Đại thọ năm mươi lăm của Thái phu nhân, đám con cháu đều phải chuẩn bị thọ lễ.
Thái phu nhân là lão thái thái hiền lành nhất mà Tống Gia Ninh gặp được trong cả hai đời, đối với hai mẹ con các nàng cũng vô cùng yêu thương, ở trong lòng Tống Gia Ninh, Thái phu nhân liền giống như Bồ Tát trên bầu trời, cho nên nàng đã bắt đầu chuẩn bị thọ lễ từ sớm rồi. Lễ tặng cho Quách Kiêu qua loa thì cũng không sao, nhưng khăn thêu Tiên Hạc ngậm đào tặng cho Thái phu nhân, Tống Gia Ninh trước sau đã thay đổi ba bốn khăn, khỏi phải nói dụng tâm như thế nào.
Mùng sáu mừng thọ, Tống Gia Ninh mùng bốn đã thêu xong khăn xong, kích động chạy tới Hoán Nguyệt Cư tìm mẫu thân.
Thu Nguyệt, Thái Vi đứng ở dưới mái hiên, thấy Tống Gia Ninh, hai nữ nhân nhìn nhau, cùng lên tiếng nghênh đón nói: “Tứ cô nương tới rồi!”
Tống Gia Ninh một lòng đều đặt ở trên cái khăn mình thêu, không có nhìn kỹ các nàng, cười cười, trực tiếp thẳng hướng đi vào bên trong. Thu Nguyệt ngẫm lại Quốc Công gia mới đi vào thời gian một chén trà, bên trong cũng không có truyền ra động tĩnh gì, liền không có ngăn cản, chỉ giải thích một chút nói: “Quốc Công gia ngày hôm nay hồi phủ sớm, đang nói chuyện với phu nhân.”
Tống Gia Ninh nghe vậy, bước chân chậm lại.
Trên noãn tháp phía đông, Lâm thị mới từ trong ngực Quách Bá Ngôn thoát ra, nhanh chóng sửa sang lại quần áo một phen, tức giận liếc mắt ôm lấy Mậu Ca Nhi đặt ở trên đùi nam nhân để che giấu, lúc này mới cất giọng kêu: “An An vào đi, nương vừa nhắc con đó.”
Tống Gia Ninh nhẹ nhàng thở ra, thực sợ mẫu thân và kế phụ đang ân ái.
Vào phòng, trông thấy mẫu thân ngồi ở trước giường, kế phụ ôm đệ đệ ngồi ở bên trong, nam nhân tuổi gần bốn mươi, mặc một thân áo áo dài ở nhà màu xanh đá, khóe miệng mang ý cười nhìn nàng, vẫn toát ra một loại uy nghiêm của người có chức tước cao, nhưng lúc này hắn đang ôm một đứa con trai bốn tháng, thấy thế nào cũng giống một người cha hiền.
“Phụ thân.” Tống Gia Ninh cười kêu lên.
Quách Bá Ngôn gật gật đầu, hiếu kỳ nói: “Mới tới sao?” Nữ nhi này dính đệ đệ, trước kia hắn mỗi lần trở về, tiểu nha đầu cơ hồ đều ở chỗ mẫu thân dỗ dành đệ đệ chơi.
Tống Gia Ninh liền lấy ra khăn nàng thêu rất lâu, ngại ngùng nói: “Thọ lễ vừa thêu xong tặng tổ mẫu, muốn mời nương con xem qua.”
Quách Bá Ngôn không hiểu châm tuyến, ừ một tiếng, cúi đầu dỗ dành con trai.
Lâm thị nhận khăn nữ nhi thêu, hai mặt đều cẩn thận nhìn qua, cười khích lệ nói: “An An châm tuyến càng ngày càng tốt, tổ mẫu con nhất định rất thích, mau cất vào, đừng làm bẩn.”
Đạt được khen ngợi, Tống Gia Ninh thật cao hứng, nghe thấy tiếng y y nha nha của đệ đệ, mới nhớ ra đã nửa ngày không có chơi cùng đệ đệ, không khỏi nhìn chằm chằm vào đệ đệ. Quách Bá Ngôn còn chưa có ôm đủ, nhưng nhìn ra khát vọng trong mắt hạnh của nữ nhi, hắn cười cười, ra hiệu Tống Gia Ninh đến ngồi lên trên sập, giao Mậu Ca Nhi cho nữ nhi.
