Mẫu Đơn ung dung hoa quý, chính là vua của các loài hoa, trong nhà kinh thành quan lại quyền quý cơ hồ đều trồng hoa mẫu đơn, Sở vương phủ cũng không ngoại lệ, hơn nữa vườn mẫu đơn càng lớn. Một đường đá cuội nhỏ từ trong biển hoa uốn lượn, cuối cùng thông hướng đình nghỉ mát lục giác trong vườn, Tống Gia Ninh đỡ cánh tay Phùng Tranh, hai người dọc theo đường nhỏ chậm rãi đi thong thả, hoa mẫu đơn hai bên phần lớn vẫn là nụ hoa, nhưng chung quy cũng có mấy đóa hoa nở trước, hoa khoe màu đua sắc, ganh đua sắc đẹp.
“Hái một đóa cho muội muội cài lên nè.” Thoáng nhìn một đóa Triệu phấn [1] nõn nà, Phùng Tranh cười đề nghị, hôm nay Tống Gia Ninh ăn mặc thật sự trắng trong thuần khiết, tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp ngây thơ, Phùng Tranh nhịn không được muốn tán gẫu về cách ăn mặc làm sao để xinh đẹp hơn.
Kinh thành quý nữ đang thịnh hành dùng hoa làm trâm, Tống Gia Ninh ngó ngó hoa mẫu đơn màu hồng cài trên đầu Phùng Tranh, cười gật gật đầu.
Đại nha hoàn của Phùng Tranh liền bước vào bụi hoa, cẩn thận từng li từng tí hái đóa hoa lớn chừng miệng chén, giao cho Phùng Tranh. Phùng Tranh xoay người lại, tự tay thay Tống Gia Ninh cài lên, hoa giống như mỹ nhân, mỹ nhân lại giống như như hoa, đặt cùng một chỗ, đúng là hoa mang danh quốc sắc cũng thua một bậc. Nhìn mắt hạnh thủy nhuận linh động của Tống Gia Ninh, Phùng Tranh nhịn không được thở dài nói: “Nếu như thật sự có Tiên Nữ hạ phàm, dung mạo muội muội như vậy, nhất định là tiên tử Mẫu Đơn trên trời.”
Tống Gia Ninh “phốc” một tiếng bật cười, nhìn Phùng Tranh nói: “Ta là Mẫu Đơn, Vương Phi là cái gì? Linh Chi tiên thảo sao?”
Phùng Tranh yêu thích y thuật, cho nên Tống Gia Ninh khen nàng là Linh Chi có thể chữa bệnh cứu mạng.
Phùng Tranh giả bộ cả giận nói: “Ngươi là hoa, lại so sánh ta là cỏ, ngươi có tin bổn vương phi sẽ trị tội ngươi hay không?”
“Vương Phi bớt giận, dân nữ không dám nữa.” Tống Gia Ninh ôm lấy Phùng Tranh, cười đùa nói. Phùng Tranh hiện tại là Vương Phi cao quý, nhưng lúc Tống Gia Ninh gặp nàng, Phùng Tranh vẫn chỉ là một nữ nhân bất lực bị Sở Vương bức bách, sự đáng thương, cùng sự cầu cứu trong yên lặng đối với nàng lúc đó của Phùng Tranh, làm cho Tống Gia Ninh không khỏi cảm thấy thân cận, dường như Phùng Tranh và nàng là cùng một loại người. Vì vậy, đối với vị Vương Phi Phùng Tranh này, Tống Gia Ninh chưa bao giờ có loại cảm giác kính sợ giống như đối với Đoan Tuệ công chúa hoặc mấy vị Vương Gia.
Phùng Tranh cũng có cái nhìn như vậy đối với Tống Gia Ninh. Nàng là con gái của quan lại nhỏ, mặc dù đã thành Vương Phi, bậc quan phụ thân không cao làm cho Duệ Vương phi có cữu cữu là Tiết Độ Sứ hoặc những một ít quý nữ khác, lúc nhìn nàng ánh mắt cũng mang theo vài phần khinh thường. Tống Gia Ninh thân phận hơi lúng túng một chút, đối đãi nàng lại chân thành, chỉ có ở cùng một chỗ với Tống Gia Ninh, Phùng Tranh mới đặc biệt cảm thấy nhẹ nhõm, không cần phải thời thời khắc khắc ghi nhớ dáng vẻ nên có của một vị Vương Phi.
Hai người thấu hiểu lẫn nhau, săn sóc cùng dắt tay đi vào đình lục giác nghỉ mát.
