Luyện Vũ Tràng, ngoại trừ sư phụ cung tiễn Trữ Trận của phụ tử hoàng gia và bốn vị hoàng tử, trùng hợp Quách Bá Ngôn tiến cung cũng ở đây.
Tuyên Đức Đế hai tay chắp sau lưng, nhìn thấy từ xa xa có ba đứa bé đi tới bên này, ông bất ngờ chau chau mày, ánh mắt dừng lại trên mặt Tống Gia Ninh một lát, hỏi Quách Bá Ngôn: “Nữ oa áo hồng nhạt kia, là nữ nhi ngươi mới nhận?”
Quách Bá Ngôn nghiêm mặt nói: “Đúng là thứ nữ Gia Ninh của thần, Hoàng Thượng, nàng vừa mới vào phủ, thần vẫn chưa có an bài ma ma dạy nàng quy củ, có chỗ nào thất lễ kính xin Hoàng Thượng khoan dung.”
Tuyên Đức Đế cười cười: “Ái khanh nói quá lời, trẫm sao có thể so đo với một tiểu nha đầu, nhưng đứa nhỏ này vẻ mặt có phúc, quả thật là khiến người thích.”
Đang nói chuyện, ba người Quách Kiêu đã đến gần.
“Phụ hoàng!” Đoan Tuệ công chúa cười sáng lạn nhào tới trong ngực Tuyên Đức Đế.
Tuyên Đức Đế yêu thương ôm lấy, vỗ vỗ bả vai nữ nhi, nhìn huynh muội Quách gia.
“Quách Kiêu bái kiến Hoàng Thượng.” Quách Kiêu dẫn đầu hành lễ, bởi vì thường tiến cung, quen thuộc với Tuyên Đức Đế, hắn không cần quỳ lạy. Sau lưng thiếu niên, Tống Gia Ninh sớm đã được Quách Kiêu chỉ điểm, lúc này lấy hết dũng khí đứng ở phía bên phải Quách Kiêu, có hơi rớt lại phía sau một bước, sau đó cả người cứng ngắc vén áo thi lễ với Tuyên Đức Đế: “Thần nữ bái kiến Hoàng Thượng.”
Nữ đồng mười tuổi, âm sắc vốn mềm mại ngọt ngào, lúc này diện thánh trong lòng kính sợ, giọng nói càng nhẹ, là hình dáng của đứa nhóc đáng thương.
Tuyên Đức Đế không chú ý một tiểu nha đầu quá nhiều, ra hiệu hai hài tử miễn lễ, một bên kia của Tuyên Đức Đế, Tống Gia Ninh xuất hiện, lại như một luồng gió xuân, ở trong bốn vị hoàng tử thổi lên một tia sóng gợn. Đại hoàng tử năm nay mười tám, hình thể cường tráng khôi ngô, võ nghệ siêu quần, trong nội cung đã có thông phòng thị tẩm, mỹ nhân sẽ hấp dẫn hắn, nữ đồng xinh đẹp còn chưa đủ để cho hắn động tâm.
Nhị hoàng tử mười bảy tuổi, về mặt nữ sắc cũng kiếm được chỗ then chốt, nhưng giống với Đại hoàng tử, đối với hài tử không có hứng thú.
Tam hoàng tử Triệu Hằng, năm nay mười lăm, chính là huynh đệ ruột thịt một mẹ sinh ra với Đại hoàng tử, bởi vì trời sinh miệng có tật nóilắp, thuở nhỏ quái gở không thích thân cận với người khác, bất kể nam nữ. Hiện tại đừng nói một tiểu nha đầu mười tuổi, cho dù là mỹ nhân xinh đẹp sắc nước hương trời, hắn cũng chưa chắc nhìn vào mắt.
Duy chỉ có Tứ hoàng tử mười ba tuổi, liếc nhìn liền thích tiểu biểu muội mới tới, loại thích này, cũng không phải là khát vọng chiếm lấy của nam nhân đối với nữ nhân, mà là hảo cảm đơn thuần, tựa như huynh đệ Quách Phù Quách Thứ của nhị phòng Quốc Công Phủ, có muội muội xinh đẹp liền muốn nói nhiều với nàng mấy câu, dỗ dành nàng cười với mình.