Mậu Ca Nhi bốn tháng, trắng trắng mập mập, mắt to đen nhánh linh động, đã có thể nhận ra người thân hay thường gặp. Thấy tỷ tỷ, miệng nhỏ hắn toe toét, lộ ra lợi nhỏ trắng nõn, Tống Gia Ninh vô cùng thích, một tay ôm đệ đệ, một tay giơ lên, dùng vòng ngọc trên cổ tay trêu chọc đệ đệ.
Lâm thị nhìn đôi nhi nữ này, nhớ tới một việc, nói với Quách Bá Ngôn: “Hôm nay phu nhân Hộ Bộ Thị Lang Lưu đại nhân tới thăm mẫu thân, kéo tay Đình Phương khen cả buổi, ta nghe trong lời nói của nàng, giống như có ý tác hợp Đình Phương với Nhị công tử nhà họ.”
Liên quan đến hôn sự tỷ tỷ, Tống Gia Ninh vụng trộm vểnh tai lên nghe.
Quách Bá Ngôn không chút nghĩ ngợi nói: “Ai tới hỏi đều không cần để trong lòng, Chính Xương là binh sĩ tốt ta tận mắt nhìn nó lớn lên, chỉ cần mùng sáu Đình Phương tự mình nhìn xong, hai nhà chúng ta liền có thể chính thức nghị hôn rồi.” Hắn cùng với Trấn Bắc tướng quân Hàn Đạt là giao tình sống chết có nhau, Hàn gia chỉ có Hàn Đạt một phòng, nữ nhi gả đi là thiếu phu nhân duy nhất, không có chị em dâu phiền não, phía trên mẹ chồng từ nhỏ liền thích nàng, là thích hợp nhất.
Lâm thị tự nhiên biết rõ Hàn gia tốt, nhẹ nhàng cảm khái nói: “Chính là quá xa, ta sợ Đình Phương một người ở bên kia, sẽ nhớ nhà.”
Quách Bá Ngôn không nói chuyện, hắn cũng không nỡ để nữ nhi lấy chồng ở xa, nhưng Hàn gia là quy túc tốt nhất nửa đời sau của nữ nhi.
Tống Gia Ninh cúi đầu nhìn đệ đệ, lỗ tai lại nghe hết lời đàm luận của cha mẹ, trong lòng nói không rõ là tư vị gì, có không nỡ xa Đình Phương tỷ tỷ, cũng biết rõ Hàn gia là hài lòng kết duyên với tỷ tỷ, cũng có một chút ê ẩm đắng chát. Nếu như kiếp trước, phụ thân mẫu thân đều tốt, bọn họ khẳng định cũng có thể thủ thỉ thù thì như vậy thương lượng hôn sự của nàng, vì nàng chọn lựa trượng phu tốt nhất, nở mày nở mặt tiễn nàng xuất giá, có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, trượng phu của nàng cũng không dám tùy tùy tiện tiện tặng nàng cho người ngoài…
Đắm chìm trong nỗi cơ khổ không nơi nương tựa kiếp trước, cổ tay bỗng nhiên bị kéo mạnh, Tống Gia Ninh hoàn hồn, chỉ thấy hai bàn tay mập của Mậu Ca Nhi lại có thể ôm lấy cánh tay vô ý thả thấp của nàng, dùng sức nhét vào trong miệng hắn. Nhìn đệ đệ tiểu tham ăn há to miệng, Tống Gia Ninh bỗng nhiên quên hết tất cả không vui, cúi đầu cụng cụng cái trán với đệ đệ.
Kiếp trước vô cùng khốn khổ, nhưng đời này mẫu thân còn sống, kế phụ đối với nàng cũng rất tốt, còn nhiều thêm một đệ đệ ruột, có nhiều người nhà quan tâm như vậy, Tống Gia Ninh tin tưởng đời này mình sẽ giống như Đình Phương tỷ tỷ, gả cho nam nhân tốt có thể cho nàng cuộc sống an ổn.
Đến mùng sáu ngày hôm đó, mẫu tử Hàn phu nhân đến Sướng Tâm Viện mừng thọ Thái phu nhân, Tống Gia Ninh và ba cô nương đã sớm trốn ở phòng bên, Đình Phương ngượng ngùng một người trốn rất xa, Tống Gia Ninh và Lan Phương, Vân Phương núp ở sau màn cửa, chờ mong nhìn ra phía ngoài. Tống Gia Ninh một mình một người chiếm hết một bên, mẫu tử Hàn Chính Xương sóng vai đi tới, may mắn Hàn Chính Xương vô cùng cao lớn, khiến ba tỷ muội nhìn rất rõ ràng.