Bọn nha hoàn mang trà bánh lên. Trà là trà hoa mẫu đơn mới chế, nước trà hiện ra màu hồng nhàn nhạt, vô cùng xinh đẹp, mùi thơm ngọt dịu, đồ ăn vặt đi kèm là bánh ngọt mẫu đơn. Lấy những cánh hoa mẫu đơn tốt nhất giã nhuyễn với nếp, thêm nhân đậu ngọt vào, vỏ mềm nhân ngọt, vào miệng liền tan, thơm ngon vô cùng.
Đây là bánh ngọt mẫu đơn Tống Gia Ninh lần đầu tiên ăn vào mùa xuân năm nay, nếm hai phần, vui mừng nói: “Vương Phi bánh ngọt này làm thế nào vậy? Làm ngon hơn phòng bếp nhà ta nhiều.”
Phùng Tranh gần đây khẩu vị không tốt lắm, bánh ngọt được bưng lên cũng chỉ dành cho Tống Gia Ninh nhấm nháp, nàng ôn nhu nói: “Ta có sách dạy nấu ăn, trở về lại mang cho ngươi xem, bảo phòng bếp học theo rồi làm.”
Tống Gia Ninh cao hứng gật đầu, mới ăn được một nửa bánh ngọt mẫu đơn, thì chợt nghe xa xa truyền đến một giọng nói trung khí mười phần: “Tam đệ, vườn hoa mẫu đơn của ta đây ngon hơn Bách Quả Lâm của ngươi nhiều đúng không? Bảo ngươi đổi ngươi không đổi, lãng phí vô ích một nơi lớn như vậy.”
Tống Gia Ninh giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy Sở Vương, Thọ vương đã đi tới bên ngoài vườn mẫu đơn rồi, Sở Vương mặc một bộ cẩm bào màu tím sậm, thân hình khôi ngô, Thọ vương mặc một bộ cẩm bào xanh ngọc thật ra chỉ thấp hơn Sở Vương chút xíu, có Sở Vương nên càng làm nổi bật lên vẻ thanh tú của hắn, hai huynh đệ như Sơn Thạch và Tu Trúc, một người cuồng dã, một người nội liễm.
Tống Gia Ninh chậm rãi buông bánh ngọt, mắt thấy hai vị vương gia đã đến đình nghỉ mát, nàng lặng lẽ gỡ hoa mẫu đơn xuống, cùng Phùng Tranh đứng lên. Phùng Tranh là Sở Vương phi, chờ trong đình là được, Tống Gia Ninh sớm đã đi ra khỏi đình, đợi hai vương gia đến gần, thì quỳ gối hành lễ: “Dân nữ bái kiến Đại Điện hạ, Tam điện hạ.”
Sở Vương dừng bước, ngoài ý muốn nhìn cô nương bên cạnh bụi hoa mẫu đơn. Phùng Tranh muốn mời Tứ cô nương Quốc Công Phủ tới đây, Sở Vương sớm đã quên Quách gia Tứ cô nương lớn lên trông như thế nào rồi, chỉ biết là nha đầu kia ăn giỏi, từng ở kinh thành gây ra qua một đoạn tin đồn thú vị, sau đó chỉ mơ hồ nhớ rõ thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn. Hôm nay gặp lại, thân là nam nhân, Sở Vương không thể tránh khỏi chú ý tới mỹ mạo và tư thái của Tống Gia Ninh.
Sở Vương âm thầm kinh diễm, không nghĩ tới tiểu nha đầu vậy mà lớn lên thành một đại mỹ nhân, nếu như là trước khi gặp được Phùng Tranh có người tặng hắn một người có dáng vẻ tư thái như vậy, tám phần mười là hắn sẽ nhận lấy. Nhưng hiện tại… Sau một chút mới lạ ngắn ngủi, Sở Vương nhanh chóng dời ánh mắt, cười với nữ nhân mang hài tử trong đình, rồi nói: “Anh đào trong vườn Tam đệ có mấy quả đã đỏ, nên hắn đưa tới hiếu kính chị dâu hắn đấy.”
Chỉ biết nói chuyện với Vương Phi của mình, mà không để ý Tống Gia Ninh vẫn còn đang vái lễ.
“Đứng lên đi.” Triệu Hằng đưa mắt nhìn Tống Gia Ninh, cúi đầu nói.
Tống Gia Ninh lúc này mới đứng dậy, mà Triệu Hằng đã đi ngang qua, Phúc công công có hơi khom người bưng một bàn anh đào đỏ mới rửa đi tới, trái cây đựng trong mâm sứ trắng như tuyết, phía trên đựng đầy anh đào đỏ tươi, Tống Gia Ninh liếc mắt nhìn, nước miếng liền trào lên. Trời đông giá rét dài dằng dặc, cơ hồ không có trái cây tươi có thể ăn, vào xuân loại trái cây đáng giá chờ mong nhất, chính là anh đào, nhưng phố xá kinh thành chưa có anh đào để bán, anh đào ở Thọ vương phủ sao lại đỏ sớm như vậy?