Thừa dịp Tuyên Đức Đế hỏi thăm Quách Kiêu công phu luyện được như thế nào, Tứ hoàng tử vốn bất động, nhưng người lại len lén nháy mắt ra hiệu với Tống Gia Ninh.
Đáng tiếc Tống Gia Ninh ghi nhớ quy củ “Tiến cung không thể nhìn loạn”, thành thành thật thật đứng bên cạnh kế phụ, ngoan ngoãn đâu cũng không nhìn. Tứ hoàng tử là hoàng tử nhỏ nhất trong cung, Tuyên Đức Đế chưa thoát ra khỏi thói tục tập quán, đối với con út càng dung túng cưng chiều chút ít, cho nên Tứ hoàng tử lá gan khá lớn, nhặt lên một hòn đá nhỏ, hơn nữa dưới cái nhìn chăm chú sắc bén của Quách Bá Ngôn, chuẩn xác mà ném đến bên chân Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh lại càng hoảng sợ, giật mình nhìn qua.
Tứ hoàng tử cười với nàng, lộ ra hàm răng với mấy cái răng trắng noãn chỉnh tề, hai bên trái phải đều có một cái răng khểnh, giúp thiếu niên tăng thêm vài phần tinh nghịch. Tuyên Đức Đế giữa trán đầy đặn khí vũ hiên ngang, dưới gối hoàng tử công chúa cũng đều là Nhân Trung Long Phượng, Tứ hoàng tử mày rậm mắt to uy vũ sanh uy, đặt ở nơi nào cũng là binh sĩ tuấn tú hạc giữa bầy gà, nhưng giờ này khắc này, Tống Gia Ninh lại không kiểm soát được bị thiếu niên bên cạnh Tứ hoàng tử, hấp dẫn tất cả lực chú ý.
Tam hoàng tử Triệu Hằng, Thiên Tử tương lai.
Kiếp trước Tống Gia Ninh may mắn gặp được vị tiềm long này một lần, lúc ấy nàng quỳ đến cả người chết lặng, chật vật nằm trên mặt đất, từ dưới nhìn lên, chỉ cảm thấy Đế Vương cao lớn giống như núi cao nguy nga, khuôn mặt như ngọc cũng giống như hơi nước vấn vít trên đỉnh núi sau cơn mưa, mông lung không rõ, chỉ có thể bằng cảm giác kết luận hắn nhất định là tuấn mỹ vô trù, chỉ có thể mơ hồ mà cảm nhận được thanh quý ung dung bẩm sinh trên người Đế Vương.
Hôm nay, nàng mới chân chính lĩnh hội được phong thái của Tam hoàng tử. Hắn mười lăm tuổi, cơ thể chưa nẩy nở, càng giống một gốc cây sam xanh biếc một mình sinh trưởng trong núi, thon dài cao ngất, giống như người quên đời đứng một mình. Tứ hoàng tử mày rậm mắt to, Tam hoàng tử khuôn mặt thanh tú, vô cùng tuấn dật phong lưu, nhưng mắt hắn lại như mây mù, vắng lặng không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, nhàn nhạt liếc tới đây, giống như có mưa rơi mát lạnh trong lòng…
Cảm giác mát lạnh quét sạch toàn thân, Tống Gia Ninh đột nhiên thanh tỉnh, chỉ thấy Tam hoàng tử đã dời ánh mắt.
Tống Gia Ninh bỗng nhiên ai cũng không dám nhìn, một lần nữa cúi đầu, không có nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của Tứ hoàng tử.
Cung, nỏ, tiễn đều đã chuẩn bị hoàn tất, cuộc khảo thí các hoàng tử chuẩn bị bắt đầu.
“Phụ hoàng, so năng lực không có ý nghĩa, chúng ta đánh cuộc một lần nhé? Mời Trữ sư phụ làm trọng tài.” Đoan Tuệ công chúa giọng nói lanh lảnh, vô cùng vui vẻ.