Nam nhân không tính là tuấn lãng lắm, nhưng tuyệt đối là tướng mạo đường đường, Tống Gia Ninh ấn tượng sâu sắc nhất chính là cái mũi thẳng tắp của Hàn Chính Xương, lộ ra đặc biệt nghiêm túc. Bản thân nhìn đã đủ rồi, Tống Gia Ninh chạy tới kéo tỷ tỷ xấu hổ tới nhìn, nàng xốc lên một chút màn cửa cho tỷ tỷ nhìn. Phụ thân tổ mẫu chọn nam nhân cho nàng, Đình Phương sao có thể không hiếu kỳ, tình trong như đã mặt ngoài còn e liếc nhìn ra ngoài, lần đầu tiên chú ý tới là nam nhân này rất cao, còn cao hơn cả ca ca, nhìn lần thứ hai thì cảm thấy nam nhân này hơi đen, không có xinh đẹp bằng ca ca, cuối cùng nhịn cười rụt rè lại liếc mắt nhìn lần nữa, thì lại cảm thấy cũng khá ưa nhìn, lớn lên đoan chính, phẩm hạnh có phụ thân đảm bảo, nàng còn có cái gì phải lo lắng hay sao?
Nhìn xong rồi, Đình Phương đỏ mặt đi ra, thọ yến ngày đó tiệc tan, Thái phu nhân hỏi riêng Đại Tôn Nữ bà thương yêu nhất, Đình Phương đỏ bừng đôi má gật đầu, đồng ý. Thái phu nhân cuối cùng cũng giải quyết xong một tâm sự, nhưng cũng cảm thấy lưu luyến, nhìn về phía Quách Bá Ngôn và Lâm thị chuyển đạt hết tâm ý của cháu gái, sau đó liền giao hôn sự cho Lâm thị an bài, bà toàn tâm toàn ý ở cùng cháu gái.
Phụ tử Trấn Bắc tướng quân Hàn Đạt cuối tháng hai sẽ phải trở về biên cương, đúng lúc hạ tuần có một ngày tốt, hôn sự hai nhà chính thức định xuống, hẹn cuối năm hai người Hàn gia hồi kinh báo cáo công tác sẽ thành hôn.
Đại sự giải quyết xong, phụ tử Hàn Đạt phóng ngựa rời kinh, chỉ lưu lại Hàn phu nhân trấn giữ ở Trấn tướng quân phủ, lo liệu sính lễ cùng các loại thủ tục. Cùng ngày, Sở vương phủ phái người đưa thiệp cưới cho Vệ Quốc Công phủ, mời mọi người Quách gia vào ngày mười tám tháng ba, đến Sở vương phủ uống rượu mừng. Quách Bá Ngôn làm việc cẩn thận, âm thầm hỏi thăm, biết được Sở Vương mời quần thần phần lớn là do chính Tuyên Đức Đế gợi ý, lúc này mới yên tâm.
Sở Vương chính là trưởng tử của Tuyên Đức Đế, đứa con trai đầu tiên thành thân, Tuyên Đức Đế tự nhiên hi vọng tổ chức vô cùng náo nhiệt, hiển lộ rõ ràng sự uy nghi của Thiên gia.
Về phần Vệ Quốc Công phủ, dự tiệc nam khách chỉ có phụ tử Quách Bá Ngôn, nữ quyến do Thái phu nhân mang theo hai tiểu nha đầu Tống Gia Ninh, Vân Phương, Vương Phủ là nơi quan trọng, đi quá nhiều người, dễ gây phiền toái.
Phải đi Vương Phủ ăn cưới, nên đêm hôm trước Tống Gia Ninh đi ngủ từ sớm, buổi sáng hôm sau đang mơ mơ màng màng ngủ, thì mơ hồ nghe thấy trên đường cái có động tĩnh. Tống Gia Ninh mở to mắt, ngoài cửa sổ còn đen thui, mọi âm thanh đều yên tĩnh, có tiếng bánh xe chuyển động lộc cộc đi xa. Tống Gia Ninh ngáp một cái, liền hiểu, hẳn là Thọ vương bên cạnh xuất phát, sớm đi hỗ trợ thân ca ca bên kia.