“Điện hạ có lòng rồi.” Thấy anh đào, Phùng Tranh cũng thèm, cười nói cảm ơn.
Triệu Hằng gật đầu.
Bên cạnh bàn đá tổng cộng đặt bốn cái ghế đá, Phùng Tranh dùng ánh mắt ra hiệu Sở Vương ngồi bên cạnh nàng, lại mời Triệu Hằng ngồi dưới tay Sở Vương. Triệu Hằng ngồi xuống, ánh mắt đảo qua đĩa nhỏ bên trái mặt bàn, đĩa nhỏ màu trắng, phía trên để bánh ngọt mẫu đơn đã ăn một nửa, dấu răng nho nhỏ, cơ hồ có thể tưởng tượng được dáng vẻ thanh tú của chủ nhân ăn bánh ngọt.
Các vương gia đã ngồi xuống rồi, Phùng Tranh nhìn trượng phu xin chỉ thị: “Theo lí mà nói thì Gia Ninh nên gọi hai vị Điện hạ là biểu ca đó, mời nàng cùng ngồi thì như thế nào?”
Sở Vương biết rõ Vương Phi của mình máu ghen rất lớn, Tống Gia Ninh lại lớn lên xinh đẹp như vậy, nên hắn cẩn thận nói: “Tam đệ không thích người lạ, nàng hỏi hắn đi.”
Phùng Tranh tuyệt đối không ngờ tới trượng phu sẽ nói như vậy, Tống Gia Ninh là khách nhân nàng mời tới, nàng đã tỏ rõ ý nguyện mời Tống Gia Ninh cùng bàn rồi, Sở Vương vậy mà… Vạn nhất Thọ vương quái gở lãnh đạm không lên tiếng hoặc là trực tiếp cự tuyệt, Tống Gia Ninh sẽ xấu hổ lắm. Giờ khắc này, Phùng Tranh thật muốn gõ gõ đầu Sở Vương.
Nàng khẩn trương nhìn về phía tiểu thúc tử.
Triệu Hằng chỉ nói một chữ: “Có thể.”
Phùng Tranh nhẹ nhàng thở ra, cười gọi Tống Gia Ninh đi vào.
Tống Gia Ninh thật ra rất muốn rời khỏi, người ta anh trai và chị dâu ba người thưởng trà ngắm hoa, nàng người ngoài quá sát phong cảnh, nhưng Phùng Tranh cũng đã mời nàng, Thọ vương cũng đồng ý, nàng lúc này đòi chào từ giã, sẽ bị nói là không biết điều.
“Tạ Vương gia Vương Phi ban thưởng ghế ngồi.” Tống Gia Ninh hành lễ, chậm rãi ngồi xuống ghế chính giữa Phùng Tranh và Triệu Hằng. Nhìn thấy bánh ngọt hoa mẫu đơn mình ăn còn một nửa, còn có hoa mẫu đơn đặt ở bên cạnh, Tống Gia Ninh lặng yên bảo trì bất động, chuẩn bị làm một vị khách an tĩnh.
Sở Vương rất nhiệt tình, thúc giục Phùng Tranh mau nếm thử anh đào đệ đệ đưa tới. Phùng Tranh cười nói: “Anh đào này tươi ngon, mọi người cùng nhau ăn đi.” Nói xong trước nhặt một trái đưa cho Tống Gia Ninh đang câu nệ ngồi bên.
“Tạ vương phi.” Tống Gia Ninh nhẹ giọng nói cảm ơn, nhận anh đào, đợi Phùng Tranh bắt đầu ăn, nàng mới rũ lông mi, thả anh đào đỏ vào trong miệng. Anh đào có màu đỏ, nên Tống Gia Ninh cho rằng đã chín, chờ mong vị ngọt ngào mong đợi đã lâu, thì không ngờ vừa cắn vỏ trái cây xong, một vị chua lập tức dọc theo đầu lưỡi lan tràn ra, chua đến mức nàng không khống chế được cau mày lại, trên khuôn mặt hồng hào trắng trẻo lộ ra rõ ràng một chữ chua ơi là chua.
Nhưng trước mặt hai vị Vương Gia, chua cũng phải nhịn, Tống Gia Ninh cứng ngắc một lát, tiếp tục khó khăn nuốt xuống.
Một cái đĩa bỗng nhiên đưa đến trước mặt nàng.
Tống Gia Ninh khiếp sợ quay đầu.
Triệu Hằng nhìn mắt hạnh nàng chua đến độ không mở ra nổi, bình tĩnh nói: “Huynh muội nhà mình, không cần miễn cưỡng.”
Giọng nói thanh nhuận như dòng suối, thong thả chậm chạp, nhưng cực kỳ êm tai, vô cùng lôi cuốn.
