Wyatt kè sát tôi sụốt dọc đường đến sở cảnh sát, không phải là vì có khả năng tôi bị theo dõi từ nhà anh. Không ai bám
theo sau khi chúng tôi rời hiện trường đám cháy và anh không đăng ký số
trên danh bạ điện thoại nên việc tìm nơi ở của anh sẽ không dễ dàng như
tìm ra nơi ở của tôi. Tôi chưa bao giờ có số điện thoại không đăng ký,
chưa bao giờ cố giấu diếm bất kỳ ai. Dĩ nhiên là nếu có người biết
nơi bạn làm việc, anh ta hay cô ta sẽ luôn biết đích xác phải tìm bạn ở
đâu và khi nào.
Điều này khiến tôi tự hỏi liệu tất cả
chuyện này có liên quan đến Great Bods hay không. Người phụ nữ mà tôi
bắt gặp giữa đám đông là người mà tôi từng gặp trước đó. Cô ta hoàn toàn không phải người lạ; cô ta có mối liên hệ với tôi. Tôi chỉ không nhớ ra khuôn mặt đó, và không thể nêu được danh tính của côta. Cá nhân tôi
không quen hết được tất cả các thành viên của Great Bods, nhưng tôi hoàn toàn nhận ra khuôn mặt họ, lúc tôi nghĩ đến việc này, thì tôi loại
trừ khả năng Great Bods có mối liên hệ ở đây. Khi bạn gặp ai đó trông
quen quen nhưng lạikhông nhớ ra họ từ đâu tới, đó là vì họ di chuyển
liên tục. Khi tôi đặt khuôn mặt đó vào một nơi là Great Bods, vẫn chẳng
cóbất kỳ sự liên hệ nào cả, thì nghĩa là bạn đã gặp cô ta ở bất kỳ chỗ
nào khác, ngoại trừ nơi làm việc.
Cũng có thể cô ta làm ở một trong
những nơi bạn có ghé qua:cửa hàng tạp hóa, siêu thị, bưu điện, ngân
hàng, thậm chí là ở Công ty Chuyển phát nhanh FedEx. Cố thế nào đi
chăng nữa, tôi cũng không thể nhớ ra.
Lúc chúng tôi ra khỏi thang máy để bước
vào phòng cảnh sát náo nhiệt, ồn ào, những cái đầu dõi theo chúng tôi
và những nụ cười ngoác đến tận mang tai nở ra toe toét trên khắp
cáckhuôn mặt. Hừ, những kẻ bị còng tay ngồi trên ghế thì không cười
và những kẻ đang ghi hồ sơ phàn nàn và những thứ linh tinh khác
cũng không, nhưng cảnh sát thì có đấy.
Tôi cảm thấy hơi bị tổn thương. Căn hộ biến thành bánh mì nướng của tôi có gì mà đáng cười thế nhỉ?
Tôi liếc qua Wyatt để xem liệu anh có
chú ý đến những cái cười toe toét ấy không. Cái nhìn chằm chằm của
anh tập trung vào cánh cửa văn phòng có dính một tờ giấy nhỏ. Anh
khônghề dừng lại cho đến khi chúng tôi tới đủ gần để đọc dòng chữghi
trên đó: WYATT LÀ ĐỒ CON LỪA VÀ ĐÁM CƯỚI CHẤM HẾT. Nó không phải là tờ
giấy mà tôi viết, nhưng dứt khoát tờ giấy này kết hợp cả hai ý mà tôi đã viết ra.
Tôi chiếu cái nhìn giận dữ một vòng
quanh phòng. Vài gã cảnh sát gần như đang lên cơn ho khi họ cố nín
tiếng cười lại. Họ đang lôi những tờ ghi chú của tôi ra làm trò
đùa. “Không ai trong các anh,” tôi lớn tiếng, “đưa tôi ra khỏi cái ô
tô đó,”. Nói đúng ra là, tôi cố lớn tiếng, vì tôi quên tiệt đi tôi đang
mất giọng. Chả có đến một âm thanh rời rạc nào phát ra từ miệng tôi.
Đứng chính ình ra ở đó há miệng ngáp ngáp thật bẽ mặt.
Nhưng tôi nảy ra ý định sẽ liệt kê một bản danh sách chết toinữa, và đưa hết tất cả bọn họ vào.
Wyatt điềm tĩnh với tay giật tờ giấy ra
khỏi cánh cửa. “Đám cưới lại tiếp tục,” anh lên tiếng, và một tràng vỗ
tay tán thưởng lẹt đẹt nổ ra, vì, giống như hầu hết đàn ông, họ cho là
anh đã áp đảo cơn giận dữ của tôi bằng sex. Tôi nhìn trừng trừng anh,
nhưng anh chỉ mỉm cười lúc mở cửa và ấn tôi vào trong.