Tuyên Đức Đế cưng chiều cười: “Được, vậy con dự định cược ai thắng?”
Đoan Tuệ công chúa chăm chú nhìn Quách Kiêu, từ trong túi thơm lấy ra một thỏi bạc, thoải mái nói: “Con cược Kiêu biểu ca.”
“Đoan Tuệ muội hay lắm, khuỷu tay lại chìa ra ngoài, xem ta sau này có mang quà tặng cho muội hay không.” Đại hoàng tử vừa kéo cung vừa cao giọng trêu ghẹo nói. Trong chư vị hoàng tử, dung mạo hắn rất giống Tuyên Đức Đế, dáng vẻ đường đường uy phong lẫm lẫm, chính là nhi tử Tuyên Đức Đế coi trọng nhất, cũng là vị hoàng tử duy nhất có thể vào Trung Thư Tỉnh dự thính chính sự, đủ thấy kỳ vọng to lớn mà Tuyên Đức Đế dành cho trưởng tử.
Đoan Tuệ công chúa cười hắc hắc: “Bốn người các huynh đều là hoàng huynh của ta, ai ta cũng không thể bất công, đành phải cược Kiêu biểu ca thôi.”
Đại hoàng tử hừ hừ, Quách Kiêu được ưu ái cũng không thấy bất kỳ vui mừng gì.
Đoan Tuệ công chúa giao thỏi bạc cho sư phụ cung tiễn Trữ Trận. Tuyên Đức Đế mắt nhìn trưởng tử, chỉ thị thái giám lấy ra hai mươi lượng bạc, đặt cửa tiểu nhi Tứ hoàng tử. Ai sẽ thắng, trong lòng mọi người đều đã có đáp án, nếu như Hoàng Thượng cố ý cược sai, Quách Bá Ngôn liền lấy ra mười lượng bạc, đặt cửa Đại hoàng tử.
“Gia Ninh cảm thấy ai sẽ thắng?” Nữ nhi không hiểu chuyện, nhưng Tuyên Đức Đế muốn chăm sóc con gái yêu của Quách Bá Ngôn, yêu thương hỏi Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh căn bản không ngờ tới mình cũng sẽ tham dự trong đó, đối mặt với đôi mắt giống như cười mà không phải cười của Tuyên Đức Đế, lập tức luống cuống.
Quách Bá Ngôn đưa cho nữ nhi một thỏi bạc, cười trấn an nói: “Gia Ninh không cần khẩn trương, muốn cược ai thì cược.”
Tống Gia Ninh nhận bạc, len lén liếc mắt vị trí Tam hoàng tử. Tổng cộng năm người tỷ thí, hiện tại liền còn lại nhị hoàng tử, Tam hoàng tử không có ai chọn, ai không muốn có người thấy được mình chứ? Nếu như hai người đều ở đây chờ mong khẳng định của nàng, nàng đặt cửa người khác chính là đắc tội hai vị hoàng tử, hai chọn một mà nói, Tống Gia Ninh có ngốc, cũng muốn chọn Tam hoàng tử a.
Đừng nhìn Tam hoàng tử hiện tạibất hiện sơn bất lộ thủy[1], hắn thế nhưng là Đế Vương tương lai, tuyệt đối không thể đắc tội.
[1] bất hiện sơn bất lộ thủy
“Ta cược Tam điện hạ.” Bên cạnh đều là quý nhân, mỗi một đạo ánh mắt đều là áp lực, Tống Gia Ninh đỏ mặt nói ra, nói xong lo lắng không yên mà nhìn về phía Tam hoàng tử, muốn nhìn một chút đối phương là thái độ gì, lại thấy Tam hoàng tử cúi đầu giương dây cung, phảng phất giống như không nghe thấy. Tống Gia Ninh không khỏi bất an, Tam hoàng tử này, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nửa điểm vui buồn cũng không lộ, quá cao thâm khó lường.