Tống Gia Ninh ngây ra, huynh muội nhà mình, chẳng lẽ Hoàng Thượng tương lai và Tứ điện hạ trong cung giống nhau, bởi vì quan hệ của Thục phi và Quách gia, coi nàng như biểu muội? Trách không được người này vẫn đối với bọn họ rất chiếu cố, nguyện ý ở trước mặt Đoan Tuệ công chúa vì nàng chủ trì công bằng, đối với đệ đệ cũng xem trọng nhiều hơn.
“Đa tạ vương gia, khá ngon, không phải rất chua.” Trong miệng ngậm anh đào, Tống Gia Ninh không được tự nhiên nói, nhã nhặn từ chối ý tốt của Triệu Hằng, chủ yếu là vì nửa quả anh đào nếu được nhổ ra, thực sự rất khó coi, bóng nhẫy, trơn bóng không còn chút thịt.
Triệu Hằng nghe xong, thản nhiên buông đĩa, mặt không biểu tình.
Sở Vương trong tay cầm một quả anh đào, ánh mắt dạo một vòng trên người đệ đệ ruột và Tống Gia Ninh, khóe miệng chậm rãi vểnh lên. Người khác không biết, hắn còn không rõ ràng tính tình đệ đệ? Đừng nói là biểu muội không có bất kỳ huyết mạch liên quan, chính là Đoan Tuệ công chúa thậm chí ca ca ruột hắn đây ăn phải anh đào chua, là loại anh đào chua chết người đi chăng nữa thì với tính tình quạnh quẽ của đệ đệ, cũng sẽ không nâng cái bàn tay quý giá múa búa hành văn kia của hắn lên, thay thân nhân bưng chén đĩa.
Lại len lén liếc mắt vạt áo phình lên cùng khuôn mặt trắng nõn của Tống Gia Ninh, Sở Vương rốt cuộc đã hiểu, thì ra đệ đệ giống như thần tiên của hắn, vậy mà thích cô gái quyến rũ như yêu tinh, khó trách hắn tặng mỹ nhân gầy dịu dàng thanh nhã, đệ đệ nhìn không thuận mắt. Đáng tiếc Phùng Tranh nói Quách gia Tứ cô nương mới mười ba, sao cũng phải sang năm mới có thể thay đệ đệ thu xếp.
Hắn quan tâm đệ đệ, còn Phùng Tranh lại ngó ngó Tống Gia Ninh, ngạc nhiên nói: “Ta đâu có thấy chua?”
Tống Gia Ninh đang nhả hột, đầu khẽ cúi, một tay che mặt, nhẹ nhàng nhả hạt đào tròn vào trong đĩa, sau đó mới cười trêu ghẹo Phùng Tranh: “Gia mẫu lúc hoài đệ đệ cũng thích ăn chua, Vương Phi không cảm thấy chua, hoài nhất định là tiểu thế tử.”
Phùng Tranh mặt đỏ lên, đôi mắt đẹp nghiêng qua nhìn trượng phu.
Sở Vương vốn đối với Tống Gia Ninh không có cảm giác gì, hiện tại biết rõ đệ đệ vừa ý nha đầu kia rồi, Tống Gia Ninh còn biết dỗ ngọt Phùng Tranh vui vẻ, Sở Vương liền thấy Tống Gia Ninh thuận mắt, cười sang sảng nói: “Mượn cát ngôn của Gia Ninh biểu muội, nếu thực sinh ra Thế tử, bảo Vương Phi mời một mình ngươi ăn tiệc.” Sau đó lại kêu đệ đệ đến.
Hắn cười thoải mái, Tống Gia Ninh cũng nhẹ cười khẽ, vị sở Vương điện hạ này thật thú vị, người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp gọi nàng là biểu muội, đây cũng là vì Phùng Tranh. Mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Phùng Tranh, Tống Gia Ninh vừa thay nàng ấy cao hứng vừa sinh lòng hâm mộ, lúc nào, mới có người đàn ông đối đãi nàng như vậy?
Nàng chỉ chú ý hâm mộ, không có lưu ý Thọ vương điện hạ tiên phong đạo cốt bên tay phải, nhìn chằm chằm vào bàn anh đào hồi lâu, giống như đang tìm cái gì.
Tác giả có lời muốn nói: anh đào: nhìn cái gì vậy!
Triệu Hằng: muốn ngọt.
Anh đào: không có! chưa chín mà chàng đã hái!
Triệu Hằng nghiền chết một người.
Anh đào: Vương Gia tha mạng a, thật không có ngọt.
Triệu Hằng lại nghiền chết một người.
Anh đào: anh anh anh, ngọt chẳng phải ở trên người Tứ cô nương sao?
Triệu Hằng:…