“Tôi cần băng ghi hiện trường,” anh nói với qua vai trước khi đóng sập cửa.
Phòng của anh không lớn lắm, bừa bộn
toàn tủ hồ sơ và giấy tờ. Ngắm nghía công việc giấy tờ này khiến tôi
hoạt bát lên một chút. Nếu anh để tôi một mình trong này, tôi sẽ tha hồ
đọc lấy đọc lể những thông tin bí mật.
Mặt mày sưng sỉa, tôi ngồi lên một trong số những cái ghế dành cho khách trong khi anh yên vị ở cái ghế bọc da
to lớn phía đằng sau bàn. “Thật kinh ngạc,” anh nhành môi ra haibên như
thể muốn cười toe toét.
Tôi giơ cả hai bàn tay lên ra hiệu hỏi “cái gì?” một cách thiếukiên nhẫn.
“ Anh nói em nghe sau,” anh thả tờ giấy lên mặt bàn. “Chúng ta có nhiều việc phải làm ngay bây giờ lắm đây.”
Anh không đùa. Đầu tiên tôi phải khai
báo về việc đã xảy ra đêm qua, nói đúng ra là rạng sáng ngày hôm
nay. Wyatt không lấy lời khai mà là Thám tử Forester, và để cho chính
xác, tôi đã không nói lời khai, tôi viết.
Forester đã rất bận bịu, đội trưởng cứu
hỏa đã trực tiếp cho đây là một vụ cố ý gây hỏa hoạn; rõ ràng chẳng có
lấy một nỗ lực nhỏ nào nhằm che đậy cho hành động này. Chó cứu hỏa đã
đánh hơi thấy mùi xăng tỏa ra khắp phía trước và mé bên phải căn hộ
của tôi. Khi đám cháy bùng lên, ngọn lửa ngay lậptức chặn ngay lối
thoát ra từ cả hai phía cửa của tôi. Vẫn còncánh cửa đôi kiểu Pháp ở ban công phòng ăn, nhưng vì quả bom xăng ném qua cửa phòng khách và đám
cháy lan rộngkhắp căn phòng này nên lối thoát của tôi từ phía trên lầu
của tôi cũng bị chặn luôn. Cánh cổng hàng rào cũng bị khoá chặt. Nếu tôi có may mắn thoát ra ngoài sân sau thì kẻ phá hoại hẳn đã tính đến việc
tôi sẽ bị kẹt cứng ở đó. Theo cách ngọn lửa nhanh chóng lan đến hàng cây lê Bradford trong khoảng sân nhỏ, nếu tôi không trèo được qua hàng rào
để thoát ra thì tôi đã chết nghẻo ở đó rồi.
Dù vậy, rất có thể cô ta không nghĩ
là tôi lại thoát được rangoài từ lối tầng trên. Khói bốc lên mù mịt, và
bạn thật sự córất ít thời gian để thoát ra khỏi ngôi nhà đang cháy bùng
bùng trước khi bạn bị ngạt khói. Tôi biết vì tôi đã xem tài liệu về
những ngôi nhà cháy và cách chúng lan nhanh đến thế nào. Bằng việc che
mũi và miệng lại bằng khăn uớt, tôi đã giành cho mình một vài phút
giây quý báu. Một cái khăn uớt khác quấn quanh đầu và vai giúp cho
tôi khỏi những tia lửa và tàn tro nóng bắn vào. Thêm nữa, thoát ra
ngoài bằng lối cửa sổ căn phòng ngủ thứ hai và trèo qua hàng rào,
nỗi tức giận, sự liều lĩnh, nỗi tuyệt vọng cùng với sức mạnh dẻo dai
do tập luyện nhiều đã trợ giúp rất nhiều.
Bạn không bao giờ biết được khi trở thành một cựu đội trưởng đội cổ vũ lại trở nên hữu dụng cực kỳ.
Để liền mạch, họ kết hợp lời khai với
cuộc gọi đến 911 của tôi,họ có một bản sao cuộc gọi, vì thế tất cả các
cảnh sát trongtòa nhà này đều đã nghe thấy tôi nói với nhân viên trực
tổng đài rằng đội cứu hỏa sẽ tả được căn nhà nào là của tôi vì nó là một căn nhà mà các cửa sổ đang cháy bừng bừng. Vì lý donào đó mà tất cả bọn họ hẳn cũng đã nghe đi nghe lại đoạnbăng đó hơn một lần.
