước thêm vài bước nữa
tránh xa xe tuần tra và quay lưng lại với tôi.
Tức tối vì bị ngăn cản, tôi ngã thịch
xuống ghế và cục cằn quấn chặt tấm mền vào người. Tôi nghĩ đến việc
gọi di động cho Wyatt và mách chuyện, nhưng thế có nghĩa là lại phải
nói chuyện với anh, mà ngay bây giờ thì tôi không muốn tí nào. Tôi
tính sẽ không nói chuyện với anh cho đến tận tuần sau cơ.
Tôi không thể nào tin nổi là anh đã
ra lệnh nhốt tôi vào chiếc xe tuần tra của cảnh sát này. Thảo luận
về việc lạm dụng quyền lựcnào! Liệu có hợp pháp không nhỉ, hay cái
gì? Tạm giam? Giam giữ bất hợp pháp? Chỉ những tên tội phạm bị bắt mới
bị nhốt đằng sau những chỗ như thế này thôi, mà này, hãy nghĩ đi, cái
ghế sau này bốc lên toàn mùi phạm pháp không hà.
Mũi tôi nhăn tít lại, tự động tôi nhấc
chân lên khỏi sàn xe và đong đưa trong không khí. Có chúa mới biết
những loại vi trùng nào đang bay lượn dưới sàn. Đầy người ói mửa xuống
sàn xe tuần tra của cảnh sát rồi đấy chứ? Tôi khá chắc chắn là giờ người tôi cũng ám đầy mùi nước tiểu. Cả mùi phân nữa chứ. Anh thừa biết là đủ các thứ đã dính vào sàn xe tuần tra của cảnh sát mà vẫn nhét tôi
vào đó. Tôi kinh hoảng vì sự nhẫn tâm ấy. Tôi đang nghĩ đến việc cưới gã đàn ông này, gã mà sẽ đánh liều sức khỏe của vợ sắp cưới vì cái trò
chơi quyền lực này ư?
Lạy chúa tôi, toàn những điều có thể đưa vào danh sách vi phạm của anh được rồi.
Vì tôi đã quá lo lắng về bản danh
sách,ý nghĩ về việc phục hồi bản danh sách này đã gần như làm tôi
nhảy lên vỗ tay hoan hô.Gần như thôi.
Tôi đập vào khung cửa kính bằng nắm tay. “DeMarius!” tôi hét lên – nói đúng ra là tôi thều thào cất tiếng. Giọng nói của tôi tệ đến mức tôi phát ra âm thanh dễ sợ. “DeMarius! Tôi
sẽ làm bánh pudding Krispy Kreme cho cậu nếu cậu đưa tôi ra khỏi chỗ
này.”
Theo cái cách hai vai cậu ta cứng lại, tôi thừa biết cậu ta nghe thấy tôi nói gì.
“Chỉ cho anh thôi.” Tôi lớn tiếng hứa đến hết mức có thể.
Cậu ta chỉ hơi xoay đầu lại, nhưng tôi thấy ánh nhìn khổ sở mà cậu ta hướng về phía tôi.
“Tôi sẽ cho anh chọn nhân rượu rum, nhân sữa, hay bơ kem lạnh.”
Cậu ta đứng bất động cả mấy giây đồng
hồ, rồi thở ra một hơi dài và tiến về phía cửa xe. Yê! Thật là may mắn
vì tôi chuẩn bị thoát ra khỏi cái nhà tù chết dẫm này.
DeMarius cúi xuống khung cửa kính và
nhìn vào trong xe, đôi mắt đen của cậu ta ánh lên vẻ buồn bã. “Blair,”
cậu ta nói lớn đủ để tôi nghe được, “Cho dù tôi thích doughnut bread
pudding của cô đến thế nào tôi cũng không thể qua mặt trung úy của mình
và bị giáng chức được.” Thế rồi cậu ta quay lưng lại và trở về vị trí
cũ.
Ôi, chết tiệt. Đáng để thử hối lộ đấy, nhưng tôi không thể đổ lỗi cho DeMarius vì đã từ chối tôi được.
Không còn cái gì khác để cho tôi phân
tâm khỏi điều mà tôi đang cố không nghĩ đến, tôi xếp cái mền để phía bên dưới mình, ngồi quỳ lên ghế và quay sang nhìn ra ngoài cửa xe đằng sau
về phía ngôi nhà của tôi. Những người lính cứu hỏa đang ráng sức chặn
đứng ngọn lửa khỏi lan sang căn hộ bên cạnh, nhưng tôi biết ít nhất thì
lượng khói mù mịt và nước tràn vào cũng sẽ làm những người hàng xóm bị
thiệt hại. Chiếc xe tải của Wyatt và chiếc xe bên cạnh nó đều có
cấu trúc kim loại, hơi nóng đã làm chúng rúm ró lại. Lúc tôi còn
đang quan sát thì bức tường phía trước đã đổ sụp xuống cùng với một
tiếng ầm vang, bắn tung ranhững tia lửa như pháo hoa ở Disney World vậy.
Ánh lửa bất ngờ bùng lên đã rọi sáng
khuôn mặt một người phụ nữ đang đứng lẫn vào đám đông. Cô ta mặc một bộ
quần áo đen như quạ, hai tay giấu trong túi áo và chiếc mũ trùm đầu kéo
lên che hết đến tận trán. Tôi chú ý đến bộ tóc màu vàng nhạt của côta
đầu tiên, rồi mới nhìn đến khuôn mặt. Cơn nhức nhối của trạng thái bức
bối uốn lượn đến từng đốt sống của tôi. Có nét gì đó rất quen về cô ta,
như thể tôi đã giáp mặt cô ta ở một nơi nào đó rồi nhưng không thể nhớ
ra.
Cô ta không nhìn chằm chằm vào quang
cảnh đám cháy đang diễn ra. Cô ta đang nhìn thẳng vào chiếc xe tuần tra
của cảnh sát, và vào tôi, trong một tích tắc niềm hân hoan chiến thắng
hiện thoáng qua trên khuôn mặt ấy.
Chính là ả.