Triệu Hằng đang suy nghĩ gì?
Không để ý đảo qua bóng dáng hồng nhạt xa xa, mây mù vấn vít tận sâu trong đáy mắt hắn, tạo nên một chút lạnh lẽo thấu xương. Toàn bộ kinh thành đều biết hắn có tật miệng, đều biết “Tam hoàng tử tư chất bình thường, văn không thể võ không phải”, không được Hoàng Thượng chào đón nhất, kế nữ của Quách Bá Ngôn chọn hắn, là cố ý châm chọc hắn, hay là nhìn hắn đáng thương, đồng tình với hắn?
Là bên nào thì hắn cũng đều không thích.
Nhị hoàng tử bắn xong, Triệu Hằng kéo cung dẫn tên, nhắm vào mục tiêu bên ngoài hồng tâm, buông tay, mũi tên lông vũ nhanh chóng bắn ra, lập tức không có vào vị trí chủ nhân nhắm. Phía bên phải truyền đến một tiếng tiếc nuối thở dài của nhị hoàng tử, Triệu Hằng mặt không biểu tình, lúc xoay người lại không để lại dấu vết nhìn nhìn Tống Gia Ninh. Tống Gia Ninh đang rướn cổ nhìn mục tiêu ở đằng xa, phát hiện Tam hoàng tử bắn chệch, Đại hoàng tử, nhị hoàng tử đều ở giữa hồng tâm, nàng khẩn trương nắm lấy vạt áo, sợ Tam hoàng tử bắn kém cỏi nhất, hắn sẽ không vui.
Ở trong mắt Tống Gia Ninh, Tuyên Đức Đế là lão Hoàng Thượng, Tam hoàng tử là tiểu Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thua, có thể không nghiêm trọng sao?
Triệu Hằng thu hồi ánh mắt, đợt tỷ thí thứ hai, hắn tiếp tục nhắm vào cạnh ngoài hồng tâm, nhưng trước khi buông tay, trong đầu ngoài ý muốn thoáng hiện ra dáng vẻ nắm chặt tay của nha đầu béo vì hắn khẩn trương. Ánh mắt khẽ nhúc nhích, cánh tay Triệu Hằng thoáng dời xuống.
“Vèo” một tiếng, mũi tên lông vũ ở giữa hồng tâm.
“Hay!” Đang xem thi thố Đại hoàng tử tự đáy lòng khen, hắn làm ca ca ruột, tự nhiên hi vọng đệ đệ giành phần thắng.
Triệu Hằngánh mắt bình tình, đổi hướng nhìn qua Tống Gia Ninh. Tống Gia Ninh nhìn qua mục tiêu của Tam hoàng tử, cao hứng cực kỳ, mắt hạnh sáng ngời ánh nước, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa đào so với một khắc trước càng xinh đẹp hơn, rực rỡ phấn khởi. Phát hiện nha đầu béo muốn nhìn qua, Triệu Hằng nhàn nhạt mở to mắt, ánh mắt vô ý xẹt qua Tuyên Đức Đế.
Tuyên Đức Đế long nhan bình tĩnh, chỉ ở hồng tâm Tứ hoàng tử bắn trúng, khen ngợi nở nụ cười.
Triệu Hằng không ao ước không đố kị.
Hắn biết mình có tật nói lắp, hắn còn nhỏ, từng khắc khổ đọc sách chuyên cần luyện võ, hi vọng dùng thông tuệ đền bù chỗ thiếu hụt của thân thể. Tám tuổi nhị ca giải không ra đề mục, sáu tuổi hắn dễ dàng ứng đối, trả lời xong, hắn chờ mong mà quan sát phụ hoàng, phụ hoàng quả nhiên long nhan cực kỳ vui mừng, nhưng vui vẻ này chỉ kéo dài ngắn ngủn trong nháy mắt, ngay khi hắn âm thầm thỏa mãn, phụ hoàng sờ sờ đầu hắn, khe khẽ thở dài: “Con ta thiên tư thông minh, đáng tiếc…”
Đáng tiếc là người nói lắp sao?