Và tôi phải xem đoạn băng quay cảnh đám đông ở hiện trường vụ hỏa hoạn.
Tôi ngồi xem cuốn băng qua một cái ti
vi nhỏ xíu trong văn phòng của Wyatt cùng với anh, Thám tử Forester và
Maclnnes. Wyatt thậm chí còn gọi đến yêu cầu có cuộn băng trước khi nói
chuyện với tôi, chính vì thế tôi được quan sát lạichính mình, nhìn tôi
trông kinh khủng y như tôi đã nhớ, hình ảnh tua đi tua lại khi máy quay
chầm chậm quét từ trái qua phải và ngược lại. Cái mà tôi không thấy trên màn hình lại là mái tóc vàng trong cái áo khoác có mũ trùm đầu.
Tôi cực kỳ thất vọng. Tôi viết ra tờ giấy. Em không nhìn thấy cô ta. Cô ta không có ở đó.
“Xem tiếp đi, “Wyatt lên tiếng. “Người ta quay cảnh đám đông hơn một lần mà.”
Thế là chúng tôi xem lại từng cảnh một.
Cuối cùng máy quay cũng bắt được một góc của cô ta, vì khuôn mặt đã bị
che lấp – chiếc mũ trùm hết cả khuôn mặt chỉ một lọn tóc vàng thò ra
ngoài cái áo khoác thả xuống xương quai xanh, có thể là cả một nửa viền
cằm bên phải. Nhìn cô ta gần giống một gã contrai mặc sơ mi đỏ, thế nên
không cách nào mà phóng to hình ảnh lên để có được hình cô ta rõ hơn.
Nhớ lại những hình ảnh lưu lại trong
đầu, tôi phân tích khoảng khắc lúc tôi nhận ra cô ta là kẻ đã bám
theo tôi, khi cô ta nhìnchằm chằm vào tôi với vẻ ác tâm lộ rõ. Hừ, một
anh chàng giống hệt đã đứng ngay bên cạnh cô ta; tôi nhớ áo cậu ta màu
đỏ. Cuốn băng này phải được quay ngay thời điểm trước hay ngay sau đó,
có thể là khoảng sau, vì khuôn mặt của cô ta bị che khuất như thể cô ta
đang bỏ đi vậy. Maclnes nói có thể cô ta đã phát hiện ra là có máy quay.
“Anh chàng mặc áo đỏ là điểm khởi đầu,”
Wyatt lên tiếng. “Cậu ta có thể nhớ ra điều gì đó về cô ta, có khi thậm
chí còn quen biết nữa.”
“Chúng tôi vẫn đang vận động các nhà xung quanh”, Forester nói. “Tôi sẽ in ảnh ra. Ai đó sẽ nhận ra anh ta.”
Tôi đang nhấm nháp thứ đồ nóng để làm
dịu đi cuống họng của mình. Wyatt thậm chí còn xin được một gói trà
và pha cho tôi một tách; tôi không biết là có gì khác biệt, nhưng
trà dường như có hiệu quả đối với chứng rát cổ hơn là một tách cà phê.
Hai viên aspirin cũng làm giảm cơn đau, nhưng tôi vẫn chưa nói
được. Wyatt gợi ý đưa tôi đi khám ở phòng cấp cứu để kiểm tra sức khỏe,
một ý tưởng mà tôi bác bỏ thẳng thừngbằng chữ KHÔNG to tướng hết nguyên
một khổ giấy A4.
Mọi chuyện có vẻ tẻ ngắt trong một lúc.
Suốt khoảng thời gian tạm lắng đó, Wyatt trò chuyện với nhân viên phụ
trách bảohiểm của cả tôi và anh. Anh cũng gọi cho Mẹ. Anh nói chuyện
với mẹ anh, bảo đảm thêm một lần nữa với bà rằng tôi và anh đều ổn.
Lúc trưa, tôi mệt đứt hơi. Tôi mệt, chấm hết. Tôi cần đi mua sắm và bổ sung cho đủ vào tủ quần áo, nhưng lần đầu tiên trong đời tôi không thể nào nhiệt tình nổi với việc mua sắm. Tôi
đã yêu thích đám quần áo của của tôi; tôi muốn chúng cơ.Tôi muốn những
cuốn sách của mình, nhạc của mình, đám bát đĩa nữa. Tôi muốn đồ đạc của
tôi. Tôi bắt đầu mới thấm thía rằng toàn bộ đồ đạc của tôi đã thật sự ra đi không thể nào cứu vãn nổi.
Jenni, chúa phù hộ nó, đã mua cho tôi
hai bộ đồ lót; tôi hoàntoàn không phải đi mua sắm bất cứ thứ gì trong
ngày hôm nay, mọi việc có thể đợi đến ngày mai. Chắc tầm này ngày mai
tôi sẽ nói lại được rồi. Hôm nay, tôi chỉ muốn làm những việc bình
thường hàng ngày của tôi. Tôi muốn đến chỗ làm.
Tôi đưa cho cảnh sát lời khai đựơc viết
ra của mình.; tôi đã xem cuộn băng ghi hình và chỉ được ra cô ả tâm thần điên loạn đó, tất cả những điều tốt đẹp đều đã hoàn thành. Tôi không
thấy lý do nào để tôi phải luẩn quẩn ở đây nữa cả.
Tôi viết cho Wyatt một dòng, nói với anh rằng tôi sẽ đi làm.
Anh tựa lưng vào ghế, cái nhìn dữ dội kiểu của một trung úy cảnh sát. “Anh không nghĩ đó là một ý hay.”
Tôi viết một mảnh giấy khác. Em nghĩ đó là ý tưởng vĩ đại. Côta biết có thể tìm ra em ở đó.
“Chính vì lý do đó mà anh thà để một trong số các cảnh sát nữ lái xe của em loanh quanh đón lõng cô ta còn hơn.”
Để việc này đến ngày mai đi. Em mệt.
Em muốn cuộc sống của em trở lại bình thường cơ. Việc bình thường duy
nhất em có thể làm là đến Great Bods, thế nên em sẽ đi đây.
“Blair,” Anh ngả người về phía trước,
đôi mắt xanh nhìn chăm chú. “Cô ta cố giết em chỉ vài giờ trước. Cái gì
khiến em nghĩ cô ta không làm thế nữa ở Great Bods hả?”
Ôi Chúa ơi, tôi đã không hề nghĩ ra.
Great Bods thật nguy hiểm. dù sao chăng nữa, có khả năng cô ta cho
rằng tôi chỉ là nhân viên chứ không phải là chủ nhân nơi đó. Ý tôi là,
tôi không cài đặt câu trả lời tự động trên điện thoại theo kiểu “Xin
chào, tôi là Blair, tôi sở hữu Great Bods.” Có thể hầu hết cácthành viên đều không biết rằng tôi là chủ một trung tâm thể dục thể hình, vì thông tin này không phải là dạng quảng cáo dán đầy ở khắp nơi. Tôi dễ dàng
trở thành một người quản lý,dĩ nhiên đó là công việc của tôi.
Điều duy nhất khiến tôi khác biệt với
các nhân viên khác là tôi lái một chiếc Mercedes, nhưng thậm chí đó hoàn toàn khônglấy gì làm kỳ quặc vì Keir, một trong số các hướng dẫn viên
thể dục của tôi, còn lái một chiếc Porsche cơ.
Tôi véo vào chóp mũi của mình và nghĩ
ngợi. Có thể tôi đã không suy tính kỹ càng, tự hỏi tại sao mà – nhưng
dường như với tôi tôi không thể chấp nhận sự vắng mặt của Lynn. Cô ấy có cuộc sống riêng ngoài thời gian ở Great Bods, và dẫu cô ấy muốn che
chắn cho tôi, tôi cũng không thể tận dụng lợi thế ấycủa mình hoặc là
tôi sẽ để mất một trợ lý cực kỳ giỏi giang.
Tôi viết tất cả vào giấy, giải thích với Wyatt bằng khả năng hết sức của mình. Tôi chán ngấy việc viết lách chết tiệt này rồi.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, anh đọc
mảnh giấy, rồi xem xét mặt tôi trong một lúc. Tôi không biết anh nhìn
thấy cái gì ở đó, có thể là tôi thực sự cần đến chỗ làm, hay có thể sau
khi suy nghĩ kỹ anh đồng ý với tôi là mối nguy cơ ở Great Bods cũng
chưa cao lắm. “Thôi được,” Cuối cùng anh lên tiếng. “Nhưnganh sẽ phái
người đi cùng em trong suốt khoảng thời gian đó. Ngồi yên đây, anh sẽ
nói rõ với Sếp Gray.”
Anh đã phái một kẻ cứng nhắc trông chừng tôi rồi còn gì, trước đó anh cũng đã làm vậy, nhưng tôi ngồi yên.
Khi anh quay lại, anh nhấc áo khóac ra khỏi cái móc đằng sau cánh cửa và nói. “Đi nào,”
Tôi với lấy túi xách rồi đứng yên, vẻ thắc mắc hiện lên trên mặttôi.
“Anh sẽ tháp tùng em cả ngày.” Anh giải thích.
Tôi cực kỳ hài lòng vì điều đó.