Nhưng hắn chỉ là nói không giỏi thôi, những cái khác các huynh trưởng có thể làm hắn cũng có thể làm rất tốt, phụ hoàng vì sao phải đáng tiếc?
Hắn không phục, hắn tiếp tục cố gắng, mười tuổi luyện thành bách phát bách trúng, nhưng đổi lấy là phụ hoàng từ tiếc hận trở nên thờ ơ, là sau khi nhị ca Tứ đệ đám phi tần khen ngợi nhất định bổ sung một câu đáng tiếc. Hắn không thích nghe, hắn không cần bất kỳ kẻ nào thương tiếc, thay vì hắn bị người thương cảm, hắn thà rằng như bọn họ mong muốn, làm người nói lắp tầm thường.
Một hoàng tửnói lắp, tầm thườngmới là bình thường, bọn họ không hề khen hắn, cũng không đáng tiếc hắn, lỗ tai thanh tịnh.
Cho nên hắn học tập bình thường, võ nghệ bình thường, như hiên tại, có thể bắn trúng hồng tâm, đám người phụ hoàng coi là may mắn.
Mũi tên thứ ba, Triệu Hằng bắn trúng bên ngoài hồng tâm.
Đây là một ván cuối cùng, Triệu Hằng giao cung tiễn cho thái giám, lạnh nhạt tự nhiên đi qua một bên, tầm mắt buông xuống, chờ phụ hoàng phê bình.
Đại hoàng tử thắng, Tuyên Đức Đế cười nhắc nhở lão đại ngoài luyện võ cũng phải đọc nhiều sách. Nhị hoàng tử thứ bậc thứ hai, Tuyên Đức Đế liền chỉ ra chỗ chưa được của nhi tử. Tới trước mặt Tam hoàng tử, Tuyên Đức Đế cái gì cũng không nói, cuối cùng sâu sắc khen ngợi một phen tiểu nhi tử tiến bộ thần tốc, về phần Quách Kiêu xếp thứ ba, Tuyên Đức Đế cũng động viên một phen, trong lòng thì rõ ràng, Quách Kiêu cố ý nhường.
Tuyên Đức Đế phê bình hoàn tất, Đoan Tuệ công chúa cười hì hì chạy đến trước mặt Quách Bá Ngôn: “Đại Cữu Cữu, bạc của con…”
Quách Bá Ngôn thống khoái trả lại tiền đặt cược cho cháu ngoại gái, còn nhiều hơn mười lượng.
Đoan Tuệ công chúa cao hứng rời đi, Quách Bá Ngôn lại cho hai thỏi bạc còn dư lại cho tiểu nữ nhi.
“Đa tạ phụ thân.” Trưởng bối ban thưởng, Tống Gia Ninh ngoan ngoãn nhận lấy, nghĩ đến thành tích Tam hoàng tử kế cuối, nàng vẫn có chút lo lắng, lần nữa nhìn hắn, không ngờ Tam hoàng tử vậy mà cũng ở đây nhìn nàng, hơn nữa giống như đã nhìn chằm chằm nàng đã lâu rồi. Trong lòng Tống Gia Ninh hoảng hốt, lập tức không dám nhìn nữa, cúi đầu, giả bộ nghiêm túc cất bạc trong hầu bao.
Nhưng Triệu Hằng lại thấy rõ sự lo lắng tận đáy lòng của nha đầu béo, cho đến giờ phút này, hắn mới xác định, nàng khẩn trương hắn thắng thua như vậy, cũng không phải là vì mấy lượng bạc, mà là đơn thuần để hắn trong lòng.
Nhưng, vì sao?
Tác giả có lời muốn nói: Gia Ninh: bởi vì ta thích ngươi nha.
Triệu Hằng: thật sự?
Gia Ninh: cái kia, nói thật đừng đánh ta ha ha, thật ra là bởi vì trên đỉnh đầu ngươi kim quang vạn trượng!
sau khi trầm mặc hồi lâu, trong phòng bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng BA~ bộp